*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Không đợi Nhiếp Nhiên nói gì, cô đã quay đầu đi về phía vách đá lần nữa.
Mười mấy người nhanh chóng lần lượt theo dây thừng tụt xuống vách đá
Nhiếp Nhiên đi tới bên cạnh vách đá, nhìn đám người kia ngâm ở trong nước biển lạnh như băng, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn về phía mình, sau đó dần dần bơi về phía trước, cho đến cuối cùng mờ nhạt trong biển cả màu xanh.
Nhiếp Nhiên cứ đứng một mình ở đó đón gió như vậy
Bóng dáng gầy yếu của cô trong sắc trời u ám khiến đám dân đảo kia nhìn mà thấy chua xót trong lòng
Bọn họ đã mà ép một cô gái mới mười mấy tuổi lẻ loi một mình ở lại đây
Có phải là bọn họ..
quá đáng quá rồi không? Nhưng cứ nghĩ đến nhiều năm bị cướp biển hãm hại, hơn nữa chiều hôm qua lại giết cướp biển, đã là tên lắp vào cung không bắn không được rồi
Y An Đức chỉ có thể hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh cô, nhìn biển khơi xanh đậm kia, nói: “Hy vọng bọn họ có thể sớm tìm được cứu viện.” Gió biển gào thét, sóng biển dập dờn, Nhiếp Nhiên nhìn mặt biển, bình tĩnh nói: “Sẽ không đâu, bọn họ sẽ không tìm được cứu viện.” “Cái gì?” Câu này của Nhiếp Nhiên hoàn toàn phá tan sự áy náy của Y An Đức
Nhiếp Nhiên khẽ cong khóe miệng lên, “Nơi này là ổ cướp biển, Phất Lội thận trọng chưa từng bị quân đội bắt đủ để có thể thấy nơi hắn chọn giấu mình bí mật thể nào, làm sao có thể có thuyền bè qua lại?” “Vậy..
vậy cô...” Lần này Y An Đức thực sự không hiểu rốt cuộc cô gái này nghĩ như thế nào, biết rõ bọn họ không tìm được cứu viện, vậy tại sao còn muốn ném bọn họ ra ngoài? “Bọn họ ở lại đây quá vướng víu, sẽ làm giảm xác suất thực hiện kế hoạch.”
“Nhưng cô ném bọn họ ra ngoài như vậy, không có đồ ăn đồ uống, bọn họ sẽ chết.” “Yên tâm, bọn họ sẽ không có vấn đề gì cả.”.
Cô đã khảo sát địa hình rồi
Dựa vào ký ức của mình lúc máy bay trực thăng hạ cánh, nếu như cô không tính sai thì chắc là hòn đảo nhỏ không người này nấp ngay sau đảo lớn bọn họ dùng để sát hạch
Bởi vì lần đó núi bị sạt lở bọn họ không hề bị cuốn trôi ra biển khơi mà là bị cuốn đến nơi này, tức là giữa hai hòn đảo có đường thông nhau với nhau
Ở trong trí nhớ của cô, hai hòn đảo này cách nhau không quá xa, đo bằng mắt cần bơi mấy tiếng, dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là không thể sai phương hướng, nếu không tất cả sẽ uổng công
“Nhưng cho dù như vậy, cô bỏ bọn họ lại, liệu có..
không tốt lắm không...” Không phải quân nhân đều đoàn kết nhất trí, vinh dự tập thể vô cùng mạnh sao? Sao cô gái này lại không có một chút phẩm chất này thế?
Hơn nữa còn vô cùng tàn nhẫn, thích giết chóc
“Ý của ông là để bọn họ ở lại đây bị cướp biển giết chết sẽ hay hơn à?” Nhiếp Nhiên lại nhìn về phía Tây, sau đó quay người rời đi.