Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 632: Những gì nợ mọi người, tôi sẽ trả (3)



Bên trong căn phòng tối đen lại phảng phất mùi mì thơm.

Nhiếp Nhiên vẫn 3duy trì tư thế cũ, không nhúc nhích, bát mì trên bàn đã sớm nguội lạnh

2Càng về đêm, gió trên đảo càng thổi mạnh, âm thanh rít gào đó len qua kẽ hở cửa7 sổ, nghe rất đáng sợ

Chỉ có mình Nhiếp Nhiên là có cảm giác quen thuộc3 và yên tâm khó hiểu với âm thanh này

Kiếp trước, cố lớn lên trong tiến2g gió lớn như vậy

Cô nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn đang không ngừng suy nghĩ

Đột nhiên, cô nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng bước chân cực kì nhỏ

Cô khẽ động tai, nín thở nghe kĩ, nghe thấy cánh cửa gỗ trong phòng mình phát ra âm thanh “kẽo kẹt kẽo kẹt” rất nhỏ

Chẳng lẽ là cướp biển tới rồi à? Với tình trạng sức khỏe hiện tại của cô, nếu gặp phải cướp biển thì thực sự không phải là một thời cơ tốt

Nhiếp Nhiên vẫn nằm ở trên giường giả vờ ngủ, chờ người kia đi gần đến chỗ mình

Người lên từ bên ngoài vào thấy bóng người trên giường không nhúc nhích, tưởng là Nhiếp Nhiên đã ngủ say, vì vậy nắm chặt con dao trong tay, trong mắt lóe lên vẻ tàn bạo, chém đến cổ Nhiếp Nhiên

Con dao còn chưa hạ xuống thì Nhiếp Nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng nghiêng đầu đi khiến con dao cắm thẳng vào gối

“Anh muốn giết tôi.” Mặc dù thân thể vẫn yếu ớt, nhưng sự u ám trong đôi mắt cô cộng thêm vẻ mặt lạnh lùng, cùng với tiếng gió lạnh khiến người kia không nhịn được lộ ra vẻ sợ hãi

Hắn biết đám người này đều là lính đã được huấn luyện nghiêm khắc

Một khi đánh úp không thành công, ý nghĩa thể nào hắn rất rõ

Lúc suy nghĩ mình sẽ chết thoáng qua đầu, mắt người kia lại lập tức lóe lên sự độc ác, nắm chặt con dao tiếp tục xông tới

Đối phó với kiểu người chỉ biết dùng sức mạnh để chém này, Nhiếp Nhiên không phí nhiều sức

Cô dùng tay chặn lại đòn tấn công của người kia, vung chân lên đá mạnh vào gáy hắn, đánh cho hắn tối tăm mặt mũi

Nhiếp Nhiên nhân cơ hội này nhảy lên khỏi giường, thuận thế đoạt lấy con dao găm trong tay hắn, dí vào cổ hắn, lạnh lùng nói: “Nói, anh muốn làm gì?”

Cô khẽ ấn lên xương sống hắn, cảm giác cả xương sống đều đau đến phát điên đó làm người kia lập tức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: “Đau, đau! Đừng ấn nữa! Cô muốn giết muốn chém thì cứ làm đi, đừng có ẩn!” “Tôi hỏi một lần nữa, các người muốn làm gì?” Ngay từ nhát dao đầu tiên, Nhiếp Nhiên đã nhận ra được người này không phải là cướp biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.