Cô càng dửng dưng như vậy, đám người Dương Thụ càng cảm thấy khó chịu.
“Tôi nhất định phải bắt được tên khốn kia!” Dương Thụ nhìn bóng lưng Nhiếp Nhiên, trong lòng càng thêm tức giận.
Mấy người sau lưng cũng gật đầu phụ họa, siết tay nói: “Không sai!”
Nhưng thực tế luôn tàn khốc.
Khi đó người có thể biết chuyện này chỉ có bọn họ, Dương Thụ truy hỏi kĩ đám người lớp 2, tất cả mọi người đều phải trải qua “nghiêm hình tra khảo” của anh ta, đáng tiếc bọn họ bận rộn gần nửa tháng, không thu hoạch được gì, không tra được cái gì cả.
Tin đồn này truyền đi càng lúc càng mạnh mẽ, giống như cỏ dại đầu mùa xuân điên cuồng mọc lên không khống chế được.
Cuối cùng toàn bộ binh lính Quân khu 2, cho dù là nhỏ như lính đứng gác ở cổng hay là to như sĩ quan huấn luyện có chức vị trong tòa nhà hành chính nhìn Nhiếp Nhiên đều mang ánh mắt nhìn người thất bại.
Mỗi lần Nhiếp Nhiên ra vào phòng ăn luôn khiến đám người ở bên cạnh nhỏ giọng thảo luận.
Truyện mới cập nhật
Dương Thụ nghe các nam binh đang xì xào bàn tán, tức giận đập mạnh đũa lên bàn, đứng phắt lên khỏi ghế, tức giận mắng: “Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào nói! Có bản lĩnh tung tin đồn nhảm mà không có bản lĩnh đứng ra, đúng là hèn hạ!”
Ngô Sướng cũng đứng lên, “Không sai, là đàn ông thì quang minh chính đại đứng ra đi, bắt nạt nữ binh là thế nào hả!”
Tất cả mọi người trong phòng ăn đều dừng lại, tầm mắt đều tập trung ở bàn bọn họ.
Lâm Hoài ngồi đầu tiên thấy đám người Dương Thụ lớp mình mắng người thì thật sự cảm thấy mất mặt, tức giận quát bọn họ: “Nổi điên cái gì thế, không muốn ăn cơm thì đi huấn luyện cho tôi!”
Dương Thụ cảm thấy ở trong phòng ăn ngột ngạt nên dứt khoát đi luôn, nhưng lúc anh ta đi tới cửa, lại quay lại căm hận nói với tất cả mọi người trong phòng ăn: “Tôi nói luôn ở đây, để tôi phát hiện ra là ai đang tung tin, đừng trách tôi không nể tình đông đội cùng khu!”
“Dương Thụ! Cậu có biết mình đang nói cái gì không hả!” Lâm Hoài nổi giận.
Dám nói như vậy trước mặt mọi người Quân khu 2 chỉ vì một nữ binh.
Đúng là không ra cái thể thống gì cả!
Cho dù anh ta không sợ mất mặt thì lớp 2 vẫn cần thể diện!
Lâm Hoài cảm thấy nữ binh này chính là một mầm họa, từ khi cô vào Quân khu 2, các nam binh đều không an phận, còn dám chống đối mình ngay trước mặt mọi người, bây giờ lại làm ra chuyện này khiến Quân khu 2 vốn yên tĩnh ầm ĩ hết cả lên.
Vì vậy anh ta cũng đi ra ngoài, nhưng không phải đến sân huấn luyện mà là phòng làm việc của sư đoàn trưởng.
Cốc cốc cốc!
“Vào đi.
” Giọng Nhiếp Thành Thắng nghiêm túc vang lên.
Lâm Hoài đẩy cửa vào, Nhiếp Thành Thắng nhìn thấy là anh ta, gấp tài liệu lại, hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Sư đoàn trưởng, tôi cho là Nhiếp Nhiên không thích hợp với đơn vị chúng ta, tôi nghĩ điều cô ta đến khu 3 sẽ thích hợp hơn.
” Lâm Hoài vừa vào phòng đã nói thẳng không chút kiêng kị.
.