Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 516: Tự mình muốn chết - Giữa bọn họ có mập mờ (7)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hoắc Hoành lại quay về phòng Nhiếp Nhiên.

Lúc này cô yên tĩnh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, chăn đắp đến vai, một chút băng gạc màu trắng lộ ra ngoài, bên trên còn có màu đỏ.

Màu đỏ nhức mắt đó khiến tay Hoắc Hoành không tự chủ được siết chặt lại.

Anh lại để cô gái này bị thương! Từ khi biết cô, hình như cô luôn không ngừng bị thương, mà anh thì không ngừng trị thương cho cô.

Có thể cứu cô chăm sóc cô, đương nhiên anh vô cùng nguyện ý, nhưng sự chăm sóc này lại được lập lên từ những lần cô bị thương, ngất xỉu, phẫu thuật, cùng với kết luận cô rất khó sống tiếp của bác sĩ, điều này làm anh vô cùng đau lòng.

Hoắc Hoành chậm rãi đi đến cạnh giường Nhiếp Nhiên, giơ tay vuốt ve khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của cô, đáy mắt tràn đầy vẻ đau đớn.

Anh nói nhỏ: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì em mới có thể không bị thương nữa?” Trong những ngày tiếp theo, anh lại quay về trạng thái như lần trước Nhiếp Nhiên bị phạt đứng ngất xỉu, ngày nào cũng ở bên cạnh chăm sóc cô.

Mấy người Nghiêm Hoài Vũ muốn giúp nhưng đã bị ánh mắt của Hoắc Hoành đuổi đi.

Những ngày này trừ quân y thì tất cả mọi người đều không thể bước vào cửa căn phòng đó.

Điều này làm cho Nghiêm Hoài Vũ không vui.

Nghiêm Hoài Vũ tức giận ngồi ở bên ngoài khu, hỏi người bên cạnh, “Này! Mọi người nói chính trị viên này có kỳ lạ không! Không cho ai vào, cứ muốn một mình chăm sóc cô ấy! Cho dù là chính trị viên của lớp chúng ta, muốn chăm sóc binh lính của mình thì cũng không cần như vậy chứ! Thầy ấy không hiểu nam nữ khác biệt à?” “Cho xin đi! Đã là lúc nào rồi mà anh còn ghen, anh ghen ghê gớm quá đấy.” Hà Giai Ngọc khinh thường lườm anh ta.

Nghiêm Hoài Vũ lập tức làm ầm lên, “Ai ghen! Tôi chỉ cảm thấy chính trị viên này thật sự rất kỳ lạ.

Lần trước anh vừa vào đội dự bị đã liên tục chăm sóc Tiểu Nhiên Tử mấy ngày, lần này cũng vậy!” Hà Giai Ngọc nhún vai: “Chuyện đó không phải rất bình thường sao? Thầy ấy là chính trị viên, có nghĩa vụ có trách nhiệm đối với từng binh lính, hơn nữa đã chăm sóc một lần rồi, chắc chắn thành thạo hơn chúng ta.” “Đúng vậy, lần trước chính trị viên chăm sóc tôi thấy rất tốt, cẩn thận tỉ mỉ không thua gì bác sĩ.” Cổ Lâm gật đầu liên tục.

Lần đó, Nhiếp Nhiên bị phạt đứng ngất đi, cô nhân lúc nghỉ trưa chạy đi thăm Nhiếp Nhiên, đúng lúc thấy chính trị viên đang dùng bông thấm nước làm ướt đôi môi khô nứt cho Nhiếp Nhiên đang ngủ mê man, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng.

Nếu như không phải là biết chính trị viên này mới tới, không quen biết Nhiếp Nhiên, cô còn có ảo giác như đôi tình nhân thân mật.

“Tôi cảm thấy chưa chắc! Nói không chừng có ý đồ gì! Cô đừng quên, ngày đó thầy ấy không chỉ dám hành quyết tên cướp biển kia ngay trước mặt tất cả mọi người, thậm chí còn ra lệnh với tiểu đoàn trưởng!” Nghiêm Hoài Vũ vẫn hậm hực.

Chuyện này mặc dù chỉ có mấy người lớp 1 áp giải binh lính chính mắt nhìn thấy, hơn nữa tiểu đoàn trưởng cũng dặn dò bọn họ tuyệt đối không thể nói ra, nhưng lúc đó tiếng súng vang lên, cộng thêm thi thể của mấy tên cướp biển sau đó, muốn che giấu cũng không thể hoàn toàn che giấu được.

Cho nên mấy ngày nay ai cũng nhỏ giọng lan truyền chuyện chính trị viên lớp 6 âm thầm giết cướp biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.