Nhưng cô còn chưa kịp đi thì đã bị An Viễn Đạo bắt quay lại, “Không được, tiểu đoàn trưởng đã ra lệnh cho cô giám thị việc phạt bọn họ.
”
“Nhưng tôi còn phải làm bữa sáng cho ngày mai.
”
“Tôi chịu.
” An Viễn Đạo ra vẻ nghiêm túc.
Nhiếp Nhiên chán nản, “Tôi nói này, anh đang phạt tôi hay phạt họ vậy hả?”
“Tôi là lính, tôi nhất định phải làm theo mệnh lệnh, cô cố nhịn một chút đi.
”
Đối mặt với An Viễn Đạo không cho phép thương lượng, Nhiếp Nhiên chỉ có thể ngồi ngẩn người tại chỗ đến tận lúc phía chân trời nổi lên một đường màu trắng.
Sáu giờ, đúng lúc tiếng chuông báo thức vang lên, từng binh sĩ chạy từ ký túc xá xuống dưới, khi họ nhìn thấy mấy người Nghiêm Hoài Vũ ngồi xổm chịu phạt ở đó thì ai nấy đều xì xào bàn tán.
“Đã phạt một đêm, cũng đủ rồi nhỉ?” Nhiếp Nhiên thực sự không có hứng thú bị người khác nhìn như đang ngắm động vật, “Tôi biết anh đang cố tình làm tôi khó chịu, giày vò tôi một đêm đã đủ chưa, sĩ quan huấn luyện An?”
“Tôi giày vò cô lúc nào chứ? Rõ ràng là tôi đang trừng phạt đám ranh con này.
” An Viễn Đạo bình thản nhìn mấy người vẫn đang ngồi xổm trước mặt.
“Thôi đi, anh nghĩ gì chẳng lẽ tôi không biết, mau để bọn họ đứng dậy đi.
” Nhiếp Nhiên không kiên nhẫn thúc giục.
“Nghe thấy không, Nhiếp Nhiên thuộc quân đội Quân khu 2 đã khoan dung độ lượng, không so đo nữa, đứng lên đi.
” An Viễn Đạo vẫn phải cố châm chọc Nhiếp Nhiên một câu rồi mới cho mọi người nghỉ.
Nhiếp Nhiên nghe xong chỉ khẽ cười, lắc đầu định rời đi, nhưng Lý Kiêu lại khập khiễng đi tới trước mặt cô, lạnh lùng hỏi: “Thực sự chỉ là cướp cò thôi sao?”
Khẩu súng đó cô đã cầm theo lâu như vậy mà chưa bao giờ xảy ra sự cố, vậy mà Nhiếp Nhiên mới chạm vào một cái mà đạn lại lập tức được bắn ra, hơn nữa còn phát nổ trên tay cô.
Thực sự quá trùng hợp!
Nhiếp Nhiên không phủ nhận điều này, cô khẽ cười và nói: “Cậu đánh lén tôi một lần, tôi trả đũa lại một cú, coi như hòa nhau.
”
Lý Kiêu yên lặng một lúc rồi mới lạnh lùng nói: “Cậu sẽ hối hận.
”
Hối hận vì tất cả những gì đã làm hôm nay.
“Thật ra tôi không thể cầm súng thì cậu phải vui mừng mới đúng chứ! Vì tôi không thể dùng súng tức là không có tương lai, vậy thì cậu cũng không cần sợ tôi sẽ gây náo loạn trong nội bộ của đội dự bị nữa.
Tại sao cậu lại ép tôi phải cầm súng? Là do tiếc tôi nên mới mất khống chế sao?”
Sắc mặt Lý Kiêu hơi thay đổi, trong mắt dường như có cảm xúc nào đó bắt đầu chuyển động muốn cắn nuốt tinh thần cô.
Lý Kiêu cố kiềm chế cảm giác quái lạ trong đầu, sau đó nói với Nhiếp Nhiên bốn chữ: “Tự mình suy diễn.
”
Sau đó, cô xoay người đi thẳng.
.