*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Chỉ biết là người phụ nữ đó không vui vẻ phóng khoáng như Diệp Trân, luôn cẩn thận cúi đầu, cũng không nói nhiều, giọng rất nhỏ nhẹ
Ban đầu sự dè dặt của bà ấy làm ông ta cảm thấy mới lạ, nhưng lâu rồi mới cảm thấy nhàm chán, dần dần cũng xa cách hẳn đi
Đến tận sau này, bà ấy lại sinh cho ông ta một cô con gái, điều này khiến quan hệ giữa bọn họ đứt hẳn
Diệp Trần nhìn vẻ mặt Nhiếp Thành Thắng ngẩn ngơ, biết ông ta đang nghĩ đến người phụ nữ đó, bà ta vội vàng mở miệng cắt đứt suy nghĩ của ông ta
“Nhưng lần này sau khi vào quân đội quay về, nó như biến thành một người khác, đâu có còn nhát gan vâng vâng dạ dạ như trước kia nữa.” Nhiếp Thành Thắng tỉnh táo lại, rất dửng dưng nói: “Người từ quân đội ra đều giống như lột xác, rất bình thường.” “Nhưng lột xác cũng quá gớm rồi, ông không cảm thấy à?” Diệp Trần nghiêm túc nhìn chằm chằm ông ta, “Hơn nữa mấy ngày qua nó...” “Lột xác cái gì? Ba và dì Diệp đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?” Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền từ ngoài cửa vào, ngay sau đó Nhiếp Nhiên đi vào, cầm một cái túi giấy lớn trong tay
Diệp Trận rào trước đón sau lâu như vậy, khó khăn lắm mới chuẩn bị đi được vào chủ đề chính thì lại bị quấy rầy, bà ta vô cùng phiền muộn
“Không có gì, ba đang cùng dì Diệp xem ảnh cũ thôi.” Nhiếp Thành Thắng thấy cô đi vào lại cầm cái túi tài liệu trong tay, thuận miệng hỏi một câu, “Con cầm cái gì thế?” “À, là đồ sĩ giác quan vừa gửi cho con.” Nhiếp Nhiên ngồi xuống bên cạnh Nhiếp Thành Thắng
Vừa nghe thấy là đồ trong quân đội, Nhiếp Thành Thắng cho là liên quan đến việc Nhiếp Nhiên vào đội dự bị lần này, cho nên giọng nói của ông ta không tự chủ được gấp hẳn lên, “Đồ gì thế?” Nhiếp Nhiên lắc đầu, “Con không biết, con vẫn chưa mở ra.” “Mau mở ra xem xem!” Lúc này Nhiếp Thành Thắng đã hoàn toàn mất hứng với chỗ ảnh kia, rướn cả người qua chỗ Nhiếp Nhiên
Diệp Trần bị lạnh nhạt chỉ có thể ngồi im ở bên cạnh
“Ô, được ạ.” Nhiếp Nhiên nhanh chóng mở túi tài liệu ra, nhưng không ngờ đồ vật bên trong lại rơi hết xuống đất
Nhiếp Thành Thắng nhìn kĩ, lập tức cau mày lại, tức giận nói: “Đây là cái gì?” Hóa ra trong túi giấy là một xấp ảnh dày, người phụ nữ trong những bức ảnh bị cắt đứt tay chân, thi thể bị ngâm biến dạng, cực kì đẫm máu, làm người ta buồn nôn
Nhiếp Nhiên nhặt một bức ảnh chỉ còn lại thân người trong đó lên, đặt lên bàn, hồi tưởng lại.
“À, con nhớ ra rồi, đây là bạn cùng phòng của con trong quân đội, tên là Phùng Ảnh Anh
Hơn ba tháng trước, cậu ta mất tích một cách khó hiểu, sau đó tìm được ở bến cảng
Bởi vì thời gian cậu ta mất tích rất khéo, có liên quan với con, cho nên giáo quan bảo con hỗ trợ tìm dấu vết.” “Vậy à, thế thì con phải phối hợp thật tốt.” Nhiếp Thành Thắng cũng từng làm không ít nhiệm vụ lúc phục vụ trong quân đội, đã gặp rất nhiều thi thể, cho nên chỉ hơi cau mày với những bức ảnh này thôi
Nhưng Diệp Trận ở bên cạnh sau khi nhìn thấy ảnh trong tay Nhiếp Nhiên, sắc mặt bà ta khó coi tới cực điểm
Không phải là vì nội dung bức ảnh buồn nôn, mà là bà ta nghe thấy ba chữ “Phùng Anh Anh”
Nhìn gương mặt đã sưng lên gần như không nhìn rõ ngũ quan nữa, lại là của Phùng Anh Anh, hơn nữa còn mất tích đã lâu rồi
Hồi đó bà ta bảo Phùng Anh Anh lén đi theo Nhiếp Nhiên, phá hoại lúc Nhiếp Nhiên làm nhiệm vụ, không ngờ sau đó không nhận được phản hồi của cô ta nữa
Bà ta tưởng là sau khi bị giam trong phòng tối, con nhỏ kia sợ rồi, cho nên bà ta cũng không ép buộc Phùng Anh Anh tiếp tục làm việc cho mình nữa.