Nhiếp Nhiên buồn chán nhún vai, “Chỉ cần cậu không ngại việc bị người khác tính kế thì tôi cũng không có vấn đề gì.
”
Nhiếp Nhiên vừa nói những lời này, không thể nghi ngờ gì là lại càng tăng thêm bóng ma trong lòng Lý Kiêu, khiến Lý Kiêu không thể tập trung tinh thần để hỏi chuyện của cô.
Nhiếp Nhiên mỉm cười nhìn cặp lông mày đang nhăn tít của Lý Kiêu.
Ván thứ hai, cô thắng.
Nói thật nhé, tại sao bọn họ lại chọn Lý Kiêu đến làm thuyết khách, đúng là quá thất sách rồi đấy.
Về mặt quân sự Lý Kiêu là học viên ưu tú, nhưng mồm mép thì không được, cô ấy không có năng khiếu này.
Phải để Kiều Duy hoặc Uông Tư Minh đến mới đúng.
“Được rồi, muộn lắm rồi đấy, cậu cũng đã uống khá nhiều rồi, nhanh về ngủ đi.
” Nhiếp Nhiên đứng dậy muốn mở cửa cho Lý Kiêu.
Đi được nửa đường, cô bị Lý Kiêu giữ chặt tay lại.
Nhiếp Nhiên nhíu mày, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Tôi biết mình không lừa được cậu.
”
À, đúng là rất hiểu bản thân đấy.
Nhiếp Nhiên mỉm cười.
“Nhưng cậu định tự lừa gạt bản thân cả một đời sao?” Lý Kiêu từ từ đứng dậy, cô rút một khẩu súng màu đen từ bên hông ra rồi đặt ở trước mặt.
Nụ cười trên mặt Nhiếp Nhiên hơi cứng lại, sau đó hoàn toàn biến mất, cô lạnh lùng nhìn Lý Kiêu và nói: “Cậu đi đi.
”
Lần này cô nói như ra lệnh để đuổi khách.
“Tôi không tin cậu sợ cầm súng, ngay cả chết còn không sợ thì sao có thể sợ cầm khẩu súng chứ.
” Lý Kiêu trầm giọng khẳng định.
“Cậu không phải là tôi, làm sao có thể biết tôi không sợ?” Sắc mặt Nhiếp Nhiên được phủ một lớp sương lạnh, cô hất tay Lý Kiêu ra.
“Cậu sợ? Cậu giết nhiều người như thế, vậy mà bây giờ nói với tôi là cậu sợ? Đúng là chuyện hài! Nhiếp Nhiên, cậu trời sinh đã có số mệnh cầm súng trên chiến trường, cậu không trốn được đâu!”
Không thể trốn… Không thể…
Mấy chữ đó như đâm trúng điểm yếu của Nhiếp Nhiên, sắc mặt của cô thay đổi, trong đáy mắt dần dâng hơi lạnh, bàn tay nắm chặt thành quyền như đang kiềm chế thứ gì đó.
“Xin mời đi cho!” Cô cắn răng nói từng chữ một.
Sắc mặt Lý Kiêu cũng vô cùng lạnh lùng.
Thá»i gian chầm cháºm trôi qua, hai bên giằng co má»t phút, sau Äó Lý Kiêu má»i rá»i Äi.
Nhiếp Nhiên cứ nhÆ° kiá»t sức ngá»i tại chá», sắc mặt cÄng thẳng, nhÆ° thá» má»t giây sau sẽ mất khá»ng chế.
Chẳng lẽ Äây thá»±c sá»± là sá» má»nh của cô?
Không, không phải! Chắc chắn không phải!
Không biết Äã qua bao lâu, sắc mặt khác lạ Äó má»i từ từ biến mất rá»i trá» lại bình thÆ°á»ng.
Cùng lúc Äó, Lý Kiêu cÅ©ng vác má»t khuôn mặt lạnh bÄng Äi vá» ký túc xá.
Mấy ngÆ°á»i Nghiêm Hoà i VÅ© Äã Äợi rất lâu á» bên ÄÆ°á»ng, vừa nhìn thấy Lý Kiêu Äã vá»i và ng chạy Äến, há»i vá»i thái Äá» Äầy mong Äợi: âThế nà o, thế nà o, rá»t cuá»c thì chuyá»n của Nhiếp Nhiên là tháºt hay giả?â
Lý Kiêu không trả lá»i mà nhìn vá» phÃa Uông TÆ° Minh rá»i lạnh lùng nói: âUông TÆ° Minh, tiến hà nh kế hoạch của anh Äi!â
âÄà m phán không thà nh công?â Uông TÆ° Minh nhÃu mà y.
Mặt Lý Kiêu không cảm xúc, cô trầm giá»ng nói: âTôi nhất Äá»nh bắt cáºu ấy phải cầm súng!â
Uông TÆ° Minh nhìn dáng vẻ tức giáºn Äến mất là trà của Lý Kiêu thì nhắc nhá», âNhÆ°ng kế hoạch nà y rất nguy hiá»m, má»t khi bá» phát hiá»n rất có thá» sẽ bá» Äuá»i khá»i quân Äá»i.
Cô nhất Äá»nh phải Äặt cược tÆ°Æ¡ng lai của mình.
â.