Cưng Chiều Độc Nhất

Chương 28



Trái tim Thẩm Vi Tửu vẫn luôn treo lơ lửng, ngồi máy bay một lúc lâu nên bắt đầu buồn ngủ, cô mơ thấy Đoạn Khâm, anh chất vấn cô tại sao không nói một tiếng mà đã bỏ đi, đó là một Đoạn Khâm mà cô chưa từng thấy.

Sau khi bừng tỉnh từ trong mộng, cô chỉ cảm thấy toàn thân mình lúc lạnh lúc nóng, không thể chìm vào giấc ngủ, lúc lên máy bay cô đã để điện thoại ở chế độ máy bay, cô nhìn tin nhắn mình gửi cho Đoạn Khâm, trong lòng cảm thấy yên ổn hơn, mấy ngày nữa là cô có thể nhìn thấy Đoạn Khâm rồi, đến lúc đó cô muốn giới thiệu Đoạn Khâm cho chị Thuần, để chị Thuần thấy được rằng Đoạn Khâm rất tốt.

Chỉ những lúc nghĩ đến Đoạn Khâm, trái tim Thẩm Vi Tửu mới yên ổn lại một chút, cho dù không biết điều gì đang chờ mình ở thành phố C, cô cũng không cảm thấy có gì phải sợ.

Khi máy bay hạ cánh, cô lại gọi một cú điện thoại cho Đoạn Khâm nhưng vẫn không kết nối được, cô đành đổi xe đến thành phố C trước.

Một lần nữa đặt chân xuống thành phố C, Thẩm Vi Tửu hít sâu một hơi, vẻ mặt kiên định hướng về phía căn nhà cũ, cô đổi lại số điện thoại trong nước, sau đó gọi điện cho Trương Thuần: “Chị Thuần, em về rồi.”

Trương Thuần lập tức nói: “Em về nước rồi hả? Chẳng phải chị đã bảo em đừng về rồi sao?”

“Thẩm Như nợ tiền, em về chuộc bà ấy.”

Trương Thuần lập tức hiểu ra lí do vì sao trước đó có không ít người đến chỗ cô hỏi A Tửu: “Chị nhổ vào, bà già đó còn mặt mũi cầu cứu em sao, chị đã nói lúc trước có người lén lút theo dõi bên ngoài lớp múa, còn có người hỏi thăm chuyện của em, chị còn tưởng em đã gây rắc rối gì, hóa ra là vì bà già đó.”

Thẩm Vi Tửu nhíu mày: “Lớp múa không sao chứ?”

“Không sao, chị đóng cửa rồi.”

Thẩm Vi Tửu cầm chặt điện thoại: “Xin lỗi, chị Thuần.”

Trương Thuần cười cười: “Xin lỗi gì chứ, chờ em về rồi chúng ta mở lại, danh tiếng của chị Thuần ở đó, chờ chị mở lớp múa rồi, mọi người đều tranh nhau dẫn con cái họ tới. Trước tiên không nói chuyện này nữa, em thật sự định dùng tiền chuộc bà ta sao?”

Thẩm Vi Tửu đã gọi xe: “Vâng, hình như bà ấy bị đánh.”

“Bà ta bị đánh cũng đáng lắm, rõ ràng mỗi tháng em đều cho tiền, sao bà ta còn phải đi vay?”

Cô cũng muốn biết.

Thẩm Vi Tửu nhìn đoạn đường về nhà càng ngày càng gần, nói khẽ: “Mặc kệ trước đây bà ấy đã làm chuyện gì thì bà ấy cũng là người, em có thể cứu một người chẳng phải là rất tốt sao?”

Lời này không biết cô nói cho chính mình nghe hay nói cho Trương Thuần nghe.

Trương Thuần nói: “Vậy em chú ý an toàn, nếu có gì thì gọi điện cho chị, hay là chị đưa em đến đó?”

“Không cần đâu chị Thuần, em đến nơi rồi.”

Một lần nữa đứng trước cửa nhà, Thẩm Vi Tửu không khỏi khẽ nở nụ cười, cô còn nhớ lần đầu tiên mình được đưa đến nơi này, cô tưởng rằng mình đã có mẹ, cô lo lắng bất an, lại tưởng tượng đến cảnh sau này mẹ ôm mình ngủ, lúc đó bản thân thật ngây thơ.

Bây giờ cô lại sắp bước qua cánh cửa này để cứu người phụ nữ kia rồi.

Thẩm Vi Tửu gõ cửa, sau khi mở cửa thì thấy một người đàn ông đang đứng đó, lúc tên đó thấy Thẩm Vi Tửu, hai mắt đều phát sáng, không ngờ con gái bà già kia lại dễ thương như vậy.

“Tôi là con gái của Thẩm Như, có thể cho tôi gặp Thẩm Như không?”

Người đàn ông đó lại để chừa một khe hở, đồng tử của Thẩm Vi Tửu co rụt lại, cô thấy mặt Thẩm Như sưng phù nằm trên mặt đất, nhìn vô cùng thê thảm.

“Thẩm Như.” Thẩm Vi Tửu gọi một tiếng, Thẩm Như mở to mắt, nhìn thấy Thẩm Vi Tửu thì lập tức khóc lóc: “Con gái, cuối cùng con cũng đến cứu mẹ rồi.”

“Khà khà, bọn tao không làm gì bà ta, chỉ là bà ta quá ồn nên dạy dỗ mấy cái thôi.” Người đàn ông chừa lại một vị trí để Thẩm Vi Tửu tiến vào.

Thẩm Vi Tửu chần chừ một lát, vừa tiến vào thì cửa đã bị đóng lại, người đàn ông bắt được cổ tay Thẩm Vi Tửu, nhẹ nhàng nắn mấy cái, Thẩm Vi Tửu lạnh lùng nhìn tên đó: “Buông tay.”

Người đàn ông nở nụ cười: “Mang tiền đến không?”

“Thẩm Như, bà nợ bao nhiêu tiền?”

Thẩm Như bò lên, đứng bên cạnh Thẩm Vi Tửu: “200 vạn.” (~6.5 tỷ)

Thẩm Vi Tửu thở dài một hơi, hiện giờ cô không có thời gian hỏi Thẩm Như vì sao bà lại nợ tiền: “Nếu không buông tay thì sao tôi lấy tiền cho các người được?”

Mấy người đàn ông khác lên tiếng bảo tên kia buông lỏng tay, Thẩm Vi Tửu rút thẻ ngân hàng ra: “Trong này có 100 vạn (~3,3 tỷ), mật khẩu là 123456, căn nhà này có giá khoảng 150 vạn (~5 tỷ), các anh có thể mang đi thế chấp, đưa giấy nợ cho tôi.”

Thấy Thẩm Vi Tửu đăng nhập rồi dùng mật khẩu để tra số dư tài khoản cho bọn họ xem, người đàn ông mới thả lỏng tay: “Được rồi, không ngờ con gái bà lại rất sòng phẳng đấy.”

“Nhưng chúng mày đưa điện thoại cho bọn tao trước, không thì lát nữa chúng mày đổi lại mật khẩu, chẳng phải anh em bọn tao tốn công vô ích sao.”

Thẩm Vi Tửu và Thẩm Như đưa điện thoại cho đám người đó, bọn họ mới đưa giấy nợ cho Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu nhìn thấy chữ kí của Thẩm Như trên đó, thở dài một hơi, định kéo Thẩm Như bỏ đi, nhưng bị người đàn ông kia cản đường: “Giấy chứng nhận bất động sản đâu?”

Thẩm Vi Tửu liếc nhìn Thẩm Như, Thẩm Như đã bị đánh mấy cái nên rất sợ những tên này, bà vào phòng cầm giấy chứng nhận bất động sản ra đưa cho bọn họ.

“Còn không cho chúng tôi đi?” Sắc mặt Thẩm Vi Tửu trầm xuống, cô và Đoạn Khâm ở bên nhau đã lâu, cũng học được chút khí thế trên người anh, người đàn ông dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nở nụ cười: “Đi sao? Đương nhiên có thể, nhưng tiền vẫn chưa trả hết đâu.”

Người đàn ông đó lại móc một tờ giấy ra đưa cho Thẩm Vi Tửu, Thẩm Vi Tửu liếc nhìn, sắc mặt rất khó coi, đây là một bản thỏa thuận, trên đó ghi Thẩm Như vay 200 vạn, nếu quá thời hạn mà chưa trả, mỗi ngày sẽ tăng 2% số nợ, ngày trên đó đã cách hiện tại khoảng hơn mấy tháng rồi.

“Anh em bọn tao tính giúp chúng mày rồi, sau khi trả cả vốn lẫn lãi, tiền lãi cũng khoảng 1200 vạn (~39 tỷ), bọn tao trừ số lẻ cho chúng mày, chỉ tính 1000 vạn (~33 tỷ) thôi, thế nào?”

“Các người làm vậy là cho vay nặng lãi.”

“Đúng vậy, lúc vay tiền không phải là Thẩm phu nhân không biết.”

Thẩm Vi Tửu nhìn về phía Thẩm Như, Thẩm Như co rúm bả vai lại, ấp a ấp úng nói: “A Tửu, mẹ bị lừa.” Người phụ nữ hung hăng trong trí nhớ hiện tại đã già, cô có thể thấy những sợi tóc trắng trên đỉnh đầu bà, Thẩm Vi Tửu cắn răng, đi đến trước mặt người đàn ông: “Có thể hoãn lại mấy ngày không? Lúc này làm sao tôi gom được nhiều tiền như vậy.”

Người đàn ông cúi đầu tiến đến chỗ cổ Thẩm Vi Tửu, hít một hơi thật sâu: “Hoãn mấy ngày?”

Thẩm Vi Tửu cố nhịn cảm giác buồn nôn, đặt tay lên vai tên đó: “Ba ngày được không?”

Người phụ nữ vừa tới gần lập tức mang đến một mùi thơm, tên đó bị mê hoặc đến nỗi choáng váng, một giây sau liền cảm thấy chỗ phía dưới đau đớn, hét to một tiếng.

Thẩm Vi Tửu cầm chặt bản thỏa thuận, kéo Thẩm Như đang ngây người ở đó: “Chạy mau.”

Đã vài ngày Thẩm Như không ăn cơm, không có sức để chạy, Thẩm Vi Tửu cắn răng giấu Thẩm Như ở một chỗ: “Đợi bọn họ rời khỏi đây, bà hãy chạy về hướng ngược lại.”

Thẩm Vi Tửu nhét bản thỏa thuận cho Thẩm Như, sau đó dẫn những tên đàn ông kia chạy về hướng khác.

Sau khi Thẩm Như không nghe thấy tiếng động gì nữa, vội vàng dựa theo lời Thẩm Vi Tửu nói, chạy về hướng khác.

Trương Thuần lo lắng cho Thẩm Vi Tửu nên dẫn Cảnh Tri Bác cùng đến đây, thấy Thẩm Như đang đi khập khiễng nhưng không thấy Thẩm Vi Tửu đâu, Trương Thuần vội vàng đi đến trước mặt Thẩm Như: “A Tửu đâu?”

Thẩm Như nói: “Con bé giúp tôi trốn rồi bảo tôi chạy về hướng ngược lại.”

“Ha ha, vậy bà đã vứt con gái mình ở đâu rồi?”

Cảnh Tri Bác nhìn dáng vẻ của Thẩm Như, bèn đến nói: “Dì à, dì lên xe trước đi, tránh để bọn họ phát hiện nữa.”

Trương Thuần cười lạnh: “Cảnh Tri Bác, cậu lễ phép thật đấy.”

Cảnh Tri Bác nói: “Thuần Thuần, chúng ta đừng để cô ấy phí công vô ích.”

Trương Thuần không hề gây sự với Cảnh Tri Bác, nhưng nếu cô đợi ở đây thì cảm thấy rất lo lắng: “Tôi đi xem thế nào.”

Cảnh Tri Bác ôm Trương Thuần: “Để em.”

Trương Thuần khẽ cắn lên cánh môi Cảnh Tri Bác: “Nhanh lên, chú ý an toàn.”

Cảnh Tri Bác sờ lên môi mình, nở một nụ cười: “Được, Thuần Thuần chờ ở đây, em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

Đây là một tiểu khu cũ, Thẩm Vi Tửu đã ở đây trong nhiều đợt nghỉ đông, cho dù cô không muốn nhớ, nhưng những con đường này vẫn nằm trong đầu cô, tiếng bước chân phía sau đã xa dần, cô thở hồng hộc dựa người trên tường, lúc đi đến lối rẽ thì bị người khác bịt miệng lại, dựa trên tường, cô vừa định giãy dụa, chợt nghe thấy đối phương nói: “Chị là A Tửu sao? Em là bạn trai Thuần Thuần.”

Thẩm Vi Tửu ngừng giãy dụa, chợt nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng cạnh lối rẽ: “Má nó, vừa rồi còn nghe thấy bên này có tiếng thở, sao mới đó mà đã không thấy tăm hơi đâu rồi.”

“Không sao đâu, dù sao thì tờ thỏa thuận mà người phụ nữ kia lấy chỉ là bản sao, không biết chỗ đại ca còn bao nhiêu bản nữa.”

“Chậc chậc, quả thật con bé đó cũng không tệ, tiếc là đắc tội nhà họ Thôi.”

Tiếng bước chân đã xa dần, Cảnh Tri Bác buông tay ra, xấu hổ gãi gãi đầu: “Ngại quá, chị A Tửu, vừa nãy đã mạo phạm chị rồi.”

Thẩm Vi Tửu quay đầu lại thì thấy một chàng trai trẻ đang đứng đó, cô lắc đầu: “Vừa rồi cảm ơn cậu.”

Nhưng nghĩ đến những lời mấy tên đó vừa nói, Thẩm Vi Tửu cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.

Đoạn Khâm cũng không biết trong nước đã xảy ra chuyện gì, anh ngã sấp xuống đất, trên mặt đầy nước mưa, Pablo đang chạy xe về nhà thì thấy một người ngồi trên mặt đất, trông giống như Đoạn Khâm, Pablo đã lái xe lướt qua anh, nhưng lại thấy cây nạng trên mặt đất nên quay lại.

Trong mưa bão, giọng nói của Pablo hơi mơ hồ: “Đoạn? Là cậu sao? Đoạn.”

Đoạn Khâm ngẩng đầu nhìn Pablo, anh khẽ gật đầu, Pablo bèn bước lên phía trước nâng Đoạn Khâm dậy: “Trời ơi, cậu làm sao vậy? Tôi đưa cậu về nhà nhé.”

Về nhà?

Đoạn Khâm phát ra một tiếng hờ từ yết hầu, lộ vẻ quái dị.

Nhà của anh ở đâu?

Nước mắt chảy xuống từ gương mặt, anh nói: “Không về nhà, đến sân bay.”

“Lúc này còn đến sân bay gì nữa, thời sự đã đưa tin Valencia có mưa bão kéo dài ba ngày, trong ba ngày đó máy bay cũng không được cất cánh, hay là tôi đưa cậu về nhà nhé, thực nên để Thẩm nhìn thấy dáng vẻ của cậu lúc này mà.”

Đoạn Khâm vươn tay, nhìn nhẫn kim cương trong lòng bàn tay, sau đó đặt bên miệng nhẹ nhàng hôn một cái.

Thẩm Vi Tửu, anh sẽ không để em rời xa đâu.

Nếu nhìn thấy Đoạn Khâm ở ven đường đã đủ khiến Pablo giật mình, thì không ngờ khi nhìn thấy nhà Đoạn Khâm lại càng khiến anh giật mình hơn nữa.

“Thẩm đâu rồi? Sao lại thành như thế này?” Đồ đạc bị ném khắp nơi, rất nhiều thứ không thấy đâu nữa, chắc là có trộm rồi.

Đoạn Khâm ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt u ám, không biết đang nghĩ gì.

“Đậu Đỏ đâu rồi?” Pablo gọi một tiếng khiến Đoạn Khâm lấy lại tinh thần.

“Đậu Đỏ.” Giọng của anh khàn lại, có lẽ Đậu Đỏ nghe thấy tiếng, rên hừ hừ.

Gân xanh trên lông mày Đoạn Khâm giật giật, chống đỡ cơ thể đi về hướng phát ra thanh âm, anh tìm thấy Đậu Đỏ dưới một đống quần áo, khóe miệng nó dính máu, tay của anh run rẩy, lệ khí toàn thân tràn ra, Đoạn Khâm vươn tay muốn ôm Đậu Đỏ dậy nhưng bị Pablo ngăn cản, vẻ mặt Pablo nghiêm túc: “Đoạn Khâm, cậu quá mệt rồi, nghỉ ngơi trước đi, để tôi ôm nó đếp gặp bác sỹ thú y, nhân tiện báo cảnh sát luôn, rõ ràng là có kẻ vào trộm đồ rồi, không biết Thẩm có chuyện gì hay không.”

Trái tim Đoạn Khâm như bị bóp nghẹn lại, lúc này anh thà tin rằng Thẩm Vi Tửu thấy tin nhắn về chiếc nhẫn nên mới bỏ đi, cũng không muốn để cô gặp nguy hiểm.

Ở trong nước, A Văn đang tra tin tức, cuối cùng đột nhiên phát hiện một sơ hở, lập tức vào xem, quả nhiên Thẩm Vi Tửu ngồi chuyến bay về nước chiều nay rồi, anh ta muốn gọi điện thoại cho Đoạn Khâm nhưng không được, không khỏi có chút lo lắng.

Đậu Đỏ bị đá một cước, đành nằm trong ổ nghỉ ngơi, đầu ngón tay Đoạn Khâm lướt qua bộ lông của Đậu Đỏ.

May là con không có chuyện gì, không thì ba biết ăn nói thế nào với mẹ của con.

Pablo đã báo cảnh sát, cảnh sát dẫn Đoạn Khâm đi lấy lời khai.

“Chúng tôi phán định sơ bộ, lúc kẻ trộm vào nhà không có ai ở bên trong.”

Nghe thấy cảnh sát nói như vậy, trái tim Đoạn Khâm lập tức nhẹ nhõm hẳn, chỉ cần A Tửu không sao là tốt rồi.

Đến lúc Đoạn Khâm trở về, anh mới phát hiện điện thoại bị hỏng rồi, sau khi thay một chiếc khác thì nhận được điện thoại của A Văn: “Khâm ca, em tra được rồi, cô ấy đã ngồi chuyến bay về nước chiều qua rồi.”

Ở đầu dây bên kia, Đoạn Khâm im lặng một lúc lâu, A Văn dè dặt nói: “Hai người cãi nhau à?”

“Không, chắc là cô ấy thấy tin nhắn tôi đi lấy nhẫn rồi.”

A Văn cho rằng Đoạn Khâm sẽ nổi giận, nhưng không ngờ anh ta lại nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng cười: “A Văn, cậu cảm thấy cô ấy có thể chạy trốn được sao?”

Tuy Đoạn Khâm đang cười, nhưng trên mặt lại không hề vui vẻ, anh được cô kéo ra khỏi vũng bùn, sau khi thấy ánh mặt trời, sao anh có thể trở về lại như lúc đầu chứ.

Thế giới này tốt đẹp như vậy, cô gái của anh tốt đẹp như vậy, sao anh có thể buông tay được.

Nếu cô đã chạy trốn, vậy thì bắt cô lại là được.
Thẩm Vi Tửu theo Trương Thuần về nhà, Cảnh Tri Bác chủ động rót mấy cốc nước, sau đó về phòng của mình.

Thẩm Vi Tửu uống một ngụm nước, gương mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên vì chạy bộ, Trương Thuần nhìn mà đau lòng, liếc mắt nhìn Thẩm Như thì phát hiện bà đang ngồi im lìm ở đó, không biết đang nghĩ gì.

“Chị Thuần, chị và cậu ấy đã xảy ra chuyện gì à?” Thẩm Vi Tửu tò mò nói, cô thấy hình như Cảnh Tri Bác vẫn đang là sinh viên, trước đây chị Thuần chưa từng có bạn trai nhỏ tuổi hơn mình.

“Chuyện của chị và cậu ấy có loạn bằng chuyện của bà ta không?” Trương Thuần vỗ bàn: “Bây giờ bà chạy trốn, nhưng bà nợ tiền bọn họ, bây giờ phải làm sao?”

Mặt Thẩm Như xưng phù, đầu tóc luôn được chải chuốt giờ cũng lộn xộn hết, cánh môi khô nẻ: “Tôi không biết.”

Thẩm Vi Tửu đưa nước cho Thẩm Như, cô nhìn dáng vẻ lúc này của Thẩm Như, trong lòng như bị kim châm: “Uống nước đi.”

Trương Thuần cũng không nói gì nữa, đến khi Thẩm Như bình tĩnh lại, bà mới chậm rãi kể rõ đầu đuôi sự việc.

Thẩm Như quả thực không thiếu tiền, năm đó sau khi bà và người đàn ông đó chia tay, người đàn ông đó cho bà một khoản tiền, lúc đó ông ta hào phóng có tiền nên Thẩm Như mới sa vào sâu như vậy, cho dù chia tay nhưng tiền mà người đàn ông đó cho cũng đủ để bà sống đến tận bây giờ, sau khi Thẩm Vi Tửu đi làm, mỗi tháng còn gửi tiền cho bà, sở dĩ bà vay số tiền đó là vì người đàn ông kia.

Người đàn ông đó lại đến gặp bà, mà bà cho rằng ông ta vẫn chưa quên mình, sau một khoảng thời gian qua lại, người đàn ông đó bảo bà vay giúp mình ít tiền.

“Bảo bà vay, bà liền đi vay?” Trương Thuần giận đến điên lên.

Trong mắt Thẩm Như đầy nước mắt, nói: “Ông ta nói nếu tôi giúp, ông ta sẽ nhận lại A Tửu.”

Thẩm Vi Tửu sửng sốt, ánh mắt của cô rơi trên người Thẩm Như, Thẩm Như quả thực già rồi, cho dù trang điểm nhưng vẫn không che được nếp nhăn trên mặt, cô vô thức miết miết cốc nước.

“Tôi biết rõ trước đây mình có lỗi với A Tửu, nhưng tôi nhớ hồi còn bé A Tửu có hỏi về ba mình, nên tôi đã giúp ông ta.”

Nghe thấy Thẩm Như nói như vậy, cơn giận của Trương Thuần đã vơi đi rất nhiều.

“Nào ngờ ông ta lại lừa mẹ ký thứ này, mẹ cũng không còn cách, mẹ thực sự xin lỗi con.”

Thẩm Vi Tửu im lặng nghe xong lời Thẩm Như nói, đột nhiên hỏi: “Còn gì nữa không, có phải ông ta còn đồng ý với bà chuyện khác nữa không?”

Thẩm Như bối rối lắc đầu: “Không có, mẹ chỉ muốn cho con có một người ba.”

“Ông ta họ Thôi?” Thẩm Vi Tửu không phản bác mà hỏi một câu như vậy.

“Sao con biết?” Thẩm Như nói.

Thẩm Vi Tửu đã đoán được nhà họ Thôi này là ai, Thôi Hành Đình, vài thập niên trước cưới con gái của quan lớn rồi có vị trí vững chắc tại thành phố C, bắt đầu đao to búa lớn tiến vào giới kinh doanh, sau đó chưa đến mười năm đã trở thành đệ nhất phú thương của thành phố C.

Ông ta không có nổi 200 vạn đó sao?

Thẩm Vi Tửu đột nhiên nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Thẩm Như: “Có phải ông ta còn đồng ý với bà, nếu bà ký thì sẽ đưa bà về nhà họ Thôi, ông ta sẽ ly hôn?”

Ánh mắt Thẩm Như mang vẻ trốn tránh, lắp bắp nói: “Không có, mẹ thật sự là vì con.”

Thẩm Vi Tửu nhắm hai mắt lại: “Vốn dĩ ông ta không thiếu thốn gì 200 vạn đó, ông ta cài bẫy bà, bà lại ngốc nghếch nhảy vào, bà còn ở đó mà mơ tưởng trở thành Thôi phu nhân.”

“Sẽ không đâu, sẽ không đâu, sao ông ta phải lừa mẹ chứ?” Thẩm Như vò tóc như người tâm thần.

“Bởi vì chuyện bà lén sinh cho ông ta một đứa bé đã bị vợ ông ta phát hiện, vì muốn bày tỏ lòng trung thành nên ông ta ép chết chúng ta.” Thẩm Vi Tửu nhàn nhạt nói ra những lời này, Trương Thuần lại cảm thấy toàn thân rét run.

Người đàn ông đó thật sự sẽ đối xử với cốt nhục của mình như vậy sao?

Rõ ràng Thẩm Như cũng bị dọa: “Ông ta sẽ không làm vậy đâu.”

“Tôi nghe thấy bọn họ nói, ‘ai bảo chúng nó đắc tội với nhà họ Thôi’.” Môi dưới của Thẩm Vi Tửu đã bị cắn đến trắng bệch, nhưng trong ánh mắt lại không chút gợn sóng.

Trong phòng yên tĩnh lại, Thẩm Như cuống cuồng: “Mẹ gọi điện thoại cho ông ta.”

Nếu Thẩm Như có thể gọi được thì có lẽ không cần cô phải trở về trả số tiền kia.

Thẩm Như đã gọi nhiều cuộc nhưng vẫn không kết nối được, thật ra bà cũng biết rõ tất cả, đã hơn mấy tháng trời bà không gặp Thôi Hành Đình rồi, nhưng Thẩm Như vẫn không chịu tin, bà còn ôm một tia ảo tượng.

“A Tửu, con phải giúp mẹ, mẹ chỉ có con thôi, con là con gái của mẹ, là đứa con mà mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra, con phải giúp mẹ, đây là bọn họ hãm hại mẹ, mẹ cũng là vì con.”

Trương Thuần nhìn điệu bộ của Thẩm Như, khóe miệng giật giật, một câu cũng chẳng buồn nói, cô còn nhớ lần đầu gặp Thẩm Vi Tửu ở tiểu khu là lúc Thẩm Vi Tửu được Thẩm Như dẫn ra ngoài tản bộ, cuối cùng Thẩm Như lại quên dẫn cô về, vừa chuyển đến tiểu khu ở, Thẩm Vi Tửu nào nhận ra được nhà của mình, Trương Thuần bèn nắm tay cô dẫn về nhà.

Đến tận ngày hôm sau Thẩm Như mới nhớ đến Thẩm Vi Tửu.

Trương Thuần nắm bả vai Thẩm Vi Tửu, nhìn Thẩm Như: “Chính bà làm chuyện ngu xuẩn sao còn bắt A Tửu phải giúp.”

Thẩm Như nói: “Tôi là vì con bé!”

Bà dùng sức hô một tiếng, bởi vì đã quá lâu không ăn uống gì nên cơ thể lung lay ngã vào ngực Thẩm Vi Tửu, bà đưa thay sờ sờ mặt Thẩm Vi Tửu: “Tửu Tửu, giúp mẹ được không?”

Thẩm Vi Tửu lẳng lặng nhìn Thẩm Như, sau đó đứng dậy đến phòng bếp làm một tô mì, bê đến trước mặt Thẩm Như: “Ngày mai tôi đến gặp Thôi phu nhân.”

Trương Thuần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Thẩm Vi Tửu, cô không ngờ A Tửu sẽ giúp Thẩm Như.

Thẩm Vi Tửu: “Chuyện này rốt cuộc cũng phải xử lý, nhưng phải làm phiền chị Thuần rồi.”

“Không được.” Cảnh Tri Bác từ trong phòng đi ra, khuôn mặt nửa trẻ trung mang theo vẻ nghiêm túc, đây là lần đầu Trương Thuần thấy dáng vẻ này của Cảnh Tri Bác, không khỏi sửng sốt, Cảnh Tri Bác nhìn Trương Thuần, vẻ mặt vờ nghiêm túc ban nãy lập tức vỡ tan, tiến đến trước mặt Trương Thuần: “Thuần Thuần, em có đẹp trai không?”

Trương Thuần lập tức hoàn hồn, khinh bỉ nhìn Cảnh Tri Bác: “Vừa rồi cậu nghe trộm chúng tôi nói chuyện?”

Cảnh Tri Bác lắc đầu: “Không có, nhưng mà chẳng phải em đã nói với Thuần Thuần rồi sao? Gia đình em làm kinh doanh, sau đó có chút quan hệ với nhà họ Thôi, chuyện nhà họ ba em cũng đã nghe nói, vừa rồi còn gọi điện thoại bảo em đừng xen vào.”

“Vậy bây giờ cậu xen vào làm gì?” Trương Thuần nói.

Cảnh Tri Bác nhìn Trương Thuần, Trương Thuần thấy được tình yêu nồng đượm trong đôi mắt đen kia, cô không nhịn được mà dời ánh mắt, có lẽ là tình yêu thẳng thắn của Cảnh Tri Bác đã khiến cô đồng ý qua lại với cậu, thậm chí không quan tâm đến tuổi tác của cậu.

Cảnh Tri Bác tiếp tục nói: “Vừa rồi ba em nói hình như bởi vì Thôi Hành Đình có bồ nhí ở bên ngoài nên Thôi Hành Đình và bà xã của ông ta là Dương Tình trở mặt cãi nhau rồi, bây giờ Dương Tình chạy về nhà, cũng đã lên tiếng, nói là không thể để bồ nhí và con của ả nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai.”

“Đây là lời mà bà ta nói, nhưng Dương Tình được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, lần này chịu sự tủi nhục lớn như vậy, ai cũng không biết bà ta sẽ làm gì, bây giờ chị đến gặp Dương Tình thì chính là dâng lên tận mặt bà ta rồi.” Trên mặt Cảnh Tri Bác mang vẻ lo lắng.

Thẩm Vi Tửu hít sâu một hơi: “Cậu có biện pháp nào không?”

“Bà ta muốn hai người biến mất, đã vậy thì chúng ta có thể chiều theo nguyện vọng của bà ta.”

Trương Thuần nâng cằm nhìn Cảnh Tri Bác, cô luôn coi cậu là trẻ con, thực sự thì đây là lần đầu tiên cô biết đứa trẻ này lại có đầu óc như vậy, nhưng Trương Thuần nghĩ, nếu cậu không có đầu óc thì đêm đó mình đã không bị cậu ăn sạch rồi.

Sau khi bàn bạc xong, bởi vì quá mệt mỏi nên Thẩm Như đến phòng trọ nghỉ ngơi, Trương Thuần đã đuổi Cảnh Tri Bác đi mua đồ, cô đứng ngoài ban công hút một điếu thuốc, vừa ngậm đầu thuốc vừa nói: “Muốn hút một điếu không?”

Thẩm Vi Tửu lắc đầu, cô nhớ Đoạn Khâm rồi, nhưng Đoạn Khâm vẫn chưa tới tìm cô, dường như điện thoại đã trở thành một vật trang trí, không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi.

Trương Thuần nói: “Chẳng phải chân Đoạn Khâm sắp khỏi rồi sao? Sao không về cùng em?”

“Em về trước, chỉ gửi tin nhắn nói cho anh ấy biết thôi.”

Trương Thuần nói: “Đúng lúc này mà cậu ta không ở bên cạnh em, thật là vô dụng mà.”

Trên mặt Thẩm Vi Tửu mang vẻ rất nghiêm túc: “Chị Thuần, chị đừng nói Đoạn Khâm như vậy, là em không nói với anh ấy rằng mình về trước, nhưng em đã gửi tin nhắn và cả chỗ ở của chị rồi, em bảo anh ấy tối mai tới tìm em.”

Cô còn chưa biết tin nhắn mà mình gửi và toàn bộ lịch sử trò chuyện đã bị Benita xóa đi rồi.

Trương Thuần nhìn ra Thẩm Vi Tửu thật sự rất thích Đoạn Khâm, cô nhếch miệng: “Nếu sau này Đoạn Khâm thay lòng đổi dạ, chị nhất định sẽ đánh chết cậu ta.”

Thẩm Vi Tửu nở nụ cười: “Chị Thuần, chị không đánh lại anh ấy đâu, hơn nữa anh ấy sẽ không thay lòng đổi dạ đâu.”

Khi nói lời này, trên mặt Thẩm Vi Tửu nở nụ cười hạnh phúc, nhưng trong đầu lại nhớ đến mùi nước hoa trên người Đoạn Khâm.

Trương Thuần nghe thấy tiếng mở cửa chỗ huyền quan, vội vàng ném thuốc lá xuống mặt đất, dùng chân giẫm lên, cô lấy một chiếc kẹo cao su từ túi ra đút vào miệng, Thẩm Vi Tửu nhìn động tác lưu loát của cô, rõ ràng dáng vẻ này cho thấy không biết cô đã làm vậy bao nhiêu lần.

Cảnh Tri Bác đặt đồ trên mặt bàn rồi đi đến ban công, mang dáng vẻ chàng trai trưởng thành mà ngại ngùng nói: “Chị A Tửu, em mua cho chị uống.”

Trương Thuần cười xùy một tiếng, không biết tên Cảnh Tri Bác này mặt dày đến nhường nào, bây giờ còn giả bộ ngượng ngùng trước mặt A Tửu.

Cảnh Tri Bác ngửi thấy mùi thuốc lá ở ban công, nhíu mày nói: “Chị lại hút thuốc rồi hả?”

Trương Thuần há mồm, thở ra mùi hương bạc hà: “Tôi không hút thuốc.”

Ai ngờ Cảnh Tri Bác ngồi xổm xuống, trên ngón tay dính tàn thuốc: “Vậy cái này từ đâu đến sao?”

Cả người Trương Thuần cứng đờ, mang Thẩm Vi Tửu ra làm bia đỡ đạn: “Là A Tửu, tâm trạng của em ấy không tốt nên hút một điếu thuốc.”

Thật ra cô không hề sợ Cảnh Tri Bác, nhưng lúc trước cô đã nói mình sẽ không hút thuốc nữa trước mặt Cảnh Tri Bác, không thể tự vả đôm đốp sớm như vậy được.

Thẩm Vi Tửu nghe thấy cuộc đối thoại truyền đến từ sân thượng, không khỏi lắc đầu.

Cô không ngại Trương Thuần nói mình hút thuốc, điều cô quan tâm chính là người kia và mình chênh lệch nhau sáu tiếng đồng hồ.

Rõ ràng Cảnh Tri Bác không tin lời Trương Thuần nói, sau khi càn quét một lần trong miệng cô, rất nghiêm túc nói: “Có mùi thuốc lá.” Trương Thuần cũng đã mềm oặt trên người cậu, nghe thấy Cảnh Tri Bác nói vậy, tức giận cho cậu một ánh mắt khinh bỉ, lỗ mũi cậu còn thính hơn mũi chó.

Thẩm Vi Tửu dựa người trên ghế sa lon, đang sắp ngủ thì thấy Cảnh Tri Bác và Trương Thuần đi tới, dùng ánh mắt mơ màng nhìn bọn họ.

Trương Thuần bị cô nhìn, trái tim run lên, vô thức nhìn sang Cảnh Tri Bác thì phát hiện ánh mắt cậu vẫn luôn đặt trên người mình, cô không nhịn được mà khinh bỉ bản thân, sau đó nói: “A Tửu, đêm nay hai chị em mình ngủ với nhau, cậu về nhà cho tôi.”

Tuy Cảnh Tri Bác muốn thân mật với Trương Thuần, nhưng cậu cũng biết mình ở đây không tiện, bèn nói: “Chị A Tửu, chuyện trước đó em nói với chị, chị đã nhớ chưa? Bây gờ em về thu xếp, chị đưa điện thoại cho em đi.”

Đã muốn giả chết thì nhất định phải làm thật hoàn mỹ, Dương Tình lắm mưu mô thủ đoạn, cậu đành phải dựa vào sự cẩn thận để giành chiến thắng.

Tuy cậu còn nhỏ tuổi nhưng lại hiểu biết nhiều, nếu cậu không xử lý chuyện này tốt, chẳng những không thể giúp Thẩm Vi Tửu mà còn liên lụy đến ba mình, vậy nên cậu phải làm cho tốt.

Thẩm Vi Tửu nói: “Nếu có người gọi điện thoại cho tôi, cậu nhất định phải nói cho tôi biết.”

Ở Valencia, tuy mưa đã ngừng, nhưng bầu trời vẫn không trong.

Cảnh sát đã tra ra được là Benita và Torres nhưng vẫn chưa bắt bọn họ lại, chuyến bay của Đoạn Khâm là vào buổi chiều, ánh mắt anh u ám: “Không cần biết các người phán quyết như thế nào, nhất định phải trả lại toàn bộ đồ đạc mà họ đã lấy.”

Pablo đưa Đoạn Khâm lên máy bay: “Đi thôi, Đoạn, sau khi Đậu Đỏ khỏi tôi sẽ gửi vận chuyển cho cậu, nếu cảnh sát bắt được bọn họ thì tôi cũng sẽ gửi đồ đạc cho cậu.”

Đoạn Khâm cầm chặt tay Pablo: “Cảm ơn.”

Pablo đột nhiên cảm nhận được tâm trạng ly biệt: “Mau dẫn Thẩm về đây nhé, tôi chờ uống rượu mừng của hai người đấy.”

Đoạn Khâm lên máy bay, tắt điện thoại di động, nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, anh nhớ cô gái của anh rồi.

Mà trong khoảng thời gian Đoạn Khâm ngồi trên máy bay, điện thoại của Thẩm Vi Tửu ở chỗ của Cảnh Tri Bác, Cảnh Tri Bác đợi cả đêm vẫn không thấy có cuộc gọi nào, bèn tắt điện thoại, sắp xếp chuyện kế tiếp.

Nhưng cậu vừa bắt đầu hành động thì ba của cậu đã gọi điện thoại tới, ba Cảnh nói: “Tri Bác, con cũng lớn rồi, ba sẽ không quản chuyện của con, nhưng con phải xử lý chuyện này cho tốt, Dương Tình đã chú ý tới con rồi. Hai mẹ con họ không thể ở lại thành phố C nữa.”

Cảnh Tri Bác bị ba mình răn dạy đến nỗi đỏ mặt tía tai, chẳng qua cậu chỉ là một sinh viên năm hai, đâu thể qua mặt những tên cáo già trên thương trường được, lần này là vì tình yêu đối với Trương nên cậu mới gánh vác chuyện này, nhưng cũng nhờ ba của cậu, Cảnh Tri Bác đã xử lý chuyện này vô cùng hoàn mỹ.

Đoạn Khâm vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại của Chung Tề: “Khâm ca, anh không sao chứ?”

Đoạn Khâm hơi dời điện thoại ra: “Sao vậy?”

Chung Tề khóc thút thít nói: “Khâm ca, em gọi nhiều cuộc cho anh như vậy, sao anh không nghe?”

Đoạn Khâm thấy Trần Mạt từ đằng xa tới, thản nhiên nói: “Tôi ngồi máy bay, cậu tìm tôi có việc sao?”

“Khâm ca, anh đừng quá đau buồn, chuyện của chị dâu cũng là ngoài ý muốn thôi.”

Sắc mặt Đoạn Khâm bỗng trở nên khó coi: “Cậu đang nói gì vậy?”

Chung Tề bỗng ngậm miệng, cậu nhớ ra Đoạn Khâm vừa xuống máy bay, nào biết được chuyện xảy ra bên này, mà hiện tại cậu lại trở thành người đầu tiên nói cho anh biết tin này.

Trần Mạt đã đi tới, thấy cả người Đoạn Khâm đều tỏa ra hơi lạnh, anh ta không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nhưng hiện tại chân của Đoạn Khâm đã khỏi rồi, có người trị tên tiểu tử Thôi Hạo kia rồi.

Chung Tề nói: “Khâm ca, chị dâu bị tai nạn xe rồi.”

Trong nháy mắt, Trần Mạt cảm nhận được áp suất trên người Đoạn Khâm trở nên thấp hơn, như một con thú khổng lồ vừa tỉnh lại trong vực sâu, anh ta nghe thấy trong giọng nói của Đoạn Khâm mang theo tiếng khàn: “Ở đâu?”
Lúc bọn họ đến chỗ vách núi thì trời đã tối, đến bây giờ Trần Mạt vẫn chưa rõ vì sao Đoạn Khâm vừa về nước đã vì một trận tai nạn xe mà đến đây, nơi này ít người qua lại, gió núi lạnh lẽo, trên mặt đất có vũng máu lớn, Trần Mạt bỗng rùng mình, sờ lên lá bùa trên cổ: “Đoạn Khâm, cậu đến đây làm gì?”

Đoạn Khâm để nạng xuống mặt đất, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vệt máu trên mặt đất, anh không tin, anh không tin!

Trần Mạt thấy Đoạn Khâm đang thâm tình nhìn vệt máu trên đất, không khỏi xoa xoa cánh tay, trong khoảng thời gian anh ta không có mặt, Đoạn Khâm đã xảy ra chuyện gì?

Đoạn Khâm cúi thấp đầu, móc chiếc nhẫn từ trong ngực ra, đeo lên tay mình.

A Tửu, anh sẽ tìm được em, sao em có thể chết chứ.

Đoạn Khâm cảm thấy buồn cười, không nhịn được mà nở nụ cười.

Trần Mạt đến gần, vội vàng kéo Đoạn Khâm lên: “Đoạn Khâm, cậu cười gì thế?”

“Em không cười.” Giọng nói của Đoạn Khâm khàn khàn, tựa như đang hỏi vì sao Trần Mạt lại nói như vậy.

Trần Mạt ngẩng đầu nhìn Đoạn Khâm, sắc mặt Đoạn Khâm rất đen, trong mắt tràn đầy tơ máu, một Đoạn Khâm như vậy sao vừa cười được chứ, chẳng lẽ anh ta thật sự nghe lầm?

“Nơi này ghê quá, chúng ta mau đi thôi.”

Đoạn Khâm gật đầu, ngoại trừ một đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt bình tĩnh ra thì không thấy chút lo lắng không yên nào như lúc muốn đến đây, tay Trần Mạt co quắp lại, Đoạn Khâm đã tự chống nạng ngồi trong xe rồi.

Sau khi Đoạn Khâm ngồi trong xe, thấy Trần Mạt vẫn đứng ở đó, đôi mày kiếm vặn lại, không kiên nhẫn nói: “Sao còn không đi?”

Trần Mạt hít sâu một hơi, Đoạn Khâm đúng là quá bất thường.

Ban đầu anh ta định bảo Đoạn Khâm mở một buổi họp báo, nhưng với tình trạng này của Đoạn Khâm, anh ta bỗng không xác định được nữa, bèn hủy buổi họp báo.

Lúc Chung Tề đến thì thấy Đoạn Khâm vô cùng bình tĩnh xem máy tính ở đằng kia, không thấy chút vẻ lo lắng nào, cậu kinh ngạc: “Khâm ca.”

Đoạn Khâm liếc nhìn Chung Tề: “Chung Tề, cậu đã đến rồi.”

Chung Tề thấp thỏm không yên: “Khâm ca, nếu anh muốn khóc thì ghé lên vai em mà khóc, em sẽ không chê anh đâu, thật ra em cũng muốn khóc.”

“Khóc? Tại sao phải khóc?”

Chung Tề thấy vẻ khó hiểu trên mặt Đoạn Khâm không giống như đang giả bộ, cậu nắm chặt bả vai Đoạn Khâm, hít một hơi: “Khâm ca, anh lạ lắm, chị dâu đã chết rồi, anh không hề đau lòng sao?”

Trần Mạt ở bên cạnh cuối cùng cũng nắm được trọng điểm: “Chị dâu? chị dâu nào?”

Đoạn Khâm dùng sức gỡ tay Chung Tề ra, ánh mắt khủng bố: “Cô ấy không chết.”

Anh chỉ mới không gặp cô gái của anh mấy ngày, sao cô có thể chết được, tên tiểu tử Chung Tề này hơi quá đáng.

Chung Tề sửng sốt, hóa ra Khâm ca không tin Thẩm Vi Tửu chết rồi, cậu lau nước mắt: “Khâm ca, em đến đó xem rồi, là chị dâu, em tận mắt nhìn thấy.”

Một tiếng bụp vang lên, máy tính bị Đoạn Khâm gạt xuống đất: “Cậu câm miệng.”

Ánh sáng lập loè từ máy tính cho thấy Đoạn Khâm đang tìm kiếm tin tức về Thẩm Vi Tửu, anh không tin.

Trần Mạt nhìn biểu tình của Đoạn Khâm, vội vàng kéo Chung Tề ra ngoài cửa, đưa một điếu thuốc cho Chung Tề, Chung Tề xua tay, Trần Mạt cũng không hút, hai người ngắm cảnh đêm thành phố C, Trần Mạt mở miệng nói: “Vừa rồi nói chị dâu là có ý gì?”

Chung Tề thở dài một hơi: “Ở nước ngoài Khâm ca gặp được một cô gái, hai người đã ở bên nhau rất lâu rồi, hôm nay cô gái đó bị tai nạn xe ở thành phố C, nghe nói là ngoài ý muốn, người mất rồi.”

Trần Mạt nhớ đến dáng vẻ Đoạn Khâm vừa khóc vừa cười ở chỗ đó, không nhịn được mà hít một hơi: “Tên tiểu tử Đoạn Khâm kia sẽ thích người khác sao?”

Chung Tề nói: “Lúc ấy em trông thấy còn tưởng là mình nhìn nhầm, nhưng Khâm ca và chị dâu ở bên nhau rất vui vẻ, chị dâu cũng yêu Khâm ca, cô ấy múa ba lê, rất xinh đẹp.”

“Cho em một điếu thuốc.” Chung Tề kể đến đây thì hung dữ nói: “Ông trời thật không có mắt.”

Nếu trước đây Đoạn Khâm đã yêu cô gái nào đó, anh ta nhất định sẽ khịt mũi coi thường, tên đầu gỗ Đoạn Khâm đó, cho dù cây vạn tuế nở hoa thì cũng không nhất thiết rằng anh biết được phụ nữ tuyệt vời nhường nào, nhưng đêm nay nhìn thấy một Đoạn Khâm như vậy, anh ta không còn nghi ngờ rằng Đoạn Khâm thích cô gái kia.

Trần Mạt cũng lấy một điếu thuốc: “Kể rõ cho tôi nghe xem nào.”

Đoạn Khâm chỉ một mực tìm tin tức về trận tai nạn xe trên mạng, thậm chí có một trang còn đăng kèm một tấm hình.

Trong hình, xe va chạm trên vách núi, nghiêm trọng đến nỗi biến dạng, mà cô gái trong xe chỉ lộ một bên mặt, chỉ nhìn một bên mặt nhưng anh vẫn có thể nhận ra cô gái đó là Thẩm Vi Tửu, cô mặc bộ váy trắng mà cô thích nhất, nhưng đã bị bẩn, máu tươi đã nhuộm bẩn nó.

Trong phòng truyền ra một tiếng gào, như tiếng kêu của một con thú khổng lồ trong lúc tuyệt vọng.

Trần Mạt nhả ra làn khói thuốc: “Khóc ra cũng tốt.”

Nhưng trong phòng ngoại trừ một tiếng gào ra thì không còn tiếng động nào của anh nữa.

Chung Tề nhìn bầu trời: “Thật ra trong lúc quá mức đau khổ, con người lại không khóc nổi.”

Trần Mạt cảm thấy bực bội, chân Đoạn Khâm có thể khỏi, đáng lẽ anh nên vui vẻ, nhưng vừa về nước đã gặp phải chuyện này.

Điện thoại trong túi áo kêu ‘tinh’ một tiếng, Trần Mạt liếc nhìn, mắng một câu: “Lại là mấy tin nhắn rác.”

Chung Tề nói: “Gì thế?”

Trần Mạt nói: “Phố bán rượu nào đó.”

Bây giờ đang là mùa hè, Thẩm Vi Tửu đeo khẩu trang đợi dưới tầng, dựa theo lời Cảnh Tri Bác nói, bây giờ cô không thể ra ngoài, cũng không được gọi điện thoại để tránh bị người của Dương Tình phát hiện, nhưng cô sợ lúc Đoạn Khâm đến sẽ không tìm thấy, hơn nữa, Đoạn Khâm chống nạng mệt quá thì làm sao bây giờ?

Cô bèn đeo khẩu trang đợi dưới tầng, bọn họ đã hẹn nhau 8h, Thẩm Vi Tửu đợi từ 8h đến 12h, cô đi qua đi lại bên vệ đường, miệng lẩm bẩm, có phải Đoạn Khâm đi nhầm rồi không.

Cô móc điện thoại và thẻ sim mới mua ra, cắn cắn môi, soạn một tin nhắn rồi gửi đi: “Số 303 phố Hưng Thịnh, Tửu.” (Tửu nghĩa là rượu, nên Trần Mạt hiểu nhầm là phố bán rượu:v)

Sau khi gửi xong cô mới yên lòng, nếu Đoạn Khâm về nước biết cô giả chết thì nhất định sẽ tức chết, nếu gửi như vậy chắc chắn anh sẽ rõ.

Bên dưới ánh đèn đường thu hút một đống côn trùng, chúng không ngừng đụng vào bóng đèn, cho dù biết mình không thể vào trong đó, nhưng vẫn không chịu chùn bước mà xông về phía trước, sau đó đầu rơi máu chảy.

Thẩm Vi Tửu ngẩng đầu nhìn vầng sáng, nhìn từng vòng hào quang rơi vào mắt, nhưng ánh hào quang càng ngày càng mơ hồ, cô đưa tay lên mắt mới biết hóa ra là nước mắt của mình khiến hào quang trở nên mơ hồ, cô vội vàng lau lau nước mắt, không được khóc, nếu khóc thì Đoạn Khâm tới mình sẽ không nhìn thấy.

Mà lúc này Đoạn Khâm đang chống nạng đi đến lớp múa mà lúc trước Thẩm Vi Tửu từng nhắc với anh, nhưng ban đêm lớp múa đóng cửa, anh yên lặng đứng sừng sững ở đó, trong đầu tưởng tượng ra cảnh cô đang dạy múa bên trong.

Rõ ràng hai người ở cùng một thành phố, nhưng lại bị ngăn cách hai nơi, cùng nhau chờ đến tận hừng đông, nhưng đều không đợi được đối phương.

Tựa như tai trái và tai phải, vĩnh viễn không thấy được nhau.

Sáng hôm sau, Trương Thuần xuống tầng thì thấy cô đang dựa người dưới đèn đường, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “A Tửu.”

Thẩm Vi Tửu lập tức tỉnh lại, vui mừng hô một tiếng: “Đoạn Khâm.” Cô mở to mắt mới phát hiện ra là Trương Thuần, trong ánh mắt hiện rõ vẻ mất mát.

Trương Thuần mấp máy môi: “A Tửu, hai người phải rời khỏi đây.”

Trong ánh mắt Thẩm Vi Tửu hiện vẻ bối rối: “Nhưng em vẫn chưa nói với Đoạn Khâm, nếu Đoạn Khâm biết em giả chết, nhất định sẽ rất tức giận, còn có thể rất đau lòng.”

Cô vừa nói xong, nước mắt lại rơi xuống, Trương Thuần không đành lòng nhưng cũng không thể để Thẩm Vi Tửu như vậy: “A Tửu, em hãy nghe chị nói, đêm hôm qua trên đường trở về Tri Bác bị người ta đánh, đối phương cầm dao bảo cậu ấy bớt lo chuyện người khác đi, em đừng dùng điện thoại nữa, đợi qua khoảng thời gian này rồi mới liên lạc lại với cậu ta, được không?”

Thẩm Vi Tửu sửng sốt, cô lau nước mắt: “Cảnh Tri Bác không sao chứ?”

“Tạm thời cậu ấy không sao hết, nhưng nếu chuyện hai người giả chết bị người khác biết…”

Thẩm Vi Tửu đột nhiên đứng dậy, đầu bỗng cháng vàng, Trương Thuần vội vàng đỡ Thẩm Vi Tửu: “Em mau về nghỉ ngơi một lát đi.”

Thẩm Vi Tửu ngồi trên ghế sa lon nghỉ ngơi, cốc nước trên tay lại đang run rẩy, cô nghe thấy cuộc đối thoại của Trương Thuần và Cảnh Tri Bác ở ngoài cửa.

Giọng nói của Cảnh Tri Bác mang vẻ trong trẻo: “Bạn trai chị ấy không đến sao?”

Trong giọng nói của Trương Thuần là sự tức giận: “Không, chắc là A Tửu yêu đương mù quáng rồi, người ta không đến mà còn một mực đứng chờ, rõ ràng tên Đoạn Khâm đó không muốn ra, nếu không thì A Tửu gửi nhiều tin nhắn như vậy, hà cớ gì lại coi như không thấy.”

Cảnh Tri Bác nhíu mày: “Có lẽ là đối phương không nhìn thấy.”

Trương Thuần hừ lạnh một tiếng: “Nếu tôi mất tích, cậu sẽ không xem điện thoại sao?”

Cảnh Tri Bác lắc đầu: “Không biết.”

Nhưng Đoạn Khâm và Cảnh Tri Bác không giống nhau.

Cánh môi Thẩm Vi Tửu hơi tái nhợt, Đoạn Khâm của cô rất ít khi dùng điện thoại, cũng không cài mật khẩu.

Nhưng sao anh không đến tìm mình, cũng không gọi điện thoại cho mình.

Thẩm Vi Tửu cảm giác trái tim mình như nghẹn lại, Đoạn Khâm của cô.

Trên mặt Cảnh Tri Bác vẫn còn vết đỏ, tối qua cậu bị đánh không nhẹ, cậu đi tới nói: “Chúng ta phải đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.