Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân

Chương 747: Rời đi (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bọn họ không hề phát hiện ra sự khác thường nhỏ xíu đó.

Hoắc Hoành đeo chiếc kính gọng vàng, đôi mắt dán vào phần cổ thon dài trắng nõn lộ ra ngoài của Nhiếp Nhiên dần dần u ám lại

Bởi vì quá gần nhau, anh thậm chí có thể cảm thấy một lọn tóc mai của Nhiếp Nhiên vì hơi thở của anh mà lay động như có như không trên mũi anh

Cảm giác ngứa ngáy đó lan đến trái tim anh giống như mèo cào

“Được rồi.” Nhiếp Nhiên cài lại cổ áo cho anh rồi ngắm kĩ, cảm thấy hài lòng rồi mới cười định rụt tay lại

Ngay lúc Nhiếp Nhiên đứng thẳng người lên, bóng đen ở chỗ rẽ lặng lẽ rời đi

Hoắc Hoành ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn sự mãnh liệt chưa hoàn toàn kiềm chế được, anh khàn giọng nói, “Cảm ơn.” “Không có gì.” Nhiếp Nhiên lại chẳng cảm thấy gì, cười khẽ

Hoắc Hoành hít sâu một hơi, đè nén sự khô nóng trong lòng xuống

Lúc này, anh mới dịu dàng cười, “Hôm nay chúng ta phải đi tương đối xa để bàn chuyện hợp tác, thậm chí còn phải khảo sát địa hình, có lẽ sẽ tương đối vất vả.” “Không sao, tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Nhiếp Nhiên chỉ trang phục trên người mình, áo khoác màu vàng nhạt đơn giản thoải mái, quần jean màu đen bó sát, cộng thêm một đôi giày đế bằng, nhìn cô rất nhàn nhã bình thường nhưng lại không mất đi vẻ chuyên nghiệp, đúng là rất thích hợp

Hoắc Hoành vốn còn lo cô lại mặc bộ đồ công sở quê mùa trong công ty của Lưu Chẩn ngày trước, bây giờ xem ra hoàn toàn dư thừa rồi

Quá trình tiến hóa từ tay mơ đến thành phần trí thức ở cái chức vị này của cô rất thỏa đáng

Hoắc Hoành gật đầu, “Vậy thì tốt, đi thôi.” “Vâng!” Nhiếp Nhiên đeo túi xách đẩy Hoắc Hoành đi đến thang máy

Hoắc Hoành nhìn phía hành lang, không nhịn được hỏi một câu, “Em định đi đâu?” Nhiếp Nhiên dừng lại, nghi ngờ hỏi ngược lại: “Không phải đi bàn chuyện hợp tác sao?” Hoắc Hoành lập tức hiểu ra, nhưng khóe miệng lại cong lên thành ý cười, khẽ quay đầu lại nhìn cô, “Em không ăn sáng à?” Nhiếp Nhiên ngẩn ra, ăn sáng? Từ lúc làm tân binh đến khi ra ngoài làm nhiệm vụ, trừ nằm trên giường một ngày ba bữa có người giám sát ăn uống ra, thời gian đi làm cô đều không hề ăn sáng, ngày nào cũng ngủ sát đến giờ vào làm mới dậy chạy tới công ty

Cô cau mày, dáng vẻ câm nín khiến Hoắc Hoành nhanh chóng hiểu ra

Anh thở dài, giọng nói bất đắc dĩ nhưng lại mang theo sự cưng chiều: “Xem ra sau này hằng ngày tôi đến đón em, còn phải mang cho em một phần bữa sáng mới được.”

“Đừng!” Nhiếp Nhiên theo bản năng buột miệng nói ra, nhưng sau khi thấy Hoắc Hoành nhướng mày nhìn mình, cô mới phát giác ra phản ứng của mình khá mạnh mẽ, vì vậy cố gắng ổn định lại giọng nói, “Ý tôi là quá phiền anh Hoắc rồi, hơn nữa ăn như vậy tôi sẽ béo.” Hoắc Hoành quan sát cô mấy cái, “Em quá gầy.” “Anh đang khen dáng tôi đẹp à?” Nhiếp Nhiên muốn khiến chủ đề thoải mái một chút, cố ý đứng ở bên cạnh anh so dáng người

Hoắc Hoành vô cùng gợi đòn lắc đầu, “Gẩy đến mức phẳng lì.” “...” Nhiếp Nhiên lập tức xị mặt xuống, nghiến răng nghiến lợi, “Anh Hoắc, tôi có thể cự tuyệt nói chuyện với anh một tiếng không?” “Có thể” Hoắc Hoành rất rộng lượng gật đầu, nhưng khóe miệng làm thế nào cũng không ngừng cong lên được

Vì vậy trong một tiếng sau đó, hai người quả nhiên không nói thêm câu nào, yên tĩnh ăn sáng, ra khỏi khách sạn đi đến cái làng nhỏ hẻo lánh đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.