*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhắc đến con trai lớn nhà mình, vẻ mặt Uông Phủ tràn đầy tự hào và vui sướng, “Đúng vậy, cháu nó được nghỉ phép hai ngày về nhà, tuần sau lại phải về đơn vị rồi.” TV Nhiếp Thành Thắng vỗ đùi, “Ôi, vậy thì thật là thật trùng hợp! Tuần sau Nhiên Nhiên nhà tôi cũng phải đến đơn vị dự bị rồi.” Ba người trong nhà đều ngẩn ra, bao gồm cả Nhiếp Dập
Tất cả ánh mắt đều đồng loạt hướng về Nhiếp Nhiên ngồi trên sofa không nói một câu
Trong đó người chấn động nhất chính là Nhiếp Dập, đơn vị dự bị, đó không phải là đơn vị ba luôn hy vọng tương lai mình có thể vào à? Nghe ba nói điều kiện vào đó vô cùng hà khắc, không phải là nơi người bình thường có thể vào, tại sao cái người xấu này lại vào được? Không thể nào! “Ồ, nữ binh vào đó thật không dễ dàng.” Sau mấy phút sững sờ, Uông Phủ không nhịn được than thở một tiếng, quan sát kĩ Nhiếp Nhiên không nao núng ngồi ở đối diện
Ông biết nhà họ Nhiếp có một cô con gái lớn, cũng biết cô con gái này chưa bao giờ được yêu thương, đặc biệt là sau khi người vợ cũ của Nhiếp Thành Thắng qua đời, có thể nói là ngay cả người giúp việc cũng không bằng
Ông cũng biết ít nhiều chuyện cô bị đưa vào quân đội
Người sáng suốt nhìn là biết Diệp Trần không quan tâm đến cô bé đáng thương này, nhưng chuyện nhà người khác, ông cũng không tiện nói gì
Ai ngờ, chớp mắt cô lại vào được đội dự bị rồi
Thật là không nhìn ra
“Tôi cũng chỉ để nó đi học hỏi kinh nghiệm thôi
Ai ngờ vừa nãy nó nói với tôi là vào được đó, trước khi đi không yên tâm về em trai mình nên nó mới đến đây cùng
Trong lời nói của Nhiếp Thành Thắng tràn đầy cảm giác tự hào, sau đó ông ta nói với Nhiếp Nhiên: “Đây là chú Uông của con, còn đây là anh Uông, mau chào hỏi đi.” Sự yêu thương trong giọng nói đó làm Nhiếp Nhiên không nhịn được thấy buồn nôn, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, “Cháu chào chú, em chào anh.” Uông Tư Minh rất khách sáo chào lại cô, “Chào em Nhiên.” Câu chào này suýt nữa làm Nhiếp Nhiên nôn ọe, em Nhiên..
anh ta tưởng là đang diễn Hồng Lâu Mộng à? Uông Phủ cười ha ha gật đầu, nói với Nhiếp Thành Thắng: “Trẻ con bây giờ mạnh hơn chúng ta hồi xưa nhiều.” “Còn không phải sao, đời này hơn đời trước mà, sau này chúng ta cũng coi như được an ủi rồi.” “Đúng vậy, đúng vậy.” Hai người khách sáo cảm thán mấy câu xong, cuối cùng Nhiếp Thành Thắng cũng đi thẳng vào chủ đề chính.
“Tư Minh à, lần này Nhiếp Nhiên đến đó đúng là may mắn
Nó vốn không phải là tốt nghiệp từ trường quân đội, từ nhỏ chú cũng không dạy nó cái gì, chú sợ nó ở đó sẽ không thích ứng, cho nên hy vọng cháu có thể giúp đỡ
Dù sao nó cũng là con gái, lại ở bên ngoài một mình, hy vọng cháu có thể châm chước cho chú Nhiếp.” Lời này của ông ta từ trong ra ngoài đều lộ ra sự quan tâm và thương yêu đối với Nhiếp Nhiên, vẻ không nỡ để cô chịu ấm ức kia đúng là diễn trọn hình tượng người ba hiền từ
Nhiếp Nhiên im lặng nhìn thật sự không thể không bội phục
Uông Tư Minh nhìn Nhiếp Nhiên, cười trả lời: “Chú Nhiếp nói gì thế, nếu như em Nhiên cần, đương nhiên cháu sẽ giúp rồi, vẫn nói bà con xa không bằng láng giềng gần mà.” Nhiếp Thành Thắng vô cùng cảm động, liên tục gật đầu nói: “Tốt, tốt! Vậy chú Nhiếp yên tâm rồi.” Có lẽ là cảm thấy mình nói hơi thẳng thắn cho nên ông ta lại vội vàng quay lại chủ đề cũ
“À đúng rồi, cứ mải nói chuyện này, quên mất cả chuyện chính!” Nhiếp Thành Thắng lối Nhiếp Dập vốn định im lặng làm không khí ở bên cạnh đến, nói: “Anh Uông này, thằng bé này bị tôi chiều hư từ bé, có lúc nói chuyện không suy nghĩ, vì thế mẹ nó cũng tốn không ít công sức
Lần này tôi dẫn nó đến đây xin lỗi Minh Hạo.” Đến bây giờ Uống Phủ cũng coi như biết ý đồ thật của ông ta, nhưng thấy hiếm khi ông ta nhận từ với con gái mình
Mặc dù có thể lòng tốt này pha tạp vài thứ khác, nhưng cũng còn hơn không để ý, vì vậy ông khoát tay, cười nói: “Anh Nhiên, anh cần gì phải như thế.” “Anh không để ý là do anh độ lượng, tôi thì không thể không nói gì được.” Nhiếp Thành Thắng thấp giọng nói với Nhiếp Dập: “Mau, xin lỗi Minh Hạo đi.” “Con không muốn!” Nhiếp Dập theo bản năng quay người đi, cự tuyệt
Nhiếp Thành Thắng thấy con trai mình lại không hề nể mặt, nhưng ở trước mặt người ngoài lại không thể mất thể diện được, ông ta cố nén kích động muốn đánh nó lại, chỉ có thể kéo ra một nụ cười, khuyên nhủ: “Nhiếp Dập à, chúng ta phải biết sửa sai, vậy mới là em bé ngoan
Con mau xin lỗi đi.” “Ba!” Nhiếp Dập xị cái mặt bánh bao ra, đứng im không nhúc nhích
Nhiếp Thành Thắng thấy nó bướng bỉnh như vậy, giọng nói không tự chủ được mạnh thêm mấy phần, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi: “Đi, xin lỗi mau!”