Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 707: Dụ địch xâm nhập để tiêu diệt (1)



Mới tiến vào lối vào rừng cây nhỏ, Mạc Lực đã trông thấy cách đó không xa có hai3 người bị trói lên cây.

Hắn chỉ về phía đó và hỏi: “Hai đứa kia hả?” Sử2 Tử thấy Nhiếp Nhiên bị trói ở nơi đó thì tim gã đập thình thịch, gã thấy lần n7ày Mạc Lực chết chắc rồi

Thế là gã càng ân cần hơn, liên tục gật đầu, “3Đúng ạ, chính là hai đứa này.” “Đến mấy ngày rồi?” “Chắc khoảng bốn, năm ngày.”2 Mạc Lực vừa muốn đi lên, vừa nghe thể thì lại lập tức dừng chân

Sử Tử thấy hắn đột nhiên dừng lại thì đứng tim, vẻ mặt cũng biến thành khẩn trương, nhưng vì sợ bị phát hiện nên chỉ có thể cưỡng chế sự bối rối trong lòng, gã hỏi: “Sao..

Còn không phải là em..

nghe lời đại ca và nhị ca là không cho phép người ngoài tiến vào thôn mà.” Mạc Lực lại đạp gã thêm một cú nữa, bực tức nói: “Con mẹ mày chứ! Nói thể là để cho chúng mày không đưa những đứa khả nghi vào, rất nguy hiểm

Đây chỉ là hai đứa con gái tay không tấc sắt, lấy đâu ra nguy hiểm hả!” sử Tử vội vàng xin tha, “Vâng, vâng..

nhị ca nói đúng lắm ạ..

Là em không đúng..

sao thể ạ?” Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, bàn tay giấu phía sau thân cây lặng lẽ rút con dao quân dụng ở trong tay áo ra

Cô không nghe rõ Sư Tử nói gì với đám cướp biển kia, nhưng nếu như gã thực sự có can đảm phản bội thì nhất đầu tiên cô sẽ giết chết gã

Ngay tại thời điểm Nhiếp Nhiên nắm con dao ở trong tay, cô lại nghe được cách đó không xa Sử Tử kêu ổi lên một tiếng

Mạc Lực bỗng nhiên đá một cú vào mông Sử Tử, hùng hùng hổ hổ nói: “Bốn năm này bị trói vào như thể còn tươi non mọng nước cái rắm!” Lúc này Nhiếp Nhiên mới thoáng buông lỏng một chút

Sử Tử cũng nhẹ nhàng thở ra, gã xoa mông mình, cười xấu hổ, “Em..

Nhưng anh nể tình em cũng vì an toàn của đảo mà đừng đạp em nữa..

Mạc Lực hừ lạnh, lúc này mới buông tha cho gã

Hắn bước nhanh tới, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, chọn lựa rất lâu, ra vẻ rất khó xử: “Nhưng chỉ có hai đứa, không đủ cho đám anh em chúng ta nếm rồi.” sử Tử vội vàng cười bảo: “Đại ca không ở đây thì đương nhiên là phải để nhị ca nếm trước rồi

Bọn em là đàn em nên hiểu đạo lý này chứ ạ.”

Mạc Lực hừ lạnh, lúc này mới buông tha cho gã

Hắn bước nhanh tới, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, chọn lựa rất lâu, ra vẻ rất khó xử: “Nhưng chỉ có hai đứa, không đủ cho đám anh em chúng ta nếm rồi.” sử Tử vội vàng cười bảo: “Đại ca không ở đây thì đương nhiên là phải để nhị ca nếm trước rồi

Bọn em là đàn em nên hiểu đạo lý này chứ ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.