*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lâm Hoài nghe đám nam binh kia nói chuyện say sưa thì rất đau đầu.
Anh ta tưởng sau khi mình nói xong lời kia thì ít nhất sư đoàn trưởng sẽ điều Nhiếp Nhiên đến nơi khác, không để cho cô quang minh chính đại đi qua đi lại trong phòng ăn và tòa nhà hành chính nữa.
Nhưng Nhiếp Nhiên vẫn đúng giờ xuất hiện ở phòng ăn, sau đó lại giống như không có chuyện gì ăn xong rời đi, không hề bị ảnh hưởng.
Cho nên Lâm Hoài quyết định lại đi nói chuyện với sự đoàn trưởng một lần nữa, cố gắng lần này nhất định phải hỏi ra kết quả.
Nhân lúc nghỉ trưa, anh ta lại đến phòng làm việc của sư đoàn trưởng.
Cửa không khóa, anh ta vừa định giơ tay gõ cửa thì lại thấy Nhiếp Nhiên đang đứng trước bàn làm việc của sư đoàn trưởng, cúi đầu xem cái gì đó.
Vẻ mặt cô nghiêm túc, hoàn toàn không biết bên ngoài có người.
Lâm Hoài lập tức đẩy cửa ra, mắng: “Cô ở đây làm gì!”.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta, đáy mắt giống như lóe lên một chút hoảng hốt, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, “Tôi đang xem sắp xếp thời gian diễn tập sắp tới.” Lâm Hoài không nhìn ra vẻ hốt hoảng vừa rồi của cô, đi nhanh đến bên cạnh cô, cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn: “Trong sơ đồ phân bổ có sắp xếp thời gian à?” Nhiếp Nhiên bị vạch trần nhưng vẫn bình tĩnh, “Đương nhiên, tôi có thể dựa theo phân bố địa hình và thể năng của những nam binh kia để chuyển đổi, tính ra thời gian bọn họ kết thúc.” Lâm Hoài coi thường, “Cô tính thể năng của những nam binh kia bằng cách nào?” “Thành tích huấn luyện thể năng mỗi tháng của từng lớp đều được đưa lên trên, tôi đều phải lưu trữ.” Nhiếp Nhiên cụp mắt nhìn sơ đồ phân bố trên bàn, giả vờ vẽ một vòng ở chỗ nào đó, “Theo sơ đồ phân bố này, tôi cảm thấy có lẽ cần diễn tập tối thiểu năm đến bảy ngày.” Lâm Hoài nhìn vào chỗ cô chỉ, cau mày lại, vô tình đi theo suy nghĩ của cô, hỏi: “Đi theo sơ đồ phân bố này? Vậy nếu như không dựa theo nó thì sao?” Nhiếp Nhiên gõ nhẹ lên bàn, quả quyết nói: “Chỉ cần ba ngày.” “Ba ngày?” Lâm Hoài khinh thường nói: “Đội dự bị chém gió không cần nháp à?” Nhiếp Nhiên không so đo với thái độ của Lâm Hoài, cô lại chỉ lên một chỗ trên bản đồ, kiên nhẫn nói: “Anh nhìn đi, nơi này có một ngọn núi, là đường giao thông quan trọng, nếu như Đội Xanh cố thủ ở đây thì không chỉ có thể nhìn trọn được hoàn cảnh phía dưới, mà lúc đánh mục tiêu cũng vô cùng dễ dàng.
Không chỉ giảm thiểu nhiều tổn thất, thời gian diễn tập cũng sẽ thu ngắn lại.” “Những ngọn núi này quanh năm có sương mù.” Không phải anh ta không biết ngọn núi này là đường giao thông quan trọng, lại vô cùng bí mật, nhưng sương mù và độ ẩm ở ngọn núi này làm người ta vô cùng đau đầu.
Không phải người đặc biệt quen thuộc địa hình thì rất dễ bị lạc.
Nơi này xấu nhiều hơn tốt, anh ta không thể chọn.
Nhiếp Nhiên khẽ cười, “Có sương mù, không phải là nơi ẩn nấp tốt nhất sao?” “Nhưng như vậy cũng không dễ ngắm bắn mục tiêu.” Lâm Hoài đã bất giác nói chuyện với cô.
Nhiếp Nhiên cười, bình tĩnh tự tin gõ một mũi tên màu đỏ trên bản đồ, “Hướng gió.”