*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nhiếp Nhiên mang theo những món đồ kia quay lại cửa hàng bách hóa
Sau khi nhét tất cả đồ vào trong túi xách của mình, cô lại thay quần áo và tẩy trang, rồi mới rời khỏi phòng thay đồ, bắt taxi về nhà.
Về đến nhà, cô đứng trước cửa quan sát ký hiệu mà cô đã đánh dấu, xác định nó chưa từng bị tác động vào thì mới yên tâm vào nhà
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, cô đi tắm, rồi hâm nóng đồ ăn nhanh mua ở siêu thị, vừa ăn tối vừa xem tivi.
IV
Nhìn có vẻ vô cùng nhàn nhã.
Thời gian dần trôi qua, màn đêm dần buông xuống, Nhiếp Nhiên vẫn cứ ngồi xem ti vi trên sofa, không hề nhúc nhích, giống y như đã bị chương trình ti vi cuốn hút vậy.
Đến mười một giờ đêm, sau khi xem hết tập phim truyền hình, cô mới tắt ti vi, tắt đèn rồi đi vào phòng ngủ.
Hết thảy đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
“Báo cáo, không có chuyện gì, cô gái kia đã tắt đèn đi ngủ.” Lúc này, một người đàn ông ở trong một căn phòng thuộc tòa nhà bên cạnh đang dùng ống nhòm quan sát mọi hành động của Nhiếp Nhiên lên tiếng báo cáo.
“Tôi biết rồi.” Sau khi A Hổ nhận được tin tức thì báo cáo lại cho Hoắc Hoành
Hoắc Hoành nghe được tin tức ấy thì nhíu mày, miệng cười thản nhiên, “Ngoan ngoãn như thế không giống với tính cách của cô ấy.” Bóng đêm trầm tĩnh như nước, ánh trăng êm dịu.
Họ hoàn toàn không biết, trong nháy mắt khi Nhiếp Nhiên tắt đèn đóng cửa, cô liền mang theo những món đồ kia trèo qua cửa sổ toilet ra ngoài, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Trong lúc tranh tối tranh sáng đó, tầm mắt của con người cũng sẽ rơi vào một trạng thái không thấy rõ ràng, mà chính thời gian vài giây này cũng đã đủ cho Nhiếp Nhiên rời đi rồi
Cô nhẹ nhàng, nhanh nhẹn đi xuyên qua con phố nhỏ vắng vẻ và lạnh lẽo, yên lặng di chuyển trong màn đêm
Rất nhanh, cô đã đứng trước một con ngõ nhỏ không xa, nhìn tòa nhà cao ốc chọc trời trước mắt
Nếu không phải Hoắc Hoành càng ngày càng thăm dò thường xuyên khiến Nhiếp Nhiên cảm thấy rằng lớp vỏ phòng thủ của cô đang dần bị anh ta bóc ra thì chắc cô cũng không lựa chọn ra tay nhanh đến thế này
Cô kéo sát vành mũ, lập tức xoay người lặng lẽ đột nhập vào cửa sau công ty
Nhiếp Nhiên nhìn thấy một gã bảo vệ đứng ở cửa sau, trong tay còn cầm dùi cui điện đang đi đi lại lại tuần tra
Cô nép sát vào góc, nhìn xung quanh một lượt
Chỉ có hai, ba con mèo hoang đang xúm vào một chiếc thùng rác ngay bên cạnh.
Lập tức, cô giơ chân đá đổ thùng rác kia
“Leng keng...” Tiếng động vang lên làm cả đám mèo chạy tán loạn, cũng làm kinh động tới gã bảo vệ ở bên kia
Bảo vệ lập tức chạy tới xem xét
Chớp lấy thời cơ, Nhiếp Nhiên nhanh nhẹn tránh được tầm mắt của bảo vệ và hai chiếc camera giám sát, lẻn ngay được vào trong tòa nhà
Hết thảy đều xảy ra trong chớp mắt
Bước nhanh về phía phòng điều hòa tổng, Nhiếp Nhiên đeo bao tay nhẹ nhàng ẩn lên cửa
Một tiếng “tạch” rất nhỏ vang lên, cửa được mở ra
Trong phòng điều hòa tổng tối đen như mực, cô giẫm lên bàn rồi nhảy lên trần nhà, chui vào ống thông gió.
Lần trước tới đây nghiên cứu cấu trúc sơ đồ, trong lúc vô tình, cô đã phát hiện ra ống thông gió ở đây có thể nối thẳng tới phòng thư ký.
Vốn dĩ cô đang muốn tìm cách để đột nhập vào phòng thư ký, bởi tất cả các cửa sổ trong phòng thư ký đều có hệ thống báo động, chỉ cần bước vào, hệ thống báo động sẽ lập tức kêu lên ngay.
Kết quả không ngờ, tự nhiên ông trời lại mở cho cô một cánh cửa ở nơi này.
“Cộp cộp cộp...” Đột nhiên, ở cuối hành lang vang lên một hồi tiếng bước chân lúc xa lúc gần.