*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Về phần Diệp Trân, sau khi nhìn thấy những bức ảnh kia, bà ta suy nghĩ hai ngày, cuối cùng không kiềm chế được, gọi điện thoại cho Đại đội trưởng đội tân binh
“Có phải trong đội tân binh các cậu có một tân binh chết ngoài ý muốn không?” Vừa kết nối, Diệp Trân đã vội hỏi ngay
Đối mặt với vấn đề bất ngờ, Đại đội trưởng đội tân binh ngày ra mấy giây rồi mới trả lời: “Đúng vậy, mấy tháng trước có một tân binh mất tích rồi chết bất ngờ ngoài đơn vị.” Đại đội trưởng đội tân binh lẩm bẩm trong lòng, hai ngày nay sự đoàn trưởng và vợ liên tục gọi điện thoại cho mình, lại còn đều vì tân binh
Nhiếp Nhiên thì cũng thôi đi, nhưng Phùng Anh Anh là sao? Sao cô ta và vợ sư đoàn trưởng lại liên quan đến nhau? Chẳng lẽ cô ta là họ hàng xa của vợ sư đoàn trưởng à? Nếu là thế thì nguy! “Tra được nguyên nhân chưa?” Đại đội trưởng đội tân binh hoảng sợ trong lòng
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, anh ta mới run rẩy nói: “Chúng tôi tra được là em ấy đắc tội người có thể lực ở nơi đó, còn nguyên nhân thì đã không thể điều tra được nữa rồi.” “Không thể điều tra được?” Vì quá kinh ngạc mà giọng Diệp Trận cao vút lên, lại khiến trái tim nhỏ bé của Đại đội trưởng đội tân binh co rút lại, “Vâng, tên cầm đầu đó đã chết rồi.” “Chết rồi?” Diệp Trận cau mày
Chết? Vậy không phải là đã kết án rồi sao? Nhưng rõ ràng bà ta nghe thấy Nhiếp Nhiên nói vụ án này cần nó hỗ trợ, chẳng lẽ là nó cố ý lấy ra lừa mình? Nhất định Nhiếp Nhiên biết, chắc chắn nó đã biết hết! Nói không chừng cái chết của Phùng Anh Anh cũng có liên quan đến nó
Ban đầu bà ta bảo Phùng Anh Anh lén theo Nhiếp Nhiên đi làm nhiệm vụ, vậy mà Nhiếp Nhiên bình yên trở về, nhưng Phùng Anh Anh lại đắc tội với thể lực nơi đó mà bị bắt đi
Nhất định có vấn đề! Diệp Trần đè nén sự bất an trong lòng xuống, cố ý bình tĩnh nói với người ở đầu kia điện thoại, “Được, tôi biết rồi.” Sau đó, bà ta cúp điện thoại
Trong lòng bà ta lòng rối loạn hết lên
Vốn dĩ bà ta còn ôm chút hy vọng, cảm thấy có thể là mình nghĩ quá nhiều rồi, con ranh Nhiếp Nhiên này không thể nào thông minh như vậy
Nhưng bây giờ chuyện bày ra trước mặt bà ta, bà ta đột nhiên phát hiện ra tâm tính của Nhiếp Nhiên thật là làm cho người ta bội phục
Về đến nhà cũng được nửa tháng rồi, nhưng nó chỉ chia rẽ quan hệ ba con giữa Nhiếp Thành Thắng và Nhiếp Dập, không hề có hành động gì khác.
Mới mười sáu mười bảy tuổi mà đã có sức nhẫn nhịn thế này, chắc chắn nó vẫn còn chiêu gì đang đợi mình
Diệp Trận càng nghĩ càng cảm thấy loạn
Nhưng lúc này ngoài cửa mơ hồ vang lên tiếng khóc của Nhiếp Dập
Tiếng khóc? Con trai bảo bối lại khóc, Diệp Trân lập tức đứng lên chạy tới cửa, thấy Nhiếp Dập rưng rưng nước mắt nước mũi đi vào
“Dập Dập, con làm sao thế?” Diệp Trần đau lòng ôm nó vào trong lòng, lau nước mũi cho nó
Nhiếp Dập khóc vô cùng thảm thương, “Hu hu hu..
mẹ, con bị..
con bị đánh!”
“Cái gì? Ai dám đánh con!” Diệp Trận vừa nghe thấy thế, lập tức nổi giận
Ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu của bà ta chính là Nhiếp Nhiên
“Là Uông Minh Hạo nhà hàng xóm, nó đánh con!” Nhiếp Dập tủi thân vén tay áo mình lên, khuỷu tay nó bị trầy da, chảy máu.