Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 706: Cướp biển trở về, kế hoạch không theo kịp biến hóa (5)



“Không được! Như thế quá nguy hiểm!” Nghiêm Hoài Vũ phản đối.

“Đúng vậy, chị Nhiên, em cũng 3muốn đi chung với chị.” Hà Giai Ngọc quấn lấy tay Nhiếp Nhiên, không cho cô đi

“Tôi không m2uốn bị các người làm liên lụy.” Nhiếp Nhiên lạnh lùng hất tay Hà Giai Ngọc ra rồi đi ra bên ngoài n7hư mèo

Ai ngờ lúc này Lý Kiều lại đi theo sau cô

Hơn nửa tháng ở trên thuyền, ông mày đây cũng sắp thành hòa thượng đến nơi rồi, nhất định phải vui vẻ một phen mới được!” Sử Tử nhìn hắn sắp đi vào trong thôn thì lập tức tiến lên chặn đường, “Nhị ca..

Có một chuyện em phải báo cáo cho anh biết.” “Có chuyện gì ghê gớm thì cứ chờ anh mày vui vẻ xong rồi nói tiếp.” Mạc Lực bị quấy rầy nhã hứng nên cau mày nói với vẻ không kiên nhẫn

Sử Tử lắc đầu, nói rất nghiêm túc: “Có người ngoài đến đảo của chúng ta ạ.” Nghe thấy thế, vẻ mặt Mạc Lực thay đổi ngay, “Người ngoài? Ai?” “Nhị ca đừng vội, họ nói là đi cắm trại dã ngoại, gặp sạt lở núi nên rơi xuống nước và bị trôi đến đây, đều là mấy cô gái trẻ cả.” Lông mày Mạc Lực nhíu chặt: “Mày chắc chắn chứ?” Sử Tử gật mạnh, “Vâng, em đã kiểm tra túi hành lý của mấy cô gái đó rồi, bên trong có một chiếc đèn pin và cả một cái bản đồ ngấm nước, những thứ khác đều bị bước sông cuốn đi cả

Em nghĩ, đại ca và nhị ca đều không có ở nhà, em cũng không tự tiện quyết định được nên mới trói vào chỗ rừng cây nhỏ bên kia, không để bọn họ vào thôn.” “Buộc vào chỗ ấy làm gì, sao không bắn chết luôn cho xong?”

Sử Tử chà xát tay vào với nhau, cười ngượng ngùng, nói: “Lúc đầu em cũng nghĩ như vậy, nhưng nhìn thấy mấy cô gái trẻ tươi non mọng nước kia, còn không phải là..

Nhiếp Nhiên nhíu mày, im lặng liếc3 Lý Kiều lạnh như băng

Lý Kiêu nhìn ra Nhiếp Nhiên không vui, bèn lạnh lùng kiêu ngạo nói: 2“Tôi không muốn bỗng dưng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.” Nhiếp Nhiên nhíu mày, nhìn theo bóng lưng Lý Kiêu bước nhanh về phía rừng cây nhỏ, cuối cùng cũng bước nhanh đi theo

Cùng lúc đó, Sử Tử vẫn đang nói chuyện với bọn Mạc Lực, trong lòng gã luôn để ý người ở chỗ khóc hẻo lánh, thỉnh thoảng con mắt sẽ trong lúc lơ đãng mà nhìn về phía ấy vài lần

Đúng vào lúc này, Mạc Lực lại hỏi, “Đúng rồi, những đứa khác đâu? Sao chúng nó còn chưa chạy xuống.” Sử Tử giật thót, gã miễn cưỡng cười và nói: “Biết đại ca nhị ca sắp trở về, nên sáng sớm nay chúng nó đã vào trong thôn bắt người hỗ trợ làm việc rồi, nói là muốn chuẩn bị một bàn tiệc ngon cho đại ca và nhị ca đấy ạ.” Mạc Lực thỏa mãn gật đầu nở nụ cười, “Mấy thằng nhóc thối này coi như có lương tâm

Đi, chúng ta cũng vào thôn đi

nghĩ để lại cho đại ca và nhị ca nếm thử hàng tươi sao ạ? Dù sao mấy cô ở bên trong thôn này cũng hưởng qua hết rồi.” Cô gái trẻ, tươi non mọng nước? Mắt Mạc Lực liền sáng lên, “Hừ! Thằng nhóc thối này đúng là suy nghĩ cẩn thận đấy

Đi! Đi xem thử mấy đứa con gái kia, nếu mà không đẹp là tao đạp chết mày đấy.” “Vâng, vâng! Nhị ca, đi bên này ạ!” Sử Tử dẫn gần năm mươi người này đi về phía rừng cây nhỏ bên kia.

Đi! Đi xem thử mấy đứa con gái kia, nếu mà không đẹp là tao đạp chết mày đấy.” “Vâng, vâng! Nhị ca, đi bên này ạ!” Sử Tử dẫn gần năm mươi người này đi về phía rừng cây nhỏ bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.