Nhưng Nhiếp Nhiên lại chỉ khẽ cười: “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn sĩ quan Lưu, tôi sẽ đi.
”
Không phải chỉ là ngồi hai tiếng thôi sao? Chỉ cần chờ đến khi kết thúc diễn tập thì cô cũng được giải thoát rồi.
“Vậy thì tốt lắm.
” Lưu Đức vốn đang bối rối không biết trở về phải báo cáo công việc thế nào, giờ nghe thấy Nhiếp Nhiên nhận lời thì thở phào.
Anh ta nói với cô thêm vài câu rồi mới rời đi.
Sau khi Nhiếp Nhiên nghỉ ngơi ở trong lớp cấp dưỡng thêm một ngày, Lưu Đức lại mang chìa khóa tới, rõ ràng là đang có ý nhắc nhở cô nên đi huấn luyện.
Từ lúc bị thương đến giờ còn chưa tới một tuần, Nhiếp Thành Thắng đúng là nóng nảy thật.
Nhiếp Nhiên bình thản nhận lấy chìa khóa, đến buổi chiều, sau khi việc ở lớp cấp dưỡng đã vơi đi, cô cầm chìa khóa đi tới phòng huấn luyện.
Lần này, phòng huấn luyện không còn nhiều binh lính như mọi lần nữa, chỉ có ba bốn người, khi bọn họ thấy Nhiếp Nhiên tới thì tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Nhiếp Nhiên đứng ở cửa, nhìn chăm chăm vào khẩu súng đang đặt trên bàn, trong đôi mắt tưởng như trấn định lại cuộn lên một chút cảm xúc khó nhìn rõ.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Thỉnh thoảng có người đi qua cửa.
Duy chỉ có mình cô vẫn đứng yên ở đó không nhúc nhích, cứ như đang nhập định vậy.
“Để tôi dạy cô!” Đột nhiên, giọng Dương Thụ vang lên ở sau lưng, “Đi thôi.
”
Nhiếp Nhiên cảm thấy dường như mình bị ai đó lôi đi, cô giãy ra theo bản năng.
“Súng không ăn thịt người, cô sợ gì chứ?” Dương Thụ thấy dáng vẻ phản kháng và e ngại của cô thì vừa nóng nảy vừa bất đắc dĩ.
Nhiếp Nhiên vẫn từ chối: “Không cần đâu, tôi muốn ngồi yên trong phòng thôi.
”
Dương Thụ bị cô liên tục từ chối thì cũng tức giận: “Thế thì tùy cô” rồi bước đi không thèm quay đầu lại.
Ngày hôm ấy, Nhiếp Nhiên ngồi ở ngoài cửa phòng huấn luyện nghe tiếng súng nổ ở trong đúng hai tiếng đồng hồ.
Hôm sau, vừa qua buổi trưa, nhà ăn còn chưa được dọn dẹp gì, Lưu Đức đã lập tức tới, vội vàng đưa Nhiếp Nhiên tới phòng Y tế.
Trong phòng Y tế chỉ có một quân y nam mặc áo blouse trắng, họ Tôn, rất trẻ, xem ra còn chưa tới ba mươi tuổi.
“Chào quân y Tôn.
” Nhiếp Nhiên thản nhiên chào.
“Cô cứ thoải mái đi, thực ra chúng ta chỉ nói chuyện bình thường thôi, không có gì khác, mau ngồi đi.
” Bác sĩ Tôn có vẻ khá tốt tính, cười rất ôn hòa.
Hai người ngồi xuống ghế, bác sĩ Tôn liền bắt đầu.
“Nghe nói cô từng là nữ binh trong đội dự bị à?” Anh ta mở đầu câu chuyện.
Bạn đang
Nhiếp Nhiên gáºt Äầu: âPhải.
â
Bác sÄ© Tôn kinh ngạc á» lên, âVáºy tức là rất giá»i Äấy, phải biết rằng Äá»i dá»± bá» bá» trà nam nữ lẫn lá»n, cô có thá» huấn luyá»n cùng các nam binh, tôi rất phục cô.
â
âCảm Æ¡n.
â
âTừ Äá»i dá»± bá» tá»i Quân khu 2, là nữ binh duy nhất trong Quân khu 2 nà y, cô có cảm giác khi mình là tâm Äiá»m Äược hà ng trÄm ánh mắt Äá» dá»n và o, Äược muôn ngÆ°á»i vây quanh hay không?â Bác sÄ© Tôn cỠý há»i Äùa cô má»t câu Äá» Äiá»u tiết không khÃ.
Nhiếp Nhiên cÅ©ng rất ná» tình cÆ°á»i khẽ má»t chút: âKhông quen cho lắm, nhÆ°ng bá»n há» Äá»i vá»i tôi rất tá»t.
â
âGiá» có cảm thấy thoải mái hÆ¡n rất nhiá»u so vá»i khi á» Äá»i dá»± bá» không?â
âÄÆ°Æ¡ng nhiên, thoải mái hÆ¡n nhiá»u, trÆ°á»c kia chá» cần cÆ°á»i thôi thì cho dù là mình hay ngÆ°á»i khác thì Äá»u sẽ bá» phạt chạy, thá»±c sá»± quá má»t má»i.
â
âThế Æ°? Cho dù ngÆ°á»i khác tá»i muá»n thì cô cÅ©ng phải chá»u phạt chung vá»i há» Ã ?â Bác sÄ© Tôn ngả ngÆ°á»i vá» phÃa trÆ°á»c, kinh ngạc há»i.
âÄÆ°Æ¡ng nhiên rá»i, Äây là hoạt Äá»ng táºp thá», nhất Äá»nh sẽ bá» phạt rá»i.
â.