Vì Đoạn Khâm đứng lâu nên chân hơi sưng phù, Thẩm Vi Tửu nhìn chân anh dưới ánh pháo hoa, cảm thấy hơi đau lòng: “Có đau không?”
Đoạn Khâm không để ý đến cô, cô ngẩng đầu thì thấy Đoạn Khâm cười ngây ngô nhìn mình, mặt cô đỏ lên, hờn dỗi nói: “Đáng đời.”
Đoạn Khâm vươn tay giữ chặt Thẩm Vi Tửu, từ cổ họng phát ra một tiếng nói vui vẻ: “Ừ.”
Lúc họ quay lại, Dan đang làm việc thì bắt đầu giúp Thẩm Vi Tửu chuyển từ nhà cô sang đây.
Trong ánh mắt Thẩm Vi Tửu như phủ cả một hồ nước, sóng nước bên trong đó dao động: “Em không ở phòng anh, muốn em chuyển sang làm gì?”
Đoạn Khâm nói: “Em muốn ở cùng anh sao?”
Thẩm Vi Tửu nhất thời không lên tiếng, trên mặt cô mang theo sắc đỏ say lòng người: “Em không muốn, anh cũng không được muốn.”
Ánh mắt Đoạn Khâm hơi tối lại, rõ ràng là cô nhóc kia châm ngòi anh, bây giờ lại bá đạo không cho phép anh muốn.
Dan đang ôm một cái hộp, Thẩm Vi Tửu vội vàng đi đến nhận cái cái hộp đó: “Cảm ơn Dan, tôi tự cầm cái này là được.”
Đoạn Khâm chống nạng, ánh mắt nhẹ nhàng xẹt qua cái hộp cũ kỹ, không để ý lắm, nói: “Đây là cái gì?”
Nào ngờ anh vừa hỏi, Thẩm Vi Tửu lập tức căng thẳng: “Không có gì, em cất cái hộp này trước đã.”
Đoạn Khâm nhìn bóng lưng Thẩm Vi Tửu, chậm rãi đi theo.
Hiện giờ chân anh đã tốt hơn rất nhiều, chống nạng cũng có thể đi được vài bước, chỉ có điều là tốc độ rất chậm.
Đến khi anh vào phòng, chân đã đau râm ran, nhìn cô cẩn thận đặt chiếc hộp vào trong ngăn tủ, trong ánh mắt chứa đầy vẻ nghiên cứu.
Anh biết khi yêu đương cần cho nhau một ít không gian, nhưng anh lại không khống chế được bản thân mà muốn hiểu rõ hoàn toàn lòng cô.
Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm đi đến, nhét chiếc hộp vào trong.
“Đó là gì vậy?”
Đoạn Khâm vẫn không nhịn được mà hỏi.
Thẩm Vi Tửu nói: “Chỉ là mấy thứ linh tinh thôi.”
Trong hộp đều là ký ức hồi bé của cô và Đoạn Khâm, nhưng cô không muốn nói cho Đoạn Khâm biết nữa.
Bởi vì cô hiểu Đoạn Khâm, nếu anh biết mình đã quên cô, nhất định sẽ rất tự trách, hiện tại Đoạn Khâm ở bên cô cũng rất tốt rồi, ký ức có thể tạo ra lại lần nữa.
Cô chỉ biết là sau khi Đoạn Khâm biết, anh sẽ tự trách, nhưng lại không biết dưới tình huống người đàn ông không biết, họ sẽ ghen.
Đoạn Khâm đi đến ngồi trên giường, sau đó kéo cô vào trong ngực, thấp giọng hỏi: “Không thể nói cho anh biết sao?”
Hơi thở của Đoạn Khâm phả vào cổ cô, nổi lên từng cơn tê dại, Thẩm Vi Tửu cười cười, hơi né tránh: “Được, em cho anh biết.”
Chiếc hộp lại được mở ra, trong đó là chiếc chuông gió cũ, vỏ ốc biển đã bị hỏng mang theo rất nhiều ký ức tuổi thơ hiện ra trước mặt, Thẩm Vi Tửu dựa trong ngực Đoạn Khâm: “Cái này là hồi bé em nhặt được lúc đi mò cá, sau đó tự làm ra đấy.”
Thẩm Vi Tửu nhận ra bàn tay Đoạn Khâm đã rời khỏi bên hông cô, quay đầu thì thấy Đoạn Khâm đang ôm đầu, đầu lông mày nhăn lại, hình như là rất khó chịu.
Thẩm Vi Tửu vội vàng đậy nắp lại, có chút ân hận, cô không nên để Đoạn Khâm xem.
Đoạn Khâm thở hổn hển, cảm thấy đầu đã đỡ đau hơn một chút: “Anh không sao, em nói tiếp đi.”
“Không nói.” Thẩm Vi Tửu nói: “Đều là em cùng người đàn ông khác, anh vẫn muốn nghe sao?”
Sắc mặt Đoạn Khâm đen lại, ngay cả đau đầu cũng mặc kệ: “Hả? Vậy em còn giữ?”
“Vâng, đúng vậy, anh ấy là người bạn chơi cùng em hồi bé, em không nỡ bỏ đi.”
Đoạn Khâm đột nhiên cảm thấy đầu lại đau, cầm chặt tay cô nhưng không nỡ dùng sức, xoay người đè cô dưới thân.
Thẩm Vi Tửu bị dọa cho trừng lớn mắt, cô nghiêng đầu đẩy người Đoạn Khâm, nhỏ giọng nói: “Anh làm gì vậy?”
Giọng nói của cô dịu dàng yếu ớt, như chú mèo nhỏ dùng móng vuốt nhẹ nhàng gãi vào lòng Đoạn Khâm.
Đoạn Khâm thấy cô như vậy thì muốn bắt nạt cô, cố ý hạ giọng tới bên tai Thẩm Vi Tửu: “Hửm? Đồ của người đàn ông khác mà còn dám giữ lại?”
Cơ thể Thẩm Vi Tửu khẽ run lên, trong lúc vô tình vành tai đã chuyển sang màu hồng phấn, cố ý hung dữ nói: “Em giữ lại thì sao, Đoạn Khâm, anh nhỏ mọn như vậy nữa thì em sẽ giận đấy.”
Trong giọng nói giận dữ còn mang theo một tia rung động, như một chú mèo non cố ý ra vẻ dọa người, Đoạn Khâm hít sâu một hơi, ngăn chặn sự xao động, dùng răng cọ cọ vành tai Thẩm Vi Tửu: “Vậy, A Tửu đừng giận, sau này anh không nói, cho dù em tìm người đàn ông khác anh cũng không tức giận.”
Trên vành tai truyền đến một cơn đau, sau đó là dịu dàng liếm láp, ngón chân Thẩm Vi Tửu không nhịn được mà khẽ cuộn lại, cô tức giận nói: “Em không thèm tìm người đàn ông khác, hơn nữa nếu em tìm người đàn ông khác, anh cũng không tức giận sao?”
Đoạn Khâm bật cười: “Anh tức giận?”
Hai người vì chiếc hộp mà lằng nhằng đến trưa, giống như cặp đôi đang yêu đương cuồng nhiệt bình thường nhất.
Cuối cùng, Thẩm Vi Tửu lấy lòng hôn Đoạn Khâm vài cái mới bỏ qua chuyện này.
Hai người ầm ĩ xong, Thẩm Vi Tửu đã mệt mỏi, cuộn tròn trên giường mà ngủ.
Đoạn Khâm nhìn dáng vẻ không hề đề phòng của cô, nhẹ nhàng hôn trên mặt Thẩm Vi Tửu, sau đó đi ra ngoài.
Buổi tập luyện hôm nay của anh vẫn chưa hoàn thành, Đoạn Khâm cầm nạng đặt bên giường, từ từ đi ra ngoài.
Lúc Thẩm Vi Tửu tỉnh lại, trong phòng lờ mờ không ánh sáng, cô cảm giác dường như mình trở về cảnh hồi còn bé bị mẹ bỏ rơi một mình ở nhà, không nhịn được mà nắm chặt chăn, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đi đi lại lại, tiếng động kia rất chậm, xen lẫn cả tiếng nạng rơi xuống đất giúp trái tim Thẩm Vi Tửu ổn định trở lại.
Cô nhớ đến dáng vẻ gần gũi của mình và Đoạn Khâm trước khi ngủ, trên mặt không nhịn được mà nở nụ cười.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Thẩm Vi Tửu cầm lên thì thấy là cuộc gọi của chị Thuần, âm thanh bên kia rất ầm ĩ, chị Thuần thở không ra hơi, nói: “Thẩm Vi Tửu, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng đừng về nước.”
Chỉ nói những lời này rồi đối phương cúp máy, lúc Thẩm Vi Tửu gọi lại thì không kết nối được nữa.
Đoạn Khâm ở bên ngoài gõ cửa, Thẩm Vi Tửu mở cửa cho anh vào.
Đoạn Khâm nói: “Xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Thẩm Vi Tửu lau mồ hôi cho Đoạn Khâm: “Hình như chị Thuần ở trong nước gặp rắc rối gì đó.”
Đoạn Khâm nói: “Phải về nước à?”
Thẩm Vi Tửu nghĩ đến tin nhắn chị Thuần gửi cho mình, lắc đầu: “Đợi em liên lạc với chị Thuần đã.”
Không bao lâu, tin nhắn của chị Thuần đã gửi tới: mọi chuyện đều ổn, nhất định đừng về nước! Một dấu chấm than kia khiến trái tim Thẩm Vi Tửu nhảy lên.
Biểu cảm của Đoạn Khâm hơi cứng lại: “Để anh bảo Trần Mạt hỏi chuyện trong nước giúp em.”
“Vâng.”
Trần Mạt nhận được điện thoại của Đoạn Khâm thì đi tìm Trương Thuần.
Thẩm Vi Tửu biết Trương Thuần không có sao nên mới yên tâm, có lẽ chị Thuần không muốn để cô về nước quấy rầy chị ấy và bạn trai.
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Vi Tửu vẫn cảm thấy đây không giống tác phong của chị Thuần.
Nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của Thẩm Vi Tửu, Đoạn Khâm nói: “Có muốn mời Martina và ba mẹ Martina tới chơi không, coi như chúc mừng chân anh sắp khỏi?”
Trên mặt Thẩm Vi Tửu tỏ vẻ áy náy: “Xin lỗi anh, em không nhớ ra chuyện này.”
“Cô ngốc, có gì đâu mà xin lỗi chứ.” Đoạn Khâm vuốt vuốt tóc Thẩm Vi Tửu.
Lúc Martina tới rõ ràng rất ngạc nhiên, lần trước trong lễ Las Fallas, lúc cô nhóc gặp Đoạn Khâm thì anh vẫn ngồi xe lăn, bây giờ Đoạn Khâm đã đứng lên được rồi.
Pablo cũng rất kinh ngạc, Đoạn Khâm đứng lên còn cao hơn anh một chút, thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, cây nạng cũng không thể ảnh hưởng đến khí chất của anh, còn có cả Thẩm Vi Tửu đi bên cạnh giúp đỡ.
Thẩm Vi Tửu sợ Đoạn Khâm bất tiện nên bảo anh ra ngoài, nhưng lại bị Đoạn Khâm đặt trên bệ bếp, cô liếc nhìn cả nhà Martina, hình như họ không để ý đến bên này, vội vàng hôn một cái lên môi Đoạn Khâm: “Ngoan, anh đi nghỉ ngơi một lát đi.”
Sắc mặt Đoạn Khâm sâu lắng: “Chỉ vậy mà đã muốn đuổi anh sao?”
Anh cầm một miếng chanh lên, nhét vào trong miệng cô, Thẩm Vi Tửu khẽ cong mắt, trong ý cười cũng cất giấu hương chanh.
Đoạn Khâm hôn lên, tham lam chiếm lấy vị nước chua ngọt từ trong miệng cô, lúc này đây, chanh cũng trở nên ngọt.
Martina định quay đầu lại gọi Thẩm Vi Tửu đến ăn đồ ăn, còn chưa quay lại đã bị ba cô nhóc ngăn cản: “Ba, ba làm gì vậy?”
Pablo nói: “Con nhìn xem Đậu Đỏ đi đâu rồi.”
Sự chú ý của Martina lập tức đặt trên người Đậu Đỏ, cô nhóc thích chú chó nhỏ kia.
Gương mặt Thẩm Vi Tửu phủ trong hơi nước, giọng nói mang vẻ xin tha: “Được rồi, em không bắt anh ra ngoài nữa.”
Lúc này Đoạn Khâm mới buông tha cho cô.
Lúc ăn cơm, Thẩm Vi Tửu cầm rượu vang đỏ ra, mấy người đều uống chút ít, Martina ầm ĩ đòi uống nhưng chỉ được nhấp một chút, sau khi uống xong, cô nhóc chạy ra ngoài chơi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Pablo phát hiện không thấy Martina đâu nữa.
Mấy người đều cuống cuồng, Đoạn Khâm nhìn lướt qua xung quanh, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Đậu Đỏ không ở đây, có lẽ Martina đang ở cùng Đậu Đỏ, Đậu Đỏ thường thích đi hai nơi, chúng ta chia nhau ra tìm.”
Sau khi Đoạn Khâm sắp xếp đâu vào đấy, Thẩm Vi Tửu phát hiện sắc mặt Đoạn Khâm nhợt nhạt hơn bình thường, bọn họ đều rất thích Martina, nếu xảy ra chuyện gì, quả thực họ không dám nghĩ.
Đoạn Khâm và Thẩm Vi Tửu đến công viên gần đó, đi loanh quanh một vòng nhưng vẫn không tìm được, lúc ra ngoài thì thấy Đậu Đỏ đang đứng bên đường đối diện nhìn bọn họ, còn Martina thì đứng bên đường bên này.
Trái tim treo lơ lửng của Thẩm Vi Tửu còn chưa hạ xuống thì thấy Martina chạy sang đường, mà trên đường có một chùm ánh đèn đang chiếu đến.
Đoạn Khâm chỉ ngửi thấy chanh hương nhàn nhạt thổi qua người, một giây sau, anh trợn tròn mắt như muốn nứt ra.
Cô gái như một đám mây ôm Martina vào trong ngực, kéo từ ven đường lại, chùm ánh đèn kia là một chiếc xe máy, lái rất nhanh, thấy ven đường có người thì vội vàng tránh đi nhưng vẫn đụng vào cánh tay Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một cơn đau đớn, không nhịn được mà cắn cắn môi.
Xe máy chạy thẳng đi.
Martina trong ngực Thẩm Vi Tửu sợ đến choáng váng, cô cảm nhận được Đoạn Khâm ôm bọn họ thật chặt.
Đoạn Khâm ném nạng qua một bên, trong mắt có tơ máu, mùi máu tươi lấn át hương chanh, anh ôm Thẩm Vi Tửu thật chặt, cánh tay run lẩy bẩy.
Từ giờ phút này anh đã hiểu được, Thẩm Vi Tửu đã trở thành một phần trong sinh mệnh của mình, anh không thể tưởng tượng nổi nếu không có cô thì sẽ ra sao.
Anh muốn cầu hôn Thẩm Vi Tửu, anh muốn che chở cô trong lồng ngực.
May mắn là lúc cuối chiếc xe máy kia tránh được, cánh tay Thẩm Vi Tửu chỉ bị xước nhẹ, không bị thương đến gân cốt, sau khi băng bó kỹ, Thẩm Vi Tửu an ủi Martina một chút, cô sợ cô nhóc kia sẽ tự trách.
Sau khi cả nhà Pablo trở về, Thẩm Vi Tửu phát hiện sắc mặt Đoạn Khâm đen đáng sợ.
Nhưng Thẩm Vi Tửu lại không sợ, cô cúi người ôm Đoạn Khâm, lúc cử động cánh tay lại vô tình động đến miệng vết thương, cô chỉ hơi nhíu mày đã bị người đàn ông phát hiện.
“Đau à?”
“Không đau.” Thẩm Vi Tửu biết đoạn Khâm rất lo lắng cho mình, dán mặt lên má anh nói.
Đoạn Khâm ngồi trên xe lăn, ôm cô vào trong ngực, lông mi nhíu chặt lại, tựa như cơn bão sắp kéo đến trên mặt biển, nhưng ngoài miệng lại dịu dàng nói: “Cô nhóc gạt người, sao lại không đau được chứ.”
Anh không cảm thấy Thẩm Vi Tửu làm như vậy là sai, anh chỉ hận chính mình, vì sao chân của anh vẫn chưa khỏi, nếu chân anh khỏi rồi, Thẩm Vi Tửu cũng sẽ không bị thương.
Thẩm Vi Tửu khẽ hôn lên má Đoạn Khâm: “Vậy anh hôn là sẽ hết đau.”
Cánh tay của cô vô cùng nhỏ nhắn và trắng nõn, cổ tay màu đồng của Đoạn Khâm đặt bên trên rất dễ khiến người khác chú ý, trong lúc này, mềm mại và cứng rắn chạm vào nhau, Đoạn Khâm cúi đầu xuống, ánh mắt nhu hòa, anh gần như thành kính mà thổi lên miệng vết thương kia.
Thẩm Vi Tửu cảm nhận được làn gió ấm áp mang theo tình cảm lướt qua miệng vết thương, rất ngứa, sau đó, một cái hôn nhẹ gần như không có cảm giác rơi lên trên, trái tim Thẩm Vi Tửu run rẩy, cô có thể cảm nhận được tình yêu của Đoạn Khâm dành cho mình.
Cuối cùng, miệng vết thương biến thành một vết sẹo màu hồng nhạt trên cánh tay cô, Đoạn Khâm thường hôn lên chỗ đó.
Thẩm Vi Tửu đẩy đầu Đoạn Khâm ra: “Cái này nhìn từ xa không thấy đâu, em đến giờ dạy rồi, anh mau đi dạy đi.”
Đoạn Khâm gật đầu: “Được.”
Dan nói: “Hôm nay Tiên sinh lại ra ngoài sao?”
Đoạn Khâm gật đầu, lúc đi tới cửa còn mang theo vui vẻ nói: “Đừng nói cho A Tửu.”
Ánh mặt trời rạng rỡ phủ lên mấy người đàn ông cao lớn từ dưới tán cây cọ, một người đàn ông trong số đó đang dựa dưới gốc cây cọ, bên cạnh còn đặt nạng, trong ngực ôm đàn ghi-ta, giọng hát khoan khoái truyền ra từ miệng anh.
Ngao du khắp nơi trên đường
no estaba en is nes enaorar de ti
Không ngờ lại yêu em
ero no aso ni un segundo
Không một chút do dự
entraste a i undo y en t ojos erdi
Em xâm nhập vào thế giới của anh, mà anh lại lạc trong đôi mắt em
baby, no sé o fue e te tiste en i cabeza
Em à, anh không biết làm sao để làm rõ suy nghĩ
ero falnte yo he enntrado a i rcesa
Nhưng cuối cùng, anh đã gặp được em, công chúa của anh
e sabe doar cuando besa (auck)
Em biết cách khống chế mỗi khi hôn anh
Lúc người đàn ông hát đến đoạn ‘công chúa của anh’, trên nét mặt còn chứa đựng tình yêu nồng đậm, mấy người đàn ông cao lớn khác không nhịn được mà vỗ tay khen hay: “Đoạn, bây giờ anh hát càng ngày càng hay rồi.”
Đoạn Khâm lắc đầu: “Còn chưa đủ hay, tôi muốn cho cô ấy điều tốt nhất.”
Một người đàn ông trong số đó nói đùa: “Làm bà xã của Đoạn nhất định rất hạnh phúc.”
Bên tai Đoạn Khâm hơi hồng: “Hôm nay đến đây thôi, tôi còn có việc, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”
Anh cầm nạng lên, chậm rãi đi đến cửa hàng Chaumet Paris, hôm nay anh muốn chọn nhẫn đính hôn cho cô gái của mình.
Nhân viên tư vấn trong cửa hàng Chaumet Paris thấy Đoạn Khâm đến, vội vàng đi qua dìu anh, Đoạn Khâm nói: “Không cần, cô giới thiệu sản phẩm là được.”
Mùi nước hoa trong cửa hàng rất nồng, Đoạn Khâm khẽ nhíu mày, Thẩm Vi Tửu chưa bao giờ xịt nước hoa, tựa như là trời sinh đã mang theo hương chanh, khiến anh cảm thấy rất dễ chịu.
Chaumet Paris là nhãn hiệu của Pháp, có rất nhiều nhẫn cưới, nhân viên tư vấn giới thiệu mấy sản phẩm nhưng đều không phù hợp với mong muốn của Đoạn Khâm.
Anh gọi điện thoại hỏi A Văn xem có kiểu nhẫn kim cương nào đẹp không, sau khi A Văn đề cử mấy kiểu, vài phút sau lại nói: “Anh muốn kết hôn sao?”
Đoạn Khâm nhìn trời bầu trời trong xanh, mang theo vui vẻ nói: “Chỉ là đính hôn thôi, kết hôn thì tôi sợ nhanh quá sẽ dọa cô ấy.”
A Văn cao giọng: “Vậy anh không sợ đính hôn sẽ dọa cô ấy à? Anh có nói cho cô ấy biết rằng anh sắp cầu hôn không?”
Đoạn Khâm nói: “Không.”
“Hai người mới quen nhau một năm, có phải hơi gấp rồi không, có thể con gái không muốn ổn định sớm như vậy đâu.” A Văn sợ người anh em này của anh ta càng lún càng sâu, sau này không rút ra được, vậy đoán chừng sẽ chịu tổn thương rất lớn.
Đoạn Khâm siết chặt điện thoại: “A Văn, tôi không thể tưởng tượng được cảnh có người đàn ông khác ôm cô ấy, vậy nên, chỉ có thể là tôi.”
“Cậu hiểu chưa?”
A Văn run lên, anh ta không hề nghi ngờ lời của Đoạn Khâm: “Đoạn Khâm, trước đây em từng bị tổn thương, em sợ anh… Cho nên anh vẫn nên thăm dò trước đi đã.”
Đoạn Khâm nói: “Yên tâm.”
A Tửu không giống người khác.
Thẩm Vi Tửu đang dạy học, đến khi kết thúc tiết dạy cô mới phát hiện trên điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ Thẩm Như, Thẩm Như chính là mẹ của cô.
Lại có điện thoại gọi đến, Thẩm Vi Tửu im lặng một hồi mới nhận điện thoại, bên kia truyền đến một hồi âm thanh chói tai: “Thẩm Vi Tửu, có phải cô đợi tôi chết rồi mới nhận điện thoại của tôi hay không?”
Thẩm Vi Tửu có chút hoảng hốt, những lời nói the thé khó nghe kia dường như theo thời gian về lại mười năm trước, cô vẫn là một cô nhóc yếu đuối, mỗi khi Thẩm Như tức giận ở bên ngoài sẽ trở về mắng cô.
Bà chưa bao giờ đánh cô, nhưng lại không biết rằng những lời nói kia còn khiến cô đau hơn cả bị đánh.
Thẩm Vi Tửu lấy lại bình tĩnh, tay kia nắm thật chặt, móng tay để lại những vết mờ nhạt trong lòng bàn tay, giọng nói chứa đựng sự nghiêm khắc không giống ngày trước: “Bà Thẩm, xin bà hãy chú ý dùng từ.”
Dường như Thẩm Như bị kích thích, hô lớn một tiếng: “Tôi là mẹ cô đấy.”
Thẩm Vi Tửu nói: “Nếu bà không có chuyện gì thì tôi cúp máy.”
Thẩm Như ý thức được giọng điệu của mình không tốt, sau đó thấp giọng nói: “Xin lỗi, Tửu Tửu, là mẹ không tốt, mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, nhưng bây giờ mẹ rất nhớ con, con có thể về thăm mẹ được không, mẹ thật sự rất nhớ con.”
Bàn tay Thẩm Vi Tửu dần buông lỏng: “Bà nhớ tôi?”
“Đúng, mẹ nhớ con, con trở về đi, hu hu…”
Tiếng khóc của người phụ nữ như bị gió thổi rời rạc, nức nở nghẹn ngào, vỡ vụn trong không trung.
Thẩm Vi Tửu nhắm mắt lại: “Mấy tuần nữa sẽ về.”
“Không được!” Thẩm Như thét lên: “Ngày mai, ngày mai con phải về.”
Thẩm Vi Tửu nhíu mày: “Thẩm Như, có phải bà có chuyện gì giấu tôi không?”
“Không có, con đừng nghĩ nhiều, sao mẹ lại giấu con chứ.” Thẩm Như vội vàng cúp điện thoại.
Thẩm Vi Tửu đè lên mi tâm, về đến nhà thì không thấy Đoạn Khâm.
“Đoạn Khâm đi đâu rồi?”
Dan nháy mắt một cái, cười ha hả nói: “Tôi ở trong phòng bếp suốt, cũng không biết Đoạn tiên sinh đi đâu, Thẩm tiểu thư, cô đợi lát nữa tiên sinh về rồi hỏi cậu ấy.”
Đậu Đỏ chạy tới, Thẩm Vi Tửu nâng Đậu Đỏ lên, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nó: “Ba của con đi đâu vậy? Hôm nay anh ấy cũng không đến đón mẹ.”
Mà bên ngoài căn nhà có người đã lén lén lút lút theo dõi mấy ngày rồi.
Lúc Đoạn Khâm về thì thấy phòng khách thắp một ngọn đèn vàng ấm áp, bước chân không nhịn được mà nhanh hơn, hôm nay anh chọn nhẫn đến nỗi hoa cả mắt, cuối cùng vẫn quyết định đặt làm nhẫn nên mới về muộn, không thể đi đón cô.
“A Tửu, anh về rồi.” Đoạn Khâm buông nạng xuống, ngồi bên cạnh Thẩm Vi Tửu.
Đoạn Khâm khẽ dựa lại gần, Thẩm Vi Tửu ngửi thấy mùi nước hoa, cô sửng sốt một chút, nhăn nhăn mũi.
Hương thơm độc nhất trên người cô tới gần cổ anh, Đoạn Khâm định ôm eo cô nhưng bị đối phương tránh.
“Trên người anh có mùi gì thế?”
Cả người Đoạn Khâm cứng đờ, còn tưởng là hôm nay mình ra ngoài cả ngày nên đổ mồ hôi rất khó ngửi, ngại ngùng nói: “Rất khó ngửi sao?”
“Vâng.” Thẩm Vi Tửu cắn cắn môi dưới, cô ghen, lặng lẽ nhìn Đoạn Khâm, cô thấy hình như đối phương cũng không phát hiện ra, lại hỏi một câu: “Hôm nay anh đi đâu vậy?”
Đoạn Khâm tới gần, thấy Thẩm Vi Tửu hơi tránh ra, mạnh mẽ giữ chặt cô lại, hôn một cái lên môi cô: “Sau này sẽ nói cho em biết.”
Thẩm Vi Tửu thấy Đoạn Khâm không muốn nói nên không hỏi nữa, cô tự nhủ rằng chắc chắn Đoạn Khâm sẽ không làm chuyện gì có lỗi với mình, vậy nên có lẽ mùi đó là do lúc ra ngoài Đoạn Khâm vô tình bị dính vào.
Bởi vì chuyện này, Thẩm Vi Tửu quên không nói cho Đoạn Khâm về chuyện của Thẩm Như, một tuần sau, Thẩm Như lại gọi điện đến.
“Thẩm Vi Tửu, nếu con không trở về, mẹ sẽ nhảy lầu xuống từ chỗ trước đây chúng ta ở, để người khác nhìn xem cô con gái có hiếu là con đã ép mẹ mình thành bộ dạng gì.”
“Chỉ là mẹ nhớ con rồi, con về thăm mẹ không được sao?”
“Ngày mai về luôn đi, mẹ chờ con ở căn nhà cũ.” Trong giọng nói của Thẩm Như kèm theo sự run rẩy, âm thanh truyền qua dòng điện đã bị yếu đi rất nhiều.
Thẩm Vi Tửu nói: “Tôi xử lí xong chuyện bên này đã.”
Điện thoại đột nhiên bị cúp.
Thẩm Vi Tửu đã thôi công việc dạy học, về sớm hơn bình thường, cô phát hiện Đoạn Khâm không có ở nhà, hỏi Dan, Dan cũng ấp úng.
Môi dưới đã bị Thẩm Vi Tửu cắn đến trắng bệch, cô biết từ sau lần mình nói với Đoạn Thâm, mỗi lần trở về đều chỉ ngửi thấy mùi sữa tắm hương chanh, cô chỉ cho rằng anh thích sữa tắm này, nhưng không biết vì sao anh lại phải tắm?
Bởi mỗi ngày, khi không có cô ở nhà anh đều ra ngoài, đến khi trở về thì lập tức tắm rửa, không cho cô ngửi thấy mùi trên người anh.
Thẩm Vi Tửu nhăn mũi, trở về phòng thu dọn quần áo, sau đó ngồi vặn ngón tay.
Người con gái khi yêu luôn mỏng manh và nhạy cảm, cô không nhịn được mà nghĩ ngợi lung tung, nhưng lại sợ nói thẳng ra sẽ làm tổn thương trái tim Đoạn Khâm.
Bên ngoài truyền đến giọng nói của Đoạn Khâm, cô nghe thấy anh đang nói với Dan rằng anh lên tắm trước, sau đó xuống tìm cô sau.
Cô khẽ xoa mắt, vì sao mỗi lần về đều phải tắm, là vì không muốn để cô ngửi thấy mùi gì đó sao?
Đậu Đỏ đến cào cào chân Đoạn Khâm, cào được một lát thì chạy mất, Đoạn Khâm không nhịn được mà bật cười, hiện tại mỗi ngày anh đều đi luyện hát, trên người đổ mồ hôi, hóa ra không chỉ có mỗi cô mà ngay cả Đậu Đỏ cũng chê anh, anh lắc đầu, tắm rửa xong mới đi tìm Thẩm Vi Tửu.
Anh gõ cửa, cô từ trong phòng đi ra, sau đó ôm anh.
Giọng nói của Thẩm Vi Tửu hơi rầu rĩ: “Anh vừa đi đâu vậy?”
Đoạn Khâm nói: “Không đi đâu cả.”
Thẩm Vi Tửu ngẩng đầu nhìn Đoạn Khâm, ánh mắt Đoạn Khâm có chút trốn tránh, đôi mắt cô trong suốt như bịt kín một tầng hơi nước, khóe mắt còn hơi đỏ.
Sau khi Đoạn Khâm nhìn thấy thì không nhịn được mà dùng tay chạm lên: “Khóc à?”
Thẩm Vi Tửu nói: “Không, em chỉ mệt nên ngáp ngủ thôi.”
Đoạn Khâm khẽ cong môi: “Lúc này mới trưa mà đã mệt rồi à?”
“Không đi đâu cả là đi đâu chứ?”
Đoạn Khâm cười nhưng không nói.
Đoạn Khâm không muốn nói rồi.
Thẩm Vi Tửu cắn cắn môi dưới, tâm trạng của cô hơi sa sút: “Em mệt lắm, không ăn cơm đâu, đợi ngủ dậy rồi ăn.”
Đoạn Khâm gật đầu: “Em ngủ một lát trước đi, anh sẽ gọi em.”
Thẩm Vi Tửu ngủ rồi, nhưng vẫn luôn nằm mơ, cô mơ thấy Đoạn Khâm ở bên người phụ nữ khác rồi chia tay cô, vì chuyện này mà cô không về nước, sau đó mẹ cô nhảy lầu xuống từ căn nhà cũ.
Cả người nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, chảy một vũng máu lớn.
Đoạn Khâm đang biên dịch thì nghe thấy trong phòng Thẩm Vi Tửu có tiếng khóc sụt sùi, anh lập tức đứng lên, cầm nạng, đẩy cửa đi vào.
Hình như cô gặp ác mộng, cuộn mình thành hình tròn, anh dùng tay vỗ vỗ, Thẩm Vi Tửu mở đôi mắt đầy nước mắt ra, bên trong tràn đầy đau thương.
Đoạn Khâm nhìn cô bằng vẻ tràn đầy tình yêu, thấp giọng nói: “Đừng sợ, anh ở đây.”
“Mơ thấy gì vậy?”
“Mơ thấy anh.”
Trên mặt cô còn dính vệt nước mắt, như một đóa hoa bị gió thổi đung đưa, khiến người ta thương yêu như vậy, Đoạn Khâm ngồi bên giường, nhẹ nhàng xoa bàn tay cho dù là mùa hè nhưng vẫn mang theo cảm giác hơi mát kia.
Trong phòng rất yên tĩnh, Thẩm Vi Tửu có thể cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ lòng bàn tay Đoạn Khâm, cô lại không nhịn được mà cảm thấy mệt mỏi, nhưng vừa nhắm mắt lại thì trong đầu lập tức hiện ra cảnh máu me trong mơ, không khỏi siết chặt tay Đoạn Khâm.
Đoạn Khâm cảm nhận được bàn tay Thẩm Vi Tửu dùng sức, đột nhiên nghĩ đến lời A Văn nói, khóe miệng mỉm cười, anh nói: “Em đồng ý thay đổi mối quan hệ với anh không?”
Vừa nghĩ tới sau này cô gái của anh sẽ trở thành vợ anh, trái tim anh lập tức không nhịn được mà nhảy lên.
Thẩm Vi Tửu nghe thấy lời Đoạn Khâm nói, cơ thể khẽ run lên, đôi mắt vốn đang buồn ngủ bỗng mở to, thay đổi mối quan hệ?
Cô nghĩ đến cảnh trong mơ, Đoạn Khâm không cần cô nữa sao?
“Đừng!”
Giọng nói của cô vừa ngắn vừa gấp, cả thể xác và tinh thần đều mang theo kháng cự, Đoạn Khâm cúi đầu xuống nhìn Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu đang không ngừng lắc đầu, vẻ mặt đầy sợ hãi, nụ cười của anh dần thu lại, cau mày.
Thẩm Vi Tửu nhìn vẻ mặt Đoạn Khâm, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc: “Đừng thay đổi mối quan hệ, cứ như vậy đi.”
“A Khâm, cứ như vậy không tốt sao?”
Cô từ trên giường ngồi xuống, ghé trên bờ vai Đoạn Khâm, cánh môi mềm mại dán lên gương mặt Đoạn Khâm: “Cứ như vậy, cứ như vậy thôi là rất tốt rồi.”
Đoạn Khâm chăm chú nhìn Thẩm Vi Tửu, trên khuôn mặt thanh lệ của đối phương tựa như bịt kín một tầng xám, trái tim vốn đang đập kịch liệt của Đoạn Khâm dần trở nên yên tĩnh lại, anh cảm thấy tay chân mình lạnh buốt, vẫn ôm cô như cũ, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại: “Được.”
Cô gái của anh đang sợ hãi.
Cô không muốn kết hôn với anh.
Sau khi Đoạn Khâm có thể đứng dậy, mặc dù không sa thải hộ công nhưng ngày nghỉ của hộ công đã nhiều hơn trước đây, bởi vì Đoạn Khâm cũng không cần người chăm sóc, anh thích tự làm việc.
Đoạn Khâm đang ngồi trên xe lăn rửa hoa quả, nhìn cô gái đang ngồi ngẩn người bên ngoài, kể từ hôm đó, Thẩm Vi Tửu thường xuyên mất tập trung.
Cà chua bi trong tay đã bị bóp nát, Đoạn Khâm cúi đầu nhìn chất lỏng màu đỏ trên ngón tay, anh đưa tay xuống dưới vòi nước, dòng nước dần bị nhuộm đỏ, sau đó trôi xuống lỗ thoát nước.
“Ngồi nghĩ gì vậy?” Nước trên tay Đoạn Khâm đã được lau khô, một tay anh bưng hoa quả, một tay chống nạng, đi đến bên cạnh Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu vội vàng nhận đĩa hoa quả trên tay Đoạn Khâm rồi đỡ anh, cô cảm thấy chán nản vì gần đây mình hơi lơ là Đoạn Khâm.
Hôm đó chỉ là một giấc mộng, cô không nên bởi vì Đoạn Khâm không nói cho mình biết mà nghi ngờ anh.
Nhưng gần đây tâm tư của cô đều đặt trên người Thẩm Như.
Thẩm Như thường xuyên gọi điện thoại tới bảo cô trở về, nhưng bà càng như vậy, cô càng cảm thấy Thẩm Như đang tính toán chuyện gì đó.
A Tửu lại đang ngẩn người rồi, Đoạn Khâm khẽ thở dài trong lòng, nếu cô không muốn, anh cũng sẽ không ép cô. Anh cầm một quả cà chua bi đưa đến bên miệng cô, cô vô thức há miệng ăn, đầu lưỡi mềm mại vô tình chạm phải ngón tay của anh, ánh mắt Đoạn Khâm dần sâu thẳm, nhìn nước quả nhuộm đỏ khóe miệng cô, vươn tay lau đi.
Thẩm Vi Tửu phát hiện Đoạn Khâm lau miệng cho mình, nhưng lau cũng quá lâu rồi, cô không nhịn được mà dùng đầu lưỡi liếm liếm: “Còn không?”
Đoạn Khâm chống đầu lưỡi lên lợi, hình như dạo gần đây anh hơi phát hỏa.
“Hết rồi.”
Đoạn Khâm thu tay về, không ngờ cô lại dựa vào lồng ngực anh, mang theo nhớ nhung mà cọ xát gương mặt anh, Thẩm Vi Tửu cầm một quả cà chua bi đưa đến bên miệng Đoạn Khâm: “Anh cũng ăn đi.”
Đoạn Khâm ăn hết quả trên tay cô, cổ tay cô lại bị Đoạn Khâm cầm chặt, mặt cô đỏ lên, thấp giọng nói: “Ngón tay của em không ăn được.”
“Ăn được.”
Cảm giác hơi ngứa và nóng ướt khiến Thẩm Vi Tửu không nhịn được mà càng đỏ mặt, trong con ngươi của người đàn ông đều là cô, tựa như anh muốn chứng minh rằng những gì mình nói là thật, trên ngón tay cô dần lưu lại vết đỏ.
Thẩm Vi Tửu rút về tay, cô nhào vào lồng ngực Đoạn Khâm: “Ăn mất rồi thì sau này không còn ai đút cho anh ăn hoa quả nữa.”
Người đàn ông cảm thấy buồn cười, lồng ngực không ngừng phập phồng, ngón tay Thẩm Vi Tửu nắm thịt trên ngón tay anh: “Đoạn Khâm, chúng ta về nước đi.”
Đoạn Khâm nói: “Được.”
Chỉ cần là cô nói thì anh đều sẽ đồng ý, cho dù là cô không muốn gả cho anh.
Chân Đoạn Khâm sắp khỏi rồi, chỉ cần sau này chăm chỉ rèn luyện là có thể hồi phục như trước, Văn Nhất Hải đưa cho không ít thuốc để họ mang về nước dùng.
Thẩm Vi Tửu mua vé về nước mấy ngày sau cho bọn họ, hộ công đã chuyển đi, đồ của cô và Đoạn Khâm cơ bản cũng đã thu dọn xong, Thẩm Vi Tửu đến tìm Martina, sau khi Martina nghe nói Thẩm Vi Tửu sẽ rời đi còn khóc một hồi.
“Martina đừng khóc nha, sau này chị sẽ quay lại, lúc đó lại tới chơi với em, em đừng quên chị đấy.” Thẩm Vi Tửu cười nói.
Trong suy nghĩ của cô, sau này cô nhất định sẽ cùng Đoạn Khâm quay lại đây, nhưng cô lại không ngờ trên đời có rất nhiều chuyện xảy ra do trùng hợp.
Đoạn Khâm ở nhà đợi Thẩm Vi Tửu, A Văn lại gọi điện thoại tới: “Đoạn Khâm, anh thành công không?”
Cho dù anh ta bị bạn gái mình lừa, nhưng trong lòng A Văn vẫn hi vọng Đoạn Khâm đừng như mình.
Đoạn Khâm nói: “Cô ấy không muốn kết hôn.”
Đoạn Khâm nhìn thấy trên mặt biển có hải âu lướt qua, trời sắp mưa rồi.
Cảm xúc của A Văn hơi kích động: “Đoạn Khâm, em nói này, nhất định là cô ấy chỉ chơi đùa anh thôi, sao lại không muốn kết hôn với anh chứ, anh yêu cô ấy như vậy mà.”
Đoạn Khâm nhíu mày: “Tiền Văn.”
Đoạn Khâm đột nhiên gọi tên của anh ta, A Văn mới tỉnh táo lại: “Đoạn Khâm, anh nghe em, người phụ nữ như cô nữ ấy, sao có thể để ý…”
Anh ta chưa nói câu tiếp theo nhưng Đoạn Khâm đã biết anh ta muốn nói gì, lập tức chặn lời A Văn: “A Văn, chân tôi cũng sắp khỏi rồi, cô ấy còn nhỏ, tôi có thể chờ thêm, tôi không muốn ép cô ấy.”
“Chân anh sắp khỏi rồi sao?”
Tin tức này đã làm vơi đi sự lo lắng của A Văn, Đoạn Khâm nói chuyện với anh ta vài câu thì cúp điện thoại, sau đó lại có một cuộc gọi khác gọi đến.
“Tiên sinh, nhẫn anh đặt đã làm xong rồi, bây giờ có tiện đến lấy không ạ?”
Trong lòng Đoạn Khâm khẽ động, tuy bây giờ A Tửu không có ý định đó, nhưng anh thật sự rất muốn tặng chiếc nhẫn này cho cô, anh nói: “Đến lấy ngay.”
Sau khi nói xong, Đoạn Khâm để điện thoại trên ghế sa lon rồi đi lấy nạng, lúc ra cửa lại quên mang theo điện thoại.
Lúc Thẩm Vi Tửu trở về thì không thấy Đoạn Khâm, mà Thẩm Như lại gọi điện đến.
“Thẩm Vi Tửu, chừng nào thì con về?” Giọng nói của Thẩm Như hơi vặn vẹo, mang theo cả tiếng vang.
Thẩm Vi Tửu không trả lời mà hỏi ngược lại: “Bà đang ở đâu?”
Giọng của Thẩm Như the thé: “Con đừng quan tâm mẹ ở đâu, con nói cho mẹ biết chừng nào thì con về?”
Thẩm Vi Tửu im lặng một hồi, bên kia đột nhiên truyền đến giọng nói hùng hùng hổ hổ của người đàn ông: “Con đàn bà thối tha, tao đã bị mày lừa nhiều lần như vậy rồi, rốt cuộc thì khi nào con gái mày mới về trả tiền?”
Cô và Thẩm Như đều giật nảy mình, trái tim Thẩm Vi Tửu nghẹn lại: “Thẩm Như, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!”
Thẩm Như không trả lời cô, bên kia chỉ có tiếng thét đau khổ của người phụ nữ, Thẩm Vi Tửu nói: “Các người đừng đụng đến bà ấy, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Bên kia nghe thấy Thẩm Vi Tửu nói sẽ báo cảnh sát, dường như lại càng giận hơn, sau khi cho Thẩm Như mấy bạt tai thì nói: “Báo cảnh sát? Chẳng phải nợ tiền thì phải trả là chuyện hiển nhiên sao? Để tôi xem cuối cùng cảnh sát đến sẽ giúp ai.”
Thẩm Vi Tửu cắn chặt môi dưới, cô không biết rốt cuộc Thẩm Như nợ bao nhiêu tiền, hiện tại đối phương nói như vậy, chẳng lẽ Thẩm Như thật sự đã vay rất nhiều tiền sao?
“Mẹ mày nói mày có tiền, bảo bọn tao chờ mày về nước, con mẹ nó, kết quả là mày bắt bọn tao đợi lâu như vậy, tao cho mày biết, sau mười hai tiếng mà tao không nhìn thấy cô con gái ngoan là mày, thì tiền bọn tao cũng không cần, người mẹ này của mày cũng đừng muốn nữa.” Giọng nói của đối phương rất hung ác, còn kèm theo cả tiếng khóc gào của Thẩm Như khiến tai Thẩm Vi Tửu ù lên.
Cô ngã ngồi trên giường, nhưng giọng nói lại rất trầm ổn: “Mười hai tiếng thì tôi không về kịp, cho tôi mười lăm tiếng đồng hồ, tôi sẽ đưa tiền cho các người.”
Nếu Thẩm Như nợ tiền thì nhất định là bọn họ muốn đòi tiền, nhưng cô phải bay từ đây đến Madrid trước, chỉ có Madrid mới có chuyến bay tốc hành về nước, sau khi về nước, cô còn phải đổi xe đến thành phố C, mười lăm tiếng đồng hồ cũng vô cùng gấp, nhưng tiếng gào khóc của Thẩm Như khiến trái tim cô bị nghẹn lại.
Bà ấy là mẹ của cô, cô không thể bỏ mặc bà.
“Được, nếu qua mười lăm tiếng mà không thấy mày trong căn nhà cũ thì chờ nhặt xác mẹ mày đi.”
Điện thoại bị ngắt kết nối, Thẩm Vi Tửu lau nước mắt trên mặt, ôm lấy Đậu Đỏ nói: “Mẹ về nước trước, lúc nào con về nước thì cùng ba con tới tìm mẹ nha.”
Thả Đậu Đỏ xuống, Đậu Đỏ lập tức chạy về phòng, Thẩm Vi Tửu khẽ nở nụ cười, vừa đi vừa đặt vé chuyến bay sớm nhất, sau khi mua vé máy bay xong thì gọi điện thoại cho Đoạn Khâm, cô định nói với anh rằng cô về nước trước chờ anh, nhưng điện thoại của Đoạn Khâm vẫn không kết nối được.
Chuông điện thoại vang lên trong căn phòng không một bóng người, màn hình hết sáng lại tối, tối lại sáng, tựa như trái tim Thẩm Vi Tửu lúc này.
Cô lau nước mắt, sau khi đến Madrid thì chuyển chuyến bay về nước, mà bầu trời Valencia đang bắt đầu âm u, sắp có bão rồi.
Torres theo dõi nhà Đoạn Khâm đã mấy hôm rồi, hắn biết người đàn ông và người phụ nữ Trung Quốc ở đây sắp chuyển đi, hôm nay không ra tay thì sẽ không còn cơ hội nữa.
Torres gọi Benita, hai người lén lén lút lút ghé vào cửa sổ nhà Đoạn Khâm, móng tay màu đỏ của Benita chọc lên ngực người đàn ông: “Anh nói rằng nhìn thấy tên què kia ra ngoài rồi là thật hay giả vậy?”
Torres cầm chặt ngón tay màu đỏ khẽ hôn: “Ông xã em mà nói thì còn nghi ngờ gì nữa, ông nội em chữa khỏi cho tên đàn ông kia rồi, chúng ta đến đòi chút phí thuốc men cũng là đúng thôi.”
Benita oán hận nói: “Lúc trước tên đàn ông kia đã năm lần bảy lượt sỉ nhục em, ông xã, chúng ta vào thôi.”
Torres nói: “Đến lúc đó chúng ta cầm tiền của tên kia đi chơi bời xả láng, đừng tức giận nữa. Chắc là người phụ nữ kia về rồi.”
“Về thì tốt rồi, hai người chúng ta còn sợ một mình cô ta sao? Lát nữa dạy dỗ cho cô ta một trận thì em không tức giận nữa.”
Hai người ôm ý đồ xấu mà cạy cửa sổ bò vào nhà, vừa bò vào thì một chú chó chạy đến sủa với bọn họ, Torres trừng mắt, đá chú chó kia đi: “Còn có một con chó.”
Torres to cao, chỉ một cước đã đá Đậu Đỏ nằm trên mặt đất, Đậu Đỏ rên vài tiếng, không đứng lên được, đành nằm kêu vài tiếng rồi bất động.
Không thấy người phụ nữ kia trong phòng, Benita thầm chửi một câu thì nghe thấy tiếng điện thoại trên ghế sa lon kêu tinh tinh, bèn tò mò đến nhìn thì phát hiện ra là điện thoại.
Trên đó hiển thị tin nhắn nhẫn cưới, nói là xảy ra chút vấn đề nhỏ nên phải lùi thời gian nhận đồ lại, Benita nghĩ đến Đoạn Khâm kết hôn với người phụ nữ kia, trong lòng dâng lên một sự ghen ghét đố kị, cô ta không ngờ ông nội mình lại thật sự có thể chữa khỏi chân cho Đoạn Khâm.
Trái lại, Đoạn Khâm còn tốt hơn Torres nhiều.
Trong lòng Benita nghĩ như vậy, trên mặt lại không biểu hiện gì, sau khi lục tìm thì thấy có tin nhắn khác, không khỏi cười lạnh, tuy cô ta không biết chữ Trung Quốc, nhưng có thể đoán được hẳn là người phụ nữ kia gửi cho Đoạn Khâm, co ta không chút do dự mà xóa những tin nhắn và ghi chép cuộc trò chuyện đi, không biết chiếc điện thoại này có thể bán được bao nhiêu tiền.
Torres đã lục tung mọi thứ trong phòng lên, thấy Benita cầm một chiếc điện thoại di động, vội vàng mắng: “Đừng lấy điện thoại, những thứ này đủ để chúng ta ra ngoài chơi bời rồi, bây giờ trên điện thoại đều có định vị GS, nếu lấy thì hành tung của chúng ta sẽ bị lộ mất.”
Benita nghe thấy Torres nói như vậy, bèn tiện tay ném chiếc điện thoại xuống mặt đất.
Lúc Đoạn Khâm đến cửa hàng trang sức thì trời bên ngoài đã tối đen, nhân viên cửa hàng thấy Đoạn Khâm tới thì giật mình: “Tiên sinh, chúng tôi đã gọi điện thoại cho anh nhưng không ai nghe máy, nên đã gửi tin nhắn thông báo cho anh rồi, nhẫn vẫn đang trên đường đến đây, có lẽ anh phải chờ thêm một lát nữa.”
Đoạn Khâm gật đầu, nhìn bầu trời âm u bên ngoài, hi vọng A Tửu về sớm một chút.
Lúc nhận được nhẫn, mưa bên ngoài đã rơi, cây cọ bị gió thổi lay ào ào, nhân viên cửa hàng nhìn gió bên ngoài, nói: “Tiên sinh, chỗ chúng tôi có thể sắp xếp xe đưa anh về.”
Anh chưa bao giờ là người tỏa nắng gì cả, nhưng vừa nghĩ tới cô đang ở nhà chờ mình, anh lập tức muốn nhanh chóng trở về gặp cô, nở một nụ cười cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Nhân viên cửa hàng không phải là chưa từng gặp trai đẹp, nhưng trong số người Châu Á thì vị tiên sinh này là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp, chỉ tiếc là chân anh bị thương, nhưng thấy vị tiên sinh này đặt nhẫn theo yêu cầu thì nhất định là rất hạnh phúc, hi vọng chân anh có thể sớm khỏi.
Nhân viên cửa hàng sắp xếp xe đưa Đoạn Khâm về trước cửa nhà, gió lớn thổi đến khiến chiếc ô chao đảo, mưa chảy xuống theo cây nạng, Đoạn Khâm chống nạng thấy cửa nhà mở ra nhưng bên trong lại không có ánh sáng, trong lòng đột nhiên xuất hiện nỗi bất an, anh rũ mắt nói cảm ơn rồi đội mưa vào trong nhà.
Sắc trời u ám, Đoạn Khâm mở đèn lên, không nhịn được mà đồng tử co lại, căn phòng vốn sạch sẽ lại bị lục tung lên, quần áo bị ném khắp nơi, trong giọng nói của Đoạn Khâm chứa đựng sự run rẩy: “A Tửu.”
Trong căn phòng rất vắng vẻ, thậm chí còn có tiếng vang, giọt nước trên người Đoạn Khâm chảy xuống mặt đất, cây nạng rơi xuống đất phát ra một tiếng nặng nề, ngón tay Đoạn Khâm trắng bệch, anh tìm từ tầng trên đến tầng dưới nhưng vẫn không thấy Thẩm Vi Tửu.
Sau khi anh xuống tầng thì lập tức điên cuồng tìm điện thoại.
Tiếng gió bên ngoài lớn dần, Đoạn Khâm tìm thấy điện thoại của mình trên mặt đất, tuy màn hình đã vỡ, nhưng vẫn có thể sử dụng, không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi của cô.
Đoạn Khâm lại nhìn thấy tin nhắn đến lấy nhẫn trên đó đã được xem, không khỏi sững sờ.
Một lát sau, màu mực trong mắt Đoạn Khâm loang lổ, cô nhìn thấy tin nhắn này nên mới bỏ anh mà đi sao?
Đoạn Khâm gọi điện thoại cho Thẩm Vi Tửu nhưng không kết nối được, sau đó tay run run gọi điện cho A Văn: “A Văn, giúp tôi tra xem chiều nay A Tửu có đi máy bay hay không.”
A Văn nói: “Sao vậy? Hai người không về cùng nhau à?”
“Tra đi.”
Đoạn Khâm gầm nhẹ, như một chú sư tử sắp cắn người.
A Văn vội vàng nói: “Được, em biết rồi, Đoạn Khâm anh đừng vội.”
Đoạn Khâm nhắm mắt lại: “Cảm ơn.”
Anh đứng dậy từ mặt đất, nhưng quên cầm nạng nên suýt bị ngã.
Bầu trời ngày càng đen, Valencia lại sắp có bão rồi, Đoạn Khâm cắn chặt quai hàm, anh ôm điện thoại trong ngực để ngăn nước vào, Đoạn Khâm đứng ven đường gọi xe, nhưng trời đang nổi bão, trên đường rất ít xe, cho dù thấy Đoạn Khâm nhưng cũng không dừng lại.
Trong ánh mắt Đoạn Khâm mang theo sự kiên định, anh chống nạng bước vào màn mưa.
Anh muốn đến sân bay.
Mái tóc của người đàn ông ướt nhẹp, dính bết trên trán, nước mưa chảy theo đường sống mũi của anh, cuối cùng nhỏ giọt xuống mặt đất trơn ướt.
Chân Đoạn Khâm đã bị đau đến nóng rát, nhưng dường như anh không cảm nhận được, vẫn bước về phía trước.
Cuối cùng điện thoại cũng vang lên, Đoạn Khâm vội vàng lấy điện thoại ra, nghiêng người dựa lên nạng, cả người lung lay trong mưa gió: “Sao rồi?”
Giọng nói của A Văn ở bên kia mang vẻ khó xử: “Đoạn Khâm, hệ thống bảo mật của họ vô cùng tốt, em gọi điện thoại hỏi mà bọn họ không nói, nhưng em tra ra được hôm nay có tổng cộng hai chuyến bay về nước, trong đó chuyến đầu là buổi chiều, còn một chuyến vẫn chưa cất cánh, hình như vì có bão nên bị hoãn rồi.”
Điện thoại vốn đã bị rơi vỡ, bây giờ còn dính nước mưa, giọng nói của đối phương rất mơ hồ, làn môi mỏng của Đoạn Khâm mấp máy, một lát sau mới phát hiện rằng mình không phát ra âm thanh: “Ý của cậu là rất có thể A Tửu còn ở sân bay phải không?”
A Văn vâng một tiếng, nhưng cũng rất có thể là cô ngồi chuyến bay đã khởi hành lúc trưa, thậm chí là cô không về nước mà là đến nơi khác, nhưng anh ta không dám nói, rõ ràng trạng thái của Đoạn Khâm không đúng, nếu anh đến sân bay không tìm được người thì có lẽ sẽ tỉnh táo lại.
Đoạn Khâm không nghe thấy tiếng vâng kia của A Văn, điện thoại đã hỏng rồi.
Anh cất điện thoại đi, tiếp tục đi về phía trước.
Con đường vốn huyên náo giờ lại không một bóng người, chỉ có một người đàn ông đang không ngừng tiến về phía trước, tựa như phía trước có thứ gì đó rất quan trọng.
Chỉ có Đoạn Khâm biết rõ, thực sự là có thứ rất quan trọng ở phía trước chờ anh, đó là dòng máu trong anh, là ánh sáng của anh, đó là cô gái mà anh nâng niu trong lòng bàn tay.
Nạng chống trên mặt đất, đi dưới trời mưa rất trơn trượt, con đường phía trước bị bao phủ trong hơi nước nên không nhìn rõ, tựa như anh vĩnh viễn cũng không đi đến được, mà lúc này chân Đoạn Khâm đã đau đến nỗi gần như không đứng nổi, anh ngã nhào xuống đất, hộp nhẫn trong ngực cũng lăn ra, bật nắp trên mặt đất.
Đó là hai chiếc nhẫn kim cương, viền nhẫn như dải lụa bao quanh viên kim cương ở chính giữa, nó có ý nghĩa là anh biến tình cảm chân thành cả đời mình thành nhu tình quấn trên ngón tay, đan lồng vào nhau, là cô biến trái tim đã nguội lạnh của anh trở thành dải lụa mềm mại, là A Tửu đã dẫn anh từ trong đầm lầy bước ra.
Nhẫn kim cương vốn phát sáng giờ đây lại dính nước mưa, không còn vẻ đẹp như trước nữa, Đoạn Khâm vươn tay nhặt chiếc nhẫn lên, lúc này kim cương xa hoa lại khiến lòng bàn tay anh đau đớn.
Có giọt nước rơi trên gương mặt anh, không rõ là mưa hay nước mắt.
Đoạn Khâm dùng nắm đấm nện trên mặt đất, thầm gọi tên Thẩm Vi Tửu.
Vì sao không nguyện ý chờ anh?
Vì sao bỏ lại một mình anh?
Vì sao lại bỏ đi?
Đoạn Khâm thử đứng dậy từ mặt đất nhưng vẫn cứ bị ngã nhào xuống, trong ánh mắt của anh tràn đầy vẻ bướng bỉnh, anh muốn đi tìm A Tửu, anh không thể để mất cô.
Nhưng thân thể của anh lại không cho phép anh làm như vậy.
Ánh mắt Đoạn Khâm rất cố chấp, sâu trong con ngươi ẩn giấu sự đau khổ và tình yêu say đắm, tại sao lại rời khỏi anh?