*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Nhiếp Nhiên, tôi không có ý gì khác, tôi thật sự chỉ muốn để em biết có chiến hữu không phải là chuyện xấu, bọn họ sẽ đưa tay giúp đỡ em vào lúc em nguy nan nhất.” Hoắc Hoành giải thích, chỉ hi vọng Nhiếp Nhiên có thể hiểu
Đáng tiếc, vẻ mặt Nhiếp Nhiên không có bất cứ biến hóa nào
“Nếu như thật sự đến giây phút sống chết, tôi thà lựa chọn đi chết chứ tuyệt đối không liên lụy tới bất cứ ai.”
Hoắc Hoành cau mày.
Không phải là anh không biết sự cực đoan của Nhiếp Nhiên, không phải là không biết sự tàn nhẫn của Nhiếp Nhiên, nhưng hôm nay anh đã hoàn toàn cứng họng
Thà đi chết chứ không muốn tìm sự giúp đỡ
Rốt cuộc là quá trình trưởng thành thế nào mà lại khiến cô có suy nghĩ như vậy? Hoắc Hoành đột nhiên cảm thấy mình rất xa lạ với Nhiếp Nhiên trước mặt, xa lạ đến nỗi đau lòng
Anh không có cách nào tưởng tượng rốt cuộc cô đã trải qua cái gì, khiến cô chỉ tin tưởng bản thân mình mà không tin người khác.
Không phải trước kia anh chưa từng thấy kiểu người không tín nhiệm ai như vậy, Hoắc Khải Lãng từng nuôi một nhóm sát thủ, giữa bọn họ không hề có sự tin tưởng
Huấn luyện ở căn cứ từ nhỏ đã khiến bọn họ tàn sát lẫn nhau, chết nhóm này sẽ có nhóm khác vào thay, lâu ngày sẽ có thể có được sát thủ tốt nhất
Bọn họ đều được máu tươi của chiến hữu đào tạo ra
Cho dù là cùng một căn cứ, cùng nhóm sát thủ, giữa bọn họ cũng không có tình cảm, không có tín nhiệm
Chỉ cần một câu nói, lúc nào bọn họ cũng có thể vì hoàn thành nhiệm vụ mà rút dao nhắm vào nhau
Nhưng Nhiếp Nhiên thì sao? Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà cô biến thành như vậy? Đây là lần đầu tiên Nhiếp Nhiên thấy Hoắc Hoành nhìn mình bằng ánh mắt này
Cảm xúc đó hình như là..
kinh ngạc và đau lòng? Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại, không khí quanh người cũng ngưng trệ
“Hoắc Hoành, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này như vậy đâu!” Cô u ám ném lại một câu rồi quay người đi xuống dưới núi
Hoắc Hoành nhìn cô rời đi, cho đến khi không thấy đâu nữa
Không lâu sau, đầu cầu thang lại vang lên tiếng bước chân trầm ổn, sau khi nhìn thấy người đến, Hoắc Hoành lắc đầu, “Chú, cháu thất bại rồi, cháu không ngờ cô ấy sẽ cực đoan như vậy.” “Không phải cô bé cực đoan, mà là có thái độ thù địch với cháu.” Lý Tông Dũng vỗ vai Hoắc Hoành, “Nhóc con, chú thấy đường tình cảm của cháu quanh co lắm.”
Hoắc Hoành cười khổ, “Lúc này rồi, chứ đừng nói móc cháu nữa.” Đối với người không có lòng tín nhiệm với bất kì ai, muốn phá bỏ bức tường rào đó đầu chỉ là quanh co, mà là một công trình to lớn
Lý Tông Dũng nói lời thấm thía: “Cháu muốn cô bé có cảm nhận trực quan, chú hiểu
Nhưng cháu phải biết cô bé có thể có suy nghĩ như vậy chắc chắn không phải là ngày một ngày hai hình thành lên, mà là tích lũy rất nhiều năm và phải trải rất nhiều chuyện
Bây giờ cháu ép cô bé, thậm chí muốn làm tan rã nhận thức hình thành nhiều năm của cô bé, dĩ nhiên cô bé sẽ không chấp nhận
Đây là phản ứng tự bảo vệ mình cơ bản của con người.”