Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 396: Bà ta không phải là chủ mưu (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả cùng kích động vỗ ầm ầm lên mặt quầy, “Này, làm cái trò gì thế! Chúng tôi tới thuê phòng, một đám cảnh sát đi vào là thế nào hả?”

“Đúng thế, sau này không tới nơi này nữa!” Ông chủ không ngừng cúi người xin lỗi bọn họ, “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, thật sự rất xin lỗi...

Lần này là ngoài ý muốn, bình thường sẽ không có cảnh sát đến.” “Hừ! Vợ tôi suýt nữa bị những tên cảnh sát đáng chết kia nhìn thấy hết, có phải ông nên bồi thường không hả!” Một người đàn ông vạm vỡ lớn tiếng quát.

Ông chủ run rẩy đổ mồ hôi lạnh, “Chuyện này...

thật sự xin lỗi, tôi...

hay...

hay là miễn phí lần này?” Người đàn ông vạm vỡ miễn cưỡng hừ mấy tiếng, “Vậy còn được!”.

Nhưng cô gái bên cạnh lại tức giận giậm chân, “Cái gì! Tôi chỉ đáng giá tiền nghỉ một lần à? Khốn kiếp, anh đi chết đi!” Nói xong cô ta tát bốp vào mặt người đàn ông rồi giận đùng đùng bỏ đi.

Sau cái tát đó, những người khác cũng lần lượt rời khỏi khách sạn, ông chủ bị mắng thối đầu, không ngừng cúi người nói xin lỗi cho đến khi người cuối cùng rời đi.

“Ông đâu chỉ có lỗi mỗi việc đó.” Ông chủ vẫn duy trì tư thế cúi người đột nhiên nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng truyền đến, bèn ngẩng đầu lên nhìn, sau đó anh ta sợ hãi nhũn chân ngã xuống đất ngay tại chỗ.

“Cô...

cô...” “Dám báo cảnh sát, ông rất có dũng khí đấy.” Đôi môi đỏ mọng dưới vành mũ khẽ cong lên, mang theo ý cười chế giễu lạnh lùng.

“Cô...

sao cô vẫn ở đây? Cô.” Ông chủ trợn to đôi mắt nhìn Nhiếp Nhiên bình an vô sự trước mặt.

“Tại sao tôi không thể ở đây? Tôi không phải là quỷ, chẳng lẽ còn có thể tự dưng biến mất à?” Nhiếp Nhiên chậm rãi củi người xuống, ý cười ở khóe miệng sâu đến dọa người.

“Không...

không phải vậy...

không...

tôi...

tôi...” Ông chủ ngẩng đầu lên nhìn thấy Hoắc Hoành ở sau lưng Nhiếp Nhiên thì vô cùng hoảng sợ: “Không phải anh chết rồi à?” Hoắc Hoành mới vừa làm phẫu thuật, lại ngâm trong nước nóng một lúc, vết thương trên vai càng đau hơn, đau đến nỗi khiến anh không nói được.

Nhiếp Nhiên nghiêng đầu nhìn Hoắc Hoành, khẽ cười, “Anh ta chưa chết, nhưng ông phải chết.” Hai chữ cuối cùng trong lời nói nhẹ nhàng của cô đột nhiên biến thành hai khối nhũ bằng phóng ra ngoài.

Ông chủ giật mình, “Cô...

cô...

cô muốn làm gì...

cô giết...

giết người là phạm...

phạm...

phạm pháp..” “Ở trong lòng ông, không phải tôi đã là một phạm nhân giết người rồi à?” “Hiểu lầm...

là hiểu lầm, tôi...

đây chỉ là một hiểu lầm thôi.

Cô tin tôi đi, tôi báo cảnh sát cũng gây bất lợi cho mình, chỉ là...

chỉ là quá sợ mà thôi.

Tôi cầu xin cô...

cầu xin cô đừng giết tôi.”

“Hiểu lầm? Ông hại tôi như vậy, một câu hiểu lầm là muốn dễ dàng bỏ qua à?” Nhiếp Nhiên cứ nghĩ đến cảnh hơn nửa đêm mình giống như thần kinh đi xe đến đây, sau đó còn tắm chung với Hoắc Hoành, khiến mình nhếch nhác không chịu nổi, tất cả đều là nhờ người trước mắt này ban tặng, cô chỉ muốn cầm dao xiên vào tim anh ta này mấy phát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.