*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Cháu muốn làm gì!” Lý Tông Dũng vội vàng chạy tới, ngăn cản Hoắc Hoành đi sang khu nhốt cướp biển.
“Cháu phải giết bọn chúng!” Lý Tông Dũng: “Không được, bọn chúng đã là tù binh rồi, nên giao cho tòa án xét xử!” Chuyện tùy tiện giết chết tù binh nếu bị tra ra thì sẽ thành trở ngại tới con đường quân nhân của anh.
“Nếu như hôm qua cháu không từ chối lên máy bay quay về thì bây giờ cô ấy đã chết rồi!”.
Lúc đó anh hỏi Diệp Tuệ Văn là Nhiếp Nhiên ở đâu, cô ta nói ở trên đảo, vậy cũng có nghĩa là Nhiếp Nhiên còn sống.
Khi đó anh chỉ muốn đánh thức Diệp Tuệ Văn dậy, nhưng trong lúc vô tình anh thấy trong móng tay của Diệp Tuệ Văn có bột màu đen, hơn nữa trong năm móng tay đều có.
Anh lấy một ít ra về trên đầu ngón tay, cẩn thận phân biệt thì phát hiện là thuốc nổ đen! Lần này anh người lớp 6 ra ngoài chỉ mang theo để sinh tồn dã ngoại cơ bản nhất, không thể có thuốc nổ.
Đây nhất định là trò của Nhiếp Nhiên!