*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đó là lần đầu tiên cô giết người.
Cũng là điểm khởi đầu cho kiếp sống sát thủ của cô
Trong trí nhớ của cô, cảm giác giết người không tồi
Ít nhất ở căn cứ mỗi lần đánh thắng đám người đó là có thể ăn một bữa cơm no, thậm chí đôi khi hoàn thành vượt mức còn có thể được một bát canh nóng
Cho nên, cô không hề quan tâm đến sự sống chết của người khác
Cô không tranh thủ lúc người ta ngã sấp xuống rồi giải quyết đã là rất tốt rồi
Nhiếp Nhiên cảm nhận được cách đó không xa có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, nhưng cô vẫn giả vờ như không biết và tiếp tục chạy nhanh trong đội ngũ
Còn ba người phía sau đang kéo Kiểu Vũ Kiều tiến lên từng bước một đuổi theo
Thi Sảnh cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn Hoắc Hoành, khi nhìn thấy khuôn mặt căng cứng của anh thì nhỏ giọng nói: “Tại sao tôi cảm thấy chính trị viên không vui lắm?” “Tôi đã cảm nhận được từng cơn gió lạnh phía sau rồi đây này, mau tranh thủ thời gian chạy đi!” Hà Giai Ngọc chẳng buồn nhìn mà giữ chặt Kiều Vũ Kiều, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn
Chỉ một lát sau, ba người đã đuổi kịp đội, lại một lần nữa sóng vai với Nhiếp Nhiên
Thi Sảnh vừa chạy vừa nhìn Hoắc Hoành, sau đó thở dài nuối tiếc, “Ai..
nếu gương mặt đẹp trai đó mà cười một chút, bà đây chắc chắn có thể chạy thêm 10km nữa, anh ta chính là thức ăn cho tinh thần của tôi đấy!” Hà Giai Ngọc kiên quyết không bỏ qua bất kì cơ hội nào có thể châm chọc Thi Sảnh, thế là cô ta khinh bỉ nhìn Thi Sảnh, “Cô đúng là cái đồ mê trai! Có chút nhan sắc ấy mà cô đã không kìm lòng được, đồ không có tương lai!” Nhiếp Nhiên nghe được lời Thi Sảnh nói thì không tự chủ được nhớ tới chuyện vừa rồi trong phòng huấn luyện Hoắc Hoành đã ôm mình, rồi theo động tác tay mà nụ cười của anh khi đó càng trở nên không đàng hoàng hơn
Cô chỉ cảm thấy lòng mình siết chặt lại
“Hứ, tương lai á? Vậy lúc lần đầu tiên cậu nhìn thấy chính trị viên, còn chẳng phải bị kích động đến mức bị cánh cửa đẩy ra ngã sõng soài à?” Thi Sảnh không khách khí mà đốp lại một câu
Bị nhắc lại tai nạn xấu hổ kia, lần này Hà Giai Ngọc xù lông lên, “Tôi..
tôi kích động là vì nhìn thấy anh ấy lẻn vào trong phòng ngủ của chúng ta, và tôi tưởng anh ấy là biến thái có được không hả?” Có trời mới biết cô ta không hề muốn nhắc tới cái chuyện ngu xuẩn này một lần nào nữa! Hôm đó trong phòng ngủ, cô ta không biết người này là chính trị viên, cô ta còn tưởng rằng là một gã biến thái ở bạn nào đó chạy đến phòng ngủ của bọn họ để trộm đồ nên muốn đánh người
Cô ta vừa chạy đến thì lại vướng vào cánh cửa khiến cô ta ngã sấp mặt như chó đớp shit
Về sau cô ta mới biết thì ra người này không phải là tên nhóc biến thái nào đó, mà là chính trị viên mới tới của của đội dự bị quân đội.
Sở dĩ anh tiến vào phòng ngủ không phải là để trộm đồ, mà là đến lấy quần áo giúp Nhiếp Nhiên
Thì ra chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi
Có chuyện hay đương nhiên có người sẽ truyền ra ngoài, ghê tởm hơn là bọn họ còn nói cô ta thèm trai nên mới run chân! Rõ ràng là cô ta bị ngã rất thảm có được không hả! Đúng là một đám ngớ ngẩn mắt mọc trên mông! “Dù sao thì rốt cuộc là kích động trong phòng ngủ nhìn thấy đàn ông hay nhìn thấy biến thái thì chỉ có mình cậu biết.” Thi Sảnh cười nháy mắt với cô ta
“Mẹ kiếp! Trong đầu của cậu thật sự toàn shit là shit! Tôi thật sự chỉ là kích động khi nhìn thấy biến thái! Không đúng, tôi đúng là sợ biến thái đến phòng ngủ chúng ta trộm đồ có được không? Ai ngờ anh ta lại đến lấy quần áo cho Nhiếp Nhiên thay.” Hà Giai Ngọc ồn ào giải thích
Nhiếp Nhiên nghe thấy Hà Giai Ngọc nhắc tới tên mình thì hơi giật mình ngạc nhiên
Hoắc Hoành giúp cô về lấy quần áo? Nhiếp Nhiên nghĩ đến lúc cô tỉnh lại, đúng là quần áo trên người đã thay bằng một bộ khác, nhưng cô tưởng rằng nữ quân y trong phòng Y tế đã thay cho cô.