Đoạn Khâm đã đồng ý, Benita cũng không thể nói gì, lúc này cô ta mới nhận ra cô gái này thật sự rất đặc biệt với Đoạn Khâm.
Ngón tay Benita nhẹ nhàng ma sát làn da Đoạn Khâm, nhưng như thế này cũng tốt, cô ta vốn cho rằng tính tình Đoạn Khâm lãnh đạm, bây giờ xem ra chẳng có lí do gì mà cô ta lại không bằng một cô ngốc kia cả.
Từ trước đến nay, cô ta luôn tự tin với ngoại hình của mình.
Một giây sau, tay của cô ta đã bị nắm, Benita run lên, là kiềm chế và nóng bỏng, dù Đoạn Khâm muốn làm gì, cô ta cũng không làm gì được.
Lần này Đoạn Khâm không dùng sức, chỉ lấy bàn tay đang đặt trên đùi mình của Benita ra: “Hôm nay làm vật lý trị liệu đến đây thôi.”
Benita kinh ngạc, sao cô ta nghe được tin là Đoạn Khâm rất muốn chân khỏi, sao cô ta mới đến một lúc mà đã xong rồi?
“Nhưng hôm nay còn chưa hết giờ vật lý trị liệu.” Benita nói.
“Lần sau.” Ánh mắt Đoạn Khâm tỏ vẻ không cho người khác từ chối. Benita nghiêng đầu nhìn cô gái đang giận dỗi, nở nụ cười phong tình vạn chủng: “Vậy được, Đoạn tiên sinh, mấy hôm nữa chúng ta lại gặp.” Cho dù hôm nay không cần vật lý trị liệu, cô ta tin Đoạn Khâm sẽ không bỏ qua cơ hội chữa khỏi chân này.
“Đây là danh thiếp của tôi, Đoạn tiên sinh có thể liên hệ tôi.” Benita đặt danh thiếp bên cạnh chân Đoạn Khâm, sau đó thản nhiên rời đi.
Đến lúc đi ra, Benita mới chửi một câu thô tục, sau đó sờ lên cánh tay bị siết đến xanh bầm của mình, nghĩ đến bàn tay mạnh mẽ nóng bỏng vừa rồi của Đoạn Khâm, không khỏi run lên.
Nếu anh ta không phải người tàn tật thì tốt.
Benita đi rồi, Thẩm Vi Tửu vẫn chưa phản ứng kịp: “Sao anh lại để cô ta đi rồi?”
Đoạn Khâm nói: “Nếu tôi không để cô ta đi, tôi sợ cô sẽ nhào tới cắn cô ta.”
Trên mặt Thẩm Vi Tửu hiện lên một tầng hồng, ấp úng nói: “Em sẽ không đâu.”
Đoạn Khâm cười khẽ, sau đó đưa tay lên che miệng, Thẩm Vi Tửu đột nhiên quay đầu lại nhìn Đoạn Khâm, sau đó nhào tới cầm tay anh xuống, hai mắt nhìn thẳng bờ môi hơi nhếch lên của Đoạn Khâm: “Anh cười rồi.”
Thẩm Vi Tửu vui vẻ trong lòng, nhưng một lúc sau lại chìm xuống, Đoạn Khâm thú vị nhìn, thấp giọng nói: “Sao vậy?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Chỉ có lúc anh nhìn thấy người phụ nữ kia mới cười.”
Trong mắt Đoạn Khâm chỉ có một mình Thẩm Vi Tửu: “Nhưng ở đây chỉ có cô mà.”
Thẩm Vi Tửu sững sờ nhìn mắt Đoạn Khâm, bên trong như biển sâu, mang theo cả sức hấp dẫn, Thẩm Vi Tửu vô thức liếm liếm môi, Đoạn Khâm dời mắt, nhìn tấm thảm trên đùi, may mà anh đã phủ tấm thảm lên đùi.
Anh không để mắt đến cô gái hấp dẫn trí mạng với mình nữa.
“Thẩm Vi Tửu, tôi có một việc muốn nói cho cô biết.”
Nghe thấy giọng nói của Đoạn Khâm, Thẩm Vi Tửu mới lấy lại tinh thần: “Chuyện gì?”
“Cô ta nói chân của tôi sẽ khỏi.” Đoạn Khâm nói xong vẫn thấy dáng vẻ còn ngây ngốc của Thẩm Vi Tửu, không nhịn được sờ lên đầu cô.
“A? Thật không?”
“Thật.”
“A a a, tốt quá!” Thẩm Vi Tửu vui vẻ hô lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đúng vậy, thật tốt.
Ánh mắt Đoạn Khâm dính trên người Thẩm Vi Tửu.
Vậy thì… sau này anh có thể ôm cô rồi.
Thẩm Vi Tửu nhảy nhót một hồi mới kịp phản ứng, trên mặt mang theo vẻ thấp thỏm không yên: “Nhưng vừa rồi cô ta vẫn chưa vật lý trị liệu xong mà anh đã để cô ta đi rồi, có phải là vì em không?”
“Lần sau em không đến nữa.” Thẩm Vi Tửu khẽ cắn môi dưới, có lẽ cô không nên đến quấy rầy, nhưng vừa nghĩ đến cảnh người phụ nữ kia đụng chạm với Đoạn Khâm.
Thẩm Vi Tửu lắc đầu, đó là quá trình trị liệu bình thường, mình không thể quấy rầy bọn họ.
Vẻ mặt Đoạn Khâm không hiểu: “Không đến thật à?”
Thẩm Vi Tửu gật đầu: “Em sẽ ngoan ngoãn chờ anh dưới tầng.”
Dù trong lòng cô không thoải mái, nhưng vẫn nói cô sẽ ngoan ngoãn.
Hô hấp của Đoạn Khâm đình trệ, những chuyện khác cũng sẽ ngoan ngoãn sao?
“Vừa nãy cô học được chưa?” Đoạn Khâm không hỏi vấn đề này nữa, mà đổi một chủ đề khác.
“Thấy được chút ít.”
“Muốn thử không?” Đoạn Khâm vừa đề nghị đã hối hận.
Hai tay của cô nhẹ nhàng đặt trên đùi anh, dường như lúc này, đôi chân đã mất đi cảm giác của anh thông qua luồng khí trong không trung mà khôi phục tri giác, Đoạn Khâm có thể tưởng tượng bàn tay cô mềm mại cỡ nào, anh bắt đầu cảm thấy may mắn vì chân mình không bị teo, không thì sẽ dọa cô sợ mất.
Thẩm Vi Tửu nghiêm túc xoa bóp đùi cho Đoạn Khâm thì thấy có một vết bị móng tay làm xước, trong lòng không khỏi căng chặt, sao có thể tin lời của người đàn bà kia chứ?
Cô không muốn Đoạn Khâm lại bị thương nữa.
Sau khi xoa bóp bắp chân xong, Thẩm Vi Tửu chuẩn bị xoa bóp đùi cho Đoạn Khâm, cô phát hiện trên đùi Đoạn Khâm vẫn phủ một tấm thảm: “Em phải xoa bóp đùi cho anh nữa.”
Đoạn Khâm nói: “Không cần.”
Thẩm Vi Tửu cảm thấy kỳ lạ, hả một tiếng: “Chẳng lẽ anh chê em xoa bóp không tốt sao?”
“Không phải.” Giọng Đoạn Khâm hơi mất tiếng.
“Vậy tại sao không cho em xoa bóp?”
Hai mắt đang nhắm của Đoạn Khâm mở ra, trong ánh mắt là một mảng tĩnh mịch, giọng nói giàu từ tính mang theo chút khàn khàn: “Thẩm Vi Tửu.”
Lúc đầu Thẩm Vi Tửu còn hơi mê muội, một lát sau mới phản ứng kịp, trên gương mặt nổi lên tầng hồng, lắp bắp nói: “Em đi xuống trước.”
Thấy dáng vẻ bối rối của cô, Đoạn Khâm khẽ cong khóe miệng: “Cô sang phòng tìm giúp tôi một bộ quần áo, lát nữa tôi thay.”
Thẩm Vi Tửu nhanh chóng đồng ý, đến phòng Đoạn Khâm mới kịp phản ứng, sao người này lại phải thay quần áo chứ!
Nhưng Thẩm Vi Tửu vẫn ngoan ngoãn tìm một bộ quần áo, chỉ có điều, lúc cầm quần áo, cô bỗng phát hiện bên dưới có một thứ gì đó, lấy ra xem thì phát hiện đó là bao tay của Đoạn Khâm.
Bao tay chỉ có một màu đỏ, tựa như Đoạn Khâm trên võ đài, bá đạo kiêu ngạo, mỗi lần Thẩm Vi Tửu xem Đoạn Khâm đánh quyền đều cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, Đoạn Khâm đứng trên võ đài, cả người như tỏa sáng, anh là một chú sư tử mạnh mẽ kiêu ngạo đang dò xét lãnh địa của mình.
Bây giờ chú sư tử này bởi vì chuyện nào đó mà phải thay quần áo.
Thẩm Vi Tửu nhẹ nhàng vuốt ve bao tay, trong ánh mắt mang theo hoài niệm.
Vốn dĩ Đoạn Khâm không định thay quần áo, nhưng sợ Thẩm Vi Tửu quá xấu hổ đến nỗi chạy về nhà nên mới bảo cô mang quần áo đến, lúc tới thì thấy Thẩm Vi Tửu đang nhìn bao tay của anh.
Trước đó, ngay cả một chút anh cũng không muốn nhìn bao tay của mình, nhưng hiện tại trong lòng anh rất bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy bao tay đó rất thích hợp với cô.
“Đây là bao tay lúc trước tôi đeo.” Đoạn Khâm nói khẽ.
Thẩm Vi Tửu gật đầu, đặt bao tay ở bên cạnh: “Vâng, tìm được quần áo cho anh rồi, em trở về đây.”
Đoạn Khâm thấy ánh mắt cô còn rơi trên bao tay bên cạnh anh, không khỏi cầm lên nhìn: “Cô đã xem tôi đánh quyền rồi à?”
Thẩm Vi Tửu khẽ ho một tiếng: “Chưa.”
Nếu cô đã từng xem dáng vẻ lúc anh đánh quyền, chẳng phải sẽ bị lộ chuyện trước đây cô nói không biết Đoạn Khâm sao?
Đoạn Khâm cũng không nghi ngờ: “Cô muốn xem không?”
Đoạn Khâm mở một cái rương ra, Thẩm Vi Tửu nhận ra đây là cái rương trong đoạn video trước đó bị lan truyền trên mạng, Đoạn Khâm lấy một tấm CD từ dưới đáy rương ra, sau đó thấy ánh mắt cô rơi trên di ảnh của mẹ anh.
Bởi trong mấy năm cuối, tinh thần của mẹ anh không được ổn định, nên di ảnh cũng là ảnh chụp của bà từ rất lâu về trước, Đoạn Khâm giải thích: “Đây là mẹ tôi.”
Thẩm Vi Tửu vẫn còn nhớ mẹ của Đoạn Khâm, mỗi đợt hè, khi anh đến thăm, người mẹ dịu dàng này đều liên tục dặn dò, không nỡ rời xa con mình, bà đã qua đời rồi sao?
Trên mạng, đa số những tin có thể tìm được của Đoạn Khâm đều là tin về quyền anh, có rất ít tin về gia đình Đoạn Khâm, Thẩm Vi Tửu vẫn cho rằng Đoạn Khâm đánh quyền được ba mẹ ủng hộ phía sau, sao mẹ anh đã qua đời rồi?
“Lúc tôi mười tám tuổi, ba tôi bởi vì phá sản mà nhảy lầu tự tử, từ đó tinh thần mẹ tôi không ổn định lắm, thời gian trước đã qua đời.” Đoạn Khâm hời hợt nói.
Video chậm rãi phát, đó là một trận đấu giao hữu ở nước ngoài, tiếng hoan hô của khán giả vang lên bên tai, vẻ mặt Thẩm Vi Tửu có chút hoảng hốt, hóa ra vào trận đấu hôm đó của Đoạn Khâm, anh đã đến lấy di ảnh của mẹ mình, nên đêm đó khi uống say, Đoạn Khâm nói là anh không được gặp mặt bà lần cuối nghĩa là không được gặp mẹ mình, nên anh mới thua trên võ đài, sau đó bị liệt hai chân.
Mà cuối cùng anh nhận được chỉ là nghi ngờ và vu oan.
Trong video, thân hình Đoạn Khâm cao lớn, ánh mắt mang theo kiêu ngạo, nắm đấm tàn nhẫn, né tránh nhanh nhẹn…
Mà bên ngoài video lại truyền đến tiếng khóc nho nhỏ, cơ thể Đoạn Khâm cứng đờ, vỗ nhẹ phía sau lưng Thẩm Vi Tửu, anh không biết xem video mình đánh quyền lại khiến cô khóc.
Chẳng lẽ là mình quá khủng bố, dọa cô sợ sao?
Đoạn Khâm buồn rầu.
“Chỉ có lúc trên võ đài tôi mới như vậy.” Đoạn Khâm cảm thấy lời giải thích của mình có chút không hợp lý, trong video, mình còn cười hung hăng với ống kính.
“Hay là không xem nữa nhé?” Đoạn Khâm cảm nhận được cơ thể cô khẽ run, nhẹ giọng hỏi.
“Không, em muốn xem.” Khóe mắt Thẩm Vi Tửu còn đọng nước mắt, chóp mũi hồng hồng, như một bé thỏ đáng yêu.
Cả buổi chiều, hai người dựa vào nhau xem video của Đoạn Khâm.
Hôm nay Thẩm Vi Tửu không đi múa là vì Valencia đã cảnh báo trước rằng tối nay sẽ có mưa to diện rộng và gió bão, gia đình học sinh đã sắp xếp rằng nếu có giông bão thì Thẩm Vi Tửu sẽ không phải tới, đợi đến lúc hai người xem hết video, bên ngoài trời đã tối, cây cọ bị thổi nghiêng ngả.
Mắt Thẩm Vi Tửu còn hơi sưng đỏ: “Anh mau bảo hộ công về đi, không thì lát nữa gió lớn họ sẽ không về được nữa.”
Đoạn Khâm gật đầu.
Thẩm Vi Tửu đáng thương nói: “Tối nay em có thể không về nhà không?”
Tiếng gió bên ngoài rất lớn, Đoạn Khâm lạnh lùng nói: “Được, cô ngủ ở phòng dành cho khách.”
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Vi Tửu do dự một lát, trong mắt long lanh hơi nước: “Em về phòng ngủ đây.”
Đoạn Khâm gật đầu: “Ngủ ngon.”
Bên bờ biển, bao giờ gió bão cũng tới nhanh và mạnh, gió lớn xô sóng biển cuồn cuộn, lá cọ bị thổi xào xạc, bầu trời đen kịt.
Sau khi về phòng, Thẩm Vi Tửu đang tắm thì đột nhiên mất điện, cả căn phòng đều tối đen, nước chảy cũng yếu dần, chỉ để lại tiếng gió thét gào.
Đoạn Khâm nhíu mày nhìn bóng đêm trước mặt, chậm rãi đẩy xe lăn đến cửa phòng dành cho khách: “Thẩm Vi Tửu, cô có ổn không?”
Trước mắt Đoạn Khâm hiện ra cảnh cô khóc hồi chiều, anh lo lắng rằng trong tình huống hiện tại cô sẽ khóc nhè: “Cô mở cửa ra đi.”
Ngoại trừ tiếng gió, không hề có tiếng của cô, không biết vì sao trong lòng Đoạn Khâm đột nhiên căng thẳng, thử hơi hé cửa ra thì phát hiện Thẩm Vi Tửu không khóa cửa, mà sau khi vào phòng Đoạn Khâm mới phát hiện Thẩm Vi Tửu đang tắm.
Trong căn phòng tối mờ, tiếng nước chảy vô cùng rõ ràng, cho dù tiếng gió bên ngoài cũng không thể át được.
Đoạn Khâm vừa định ra ngoài thì cửa phòng tắm mở ra.