Cưng Chiều Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 81: Mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa!(83)



Tầm nửa tiếng sau đó anh và cô có mặt tại nhà thờ, nơi diễn ra hình thức hôn lễ, hai người phải làm đủ nghi thức rồi sau đó mới ra bãi biển. Nơi thực sự của hôn lễ, đúng, đám cưới của cả hai được tổ chức ở bờ biển nổi tiếng của thành phố. Một nơi có vẻ đẹp huyền ảo như trong truyện tranh. Ở lễ đường có đầy đủ tất cả mọi người dòng họ, có bạn bed thân thuộc, cô được Thường Bạch Song dắt tay đi vào, trước mặt cô là Mộ Cẩn Thiên, người mà cô sắp gọi là chồng, người mà nắm lấy tay cô đi suốt cuộc đời. Người cô mà rất yêu.

Ba cô đặt tay cô lên bàn tay của anh, dặn dò đôi điều:"Đứa con gái này của ba tuy rất bướng hỉnh, khó chiều, nhưng mà vô cùng chân thành, nó đã chấp nhận yêu con thì chứng tỏ một điều nó có quyết định chắc nịch, cho nên đừng làm nó buồn hay đau khổ về bất kì điều gì, ba chỉ hy vọng con hãy chăm sóc đứa con gái này".

Mộ Cẩn Thiên nhìn ông:"Ba yên tâm. Con sẽ hoàn thành tốt nhũng gì mà ba đã đặt ra".

Thường Bạch Song vui vẻ đi xuống hàng ghế bên dưới. Ngồi cạnh ông thông gia. Cùng nhau hướng mắt về độ trai tài gái sắc kia. Cha sứ bắt đầu làm lễ, đến giây phút cả hai trao nhẫn cưới cho nhau.

Chiếc nhẫn vẫn lưng chừng ở đầu ngón tay cô thì bất ngờ, có một nhóm người đi vào, dẫn đầu là Mộ Kiên Thành và Thường Trình Kiên. Sự xuất hiện của hai người đã làm cho cả nhà thờ trở nên xôn xao.

Mộ Cẩn Thiên và cô đồng loạt nhìn:"Chú/Trình Kiên".

Cả hai đồng thanh nói, Thường Trình Kiên cầm trên tay khẩu súng, hướng về phía Mộ Cẩn Thiên nói:"Mau bỏ tay cô ấy ra, tôi không cho phép anh lấy cô ấy, vì cô ấy chỉ có thể là của mình tôi mà thôi".

Thường Tiểu Niệm thu tay về, vì một lí do, một là bảo toàn mạng sống cho anh, vì cô sợ Thường Trình Kiên lại nổi điên bắn anh.

Mộ Cẩn Thiên nhìn cô trân trân:"Tiểu Niệm em...?"

"Đừng nói gì cả, để em xử lí thằng em này?".

Thường Tiểu Niệm bước đến gần Thường Trình Kiên, rất gần. Thường Trình Kiên mỉm cười như kẻ điên, dang rộng đôi tay, nói:"Tiểu Niệm, đến đây, cùng anh xây đắp tổ ấm nào?"

Thường Tiểu Niệm thật minh tởm?

Có lẽ Thường Trình Kiên điên rồi, ấu mù quáng. Ba cô có chút bất ngờ khi nghe cậu con trai nuôi nói như vậy, không khỏi khó hiểu, đứng ngay dậy:"Trình Kiên, con đang nói gì vậy? Hai đứa là chị em đó".

Thường Trình Kiên nhìn ba cô một cách câm phần:"Chị em trên danh nghĩa, cũng chẳng phải máu mủ ruột thịt gì, cho nên tôi có quyền yêu, quyền thương cô ấy".

Lúc này, Thường Tiểu Niệm đã đứng trước hắn, cho vào mặt hắn hai bạt tay rõ mạnh, cứ như cách thức mà cô giết người, không hề nương tay.

"Em đánh anh?"

Thường Tiểu Niệm lại tát thêm một bạt tay nữa:"Cậu im đi, tôi kinh tởm con người cậu, tôi đã từng nói rồi, nếu như cậu không thích làm em trai của tôi thì đừng trách tôi làm cậu".

"Em thì có thể làm vì tôi? Bây giờ hết chỗ này đều bị tôi bao vay, em chỉ có thể đi cùng tôi mà thôi"?

Mộ Cẩn Thiên bây giờ mới lên tiếng:"Chú, tại sao chú lại đi cùng tên điên đó?"

Mộ Kiên Thành trừng mắt:"Bởi vì nó còn giá trị sử dụng".

Thường Trình Kiên nghe lập tức nhìn, nhưng bị Mộ Kiên Thành bắn một phát ngay chân:"Nhưng bây giờ thì không còn giá trị lợi dụng nữa rồi".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.