*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 7hương Lượng nghe xong thì tinh thần trở nên vô cùng căng thẳng, “Sao lại như thể được? Bị điều tra ra cái gì hay là bị phát hiện rồi?” Lệ Xuyên Lâm lắc đầu, cau mày, “Không rõ nữa, chỉ biết rằng tạm ngừng tuyển trợ lý thư ký thôi.” “Không tuyển nữa? Không phải Nhiếp Nhiên đã từ chức rồi sao?” Hôm đó sau khi lên xe, anh ta đã bắt Nhiếp Nhiên gửi đơn từ chức rồi mà, theo lí mà nói vị trí thư kí bây giờ sẽ rất cần người, sao lại không tuyển nữa nhỉ?
Phương Lượng đang cảm thấy vô cùng kì lạ thì Lệ Xuyên Lâm lấy từ túi áo ra một chiếc điện thoại, “Còn nữa, tổ thông tin từ hôm qua nói với tôi, điện thoại của Nhiếp Nhiên liên tục có3người gọi tới.” “Ý của cậu là bọn họ muốn giữ Nhiếp Nhiên lại sao?”
Phương Lượng cảm thấy như bọn họ đi một vòng cuối cùng lại trở về xuất phát điểm
Nhưng Lâm Lịch Xuyên lại lắc đầu, “Không, là Hoắc Hoành gọi điện đến.”
“Hoắc Hoành?”
Phương Lượng lại cảm thấy kì lạ.
Tại sao anh ta lại gọi cho Nhiếp Nhiên? Bọn họ dường như chẳng liên quan gì đến nhau.
“Đúng vậy, là Hoắc Hoành
Vì thế hôm nay tôi mới cố tình đến đây, muốn Nhiếp Nhiên nghe điện thoại, như thế mới biết được ý của anh ta.”
“Được! Tôi lập tức gọi Nhiếp Nhiên đến.” Vấn đề liên quan đến nhiệm vụ, Phương Lượng lập tức đứng dậy bước ra ngoài văn phòng của mình
Lệ Xuyên Lâm cũng đứng dậy đi cùng anh ta, “Cô ấy ở đâu?”
“Ở sân vận động1xả giận” Cứ nghĩ đến Nhiếp Nhiên, Phương Lượng lại thấy đau đầu.
Mấy ngày trước, bọn họ còn sống chết ra lệnh cho cô quay về, giờ lại bảo cô nghe giúp điện thoại, dường như không phải Nhiếp Nhiên thất bại mà là hai người bọn họ tự vả vào mặt mình.
Nghĩ đến vẻ kiêu ngạo của cô, anh ta có cảm giác một lát nữa thôi bản thân thể nào cũng lĩnh đủ rồi.
Còn Lệ Xuyên Lâm sau khi nghe hai chữ “xả giận”, cũng không nhịn được khẽ cau mày, đi theo sát Phương Lượng ra thao trường.
Ánh nắng gay gắt chiều xuống, thao trường vì thế mà nóng như lửa đốt, cả thao trường yên tĩnh chỉ có mình Nhiếp Nhiên vẫn say mê treo ngược mình trên xà tập
Từng giọt mồ hôi lớn rơi xuống nhưng8tốc độ của cô không hề thuyên giảm
“Nhiếp Nhiên!” Phương Lượng bước tới gọi lớn.
“Em không điếc, gọi to như thể làm gì?” Nhiếp Nhiên vẫn tiếp tục luyện tập, không thèm ngẩng đầu lên.
“Theo tôi đến văn phòng một chút.” “Lại chuyện gì nữa?” Nhiếp Nhiên dừng luyện tập một cách không vui vẻ gì, cô nhảy từ trên chiếc xà xuống
Nhìn thấy Lệ Xuyên Lâm đứng bên cạnh Phương Lượng, cô nhíu mày, “Cảnh sát Lệ, đã lâu rồi không gặp.”