Cưng Chiều Độc Nhất

Chương 48



Vì Thẩm Vi Tửu phải về nước nên Đoạn Khâm đành thay đổi lộ trình, mua vé máy bay thông đêm từ Na Uy về nước.

Gọi điện thoại cho Cảnh Tri Bác nhưng không ai nhận, chắc hẳn cậu cũng rất căng thẳng, Thẩm Vi Tửu thầm nghĩ rõ ràng Trương Thuần đang nói chuyện phiếm với mình, sao đột nhiên sắp sinh rồi?

Đoạn Khâm biết Thẩm Vi Tửu đang lo lắng điều gì, anh trấn an cô: “Đừng lo lắng, có Cảnh Tri Bác ở bên cạnh, cô ấy sẽ không sao đâu.”

Thẩm Vi Tửu gật đầu, giọng nói bình ổn của người đàn ông đã chống đỡ giúp cô.

Lúc bọn họ về đến trong nước thì đã là chiều ngày hôm sau, Cảnh Tri Bác gọi điện thoại đến: “Chị A Tửu, Thuần Thuần chỉ bị co rút cửa cung thôi, bác sĩ nói còn phải nửa tháng nữa.”

Còn phải nửa tháng nữa, lúc đó cục cưng cũng đã tám tháng, không tính là sinh non.

Thẩm Vi Tửu thở phào nhẹ nhõm.

Hai người vẫn chạy suốt đêm đến bệnh viện, sắc mặt Trương Thuần nhìn không tồi, nhưng Cảnh Tri Bác lại vô cùng tiều tụy, Thẩm Vi Tửu cầm chặt tay Trương Thuần, nói: “Chị Thuần, em về với chị rồi đây, chị đừng sợ.”

Trên mặt Trương Thuần nở nụ cười, sau khi mang thai, cả người cô đều thận trọng hơn trước rất nhiều, Thẩm Vi Tửu cảm thấy trên gương mặt của Trương Thuần hiện lên ánh hào quang của người mẹ.

Trương Thuần nói: “Chị không sợ, thật mong chờ cục cưng sinh ra.”

Có lẽ thời gian đầu mang thai Trương Thuần cũng cảm thấy sợ hãi, cô sợ mình không thể làm một người mẹ tốt, nhưng sau thời gian dài, cô đã hoàn toàn quen với việc trong bụng có một cục cưng nhỏ, mỗi ngày cũng nói chuyện với bé, càng ngày cô càng mong chờ cục cưng được sinh ra.

Thẩm Vi Tửu nghe Trương Thuần nói chuyện, sau đó Trương Thuần ngủ thiếp đi, Cảnh Tri Bác chậm rãi mát xa chân cho Trương Thuần.

Cảnh Tri Bác nói: “Đợi con sinh ra, em sẽ kết hôn với Thuần Thuần.”

“Ba mẹ cậu nói như thế nào?”

Cảnh Tri Bác chưa kịp nói thì có một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên vào phòng, thấy Trương Thuần đã ngủ, họ lại lặng lẽ ra ngoài.

“Bọn họ sốt ruột muốn ôm cháu trai cháu gái.”

Sau khi Trương Thuần mang thai, thái độ của ba mẹ Cảnh Tri Bác lập tức thay đổi, Thẩm Vi Tửu mơ hồ cảm thấy không tốt lắm, nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện nhà Trương Thuần, hơn nữa sau này Trương Thuần sống cùng Cảnh Tri Bác chứ không phải ba mẹ cậu, chỉ cần Cảnh Tri Bác yêu thương chị ấy là được.

Đoạn Khâm đang nói chuyện với ba mẹ Cảnh Tri Bác ngoài cửa, năm ngoái anh và nhà họ Cảnh từng qua lại trên giới thương nghiệp, bây giờ nói chuyện mấy câu cũng là điều bình thường.

Lúc Thẩm Vi Tửu ra ngoài thì bọn họ đã về nhà.

Thẩm Vi Tửu cho Đoạn Khâm xem ảnh mà Trương Thuần đưa cho mình, giọng nói của cô mềm mại: “A Khâm, em cảm thấy hiện tại chị Thuần rất hạnh phúc, hình như sinh con cũng chẳng phải chuyện kinh khủng gì, sau này con chị Thuần vừa có nét đẹp của chị ấy lại vừa có vẻ anh tuấn của Cảnh Tri Bác, nhất định sẽ là một cực cưng xinh đẹp.”

“Cảnh Tri Bác đẹp trai?”

Thẩm Vi Tửu không biết Đoạn Khâm đặt trọng điểm ở đâu, cô không kìm được cười phì một tiếng: “Không đẹp trai bằng anh, ông xã của em đẹp trai nhất.”

Cô ôm cổ Đoạn Khâm, nhẹ giọng nói: “Ông xã, em cũng muốn sinh một đứa con cho anh. “

Ánh mắt của Đoạn Khâm càng sâu thẳm, nhưng anh lại lắc đầu: “Em còn nhỏ.”

Thẩm Vi Tửu nói: “Em không còn nhỏ, anh đừng coi em là trẻ con nữa.”

Đoạn Khâm cười cười: “Em quả thật không nhỏ.”

Thẩm Vi Tửu hiểu được lời nói của Đoạn Khâm, cô hơi lườm anh, sau đó quấn lấy Đoạn Khâm: “A Khâm, ông xã.”

Đoạn Khâm bóp chặt eo Thẩm Vi Tửu: “Đừng chọc anh, không thì hôm nay em lại không xuống giường được nữa đấy, mau đi nghỉ ngơi đi, chuyện này nói sau.”

Thẩm Vi Tửu nhớ đến buổi tối mấy hôm trước, cô khẽ co người lại, nhưng vẫn to gan nói: “Vậy chờ em nghỉ ngơi tốt, em sẽ phải có con.”

Đoạn Khâm hôn Thẩm Vi Tửu một cái: “Mau đi nghỉ ngơi.”

Chẳng qua chuyện này không thể nôn nóng, hơn nữa Đoạn Khâm không muốn để Thẩm Vi Tửu mang thai, đến tận khi Trương Thuần sinh con, Thẩm Vi Tửu vẫn chưa có thai.

Giữa tháng năm, buổi sáng bụng Trương Thuần bắt đầu đau, đến giữa trưa một công chúa nhỏ ra đời, Cảnh Tri Bác và Trương Thuần đặt tên cho bé là Cảnh Xán Xán, hy vọng bé sẽ xán lạn như mặt trời.

“Xán Xán, ngoan nào.” Cảnh Tri Bác ôm bé con trong ngực, Thẩm Vi Tửu ở trong phòng với Trương Thuần.

“Chị Thuần, lúc chị sinh Xán Xán có đau không?”

Trương Thuần nói: “Bác sĩ nói chị sinh nhanh, lúc đó chị vừa nghĩ đến việc sắp được nhìn thấy bé cưng của mình thì không hề thấy đau gì cả, nhưng chuyện này cũng tùy người mà khác nhau.”

Thẩm Vi Tửu gật đầu, trên mặt mang vẻ ngượng ngùng: “Chị Thuần, chị có thai như thế nào vậy?”

Trương Thuần cười tủm tỉm, nói: “Sao thế, Đoạn Khâm muốn em sinh con cho anh ta à?”

Thẩm Vi Tửu lắc đầu, buồn bã nói: “Anh ấy không muốn có con.”

“Anh ta không muốn có con?”

“Bởi vì anh ấy sợ em đau.”

Trương Thuần cảm thấy mình có hơi ghen tị: “Chà chà, hâm mộ chết đi được, Cảnh Tri Bác thì một mực muốn chị sinh con cho anh ấy.”

“Điều này chứng tỏ Đoạn Khâm thương em đấy, chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi, nếu em muốn để anh ta mất kiềm chế thì thử quyến rũ xem sao.”

Thẩm Vi Tửu lại học được chút kiến thức từ chỗ Trương Thuần, lúc về cô được vũ đoàn ba lê Bắc Hoa thông báo, đầu tháng bảy sẽ phải thay mặt Trung Quốc đi biểu diễn, bảo cô mau chóng quay về.

“Tiểu Tửu à, chị biết em vẫn đang hưởng tuần trăng mật, nhưng đây là một loại vinh dự, nếu em thật sự không về được thì chị sẽ xin nghỉ giúp em, nhưng chị Vương nói thật lòng, hiện tại hai người còn trẻ, kiếm nhiều vinh dự hơn cũng là chuyện tốt, hơn nữa còn được giao lưu với các vũ công quốc gia, đây cũng là cơ hội ngàn năm hiếm gặp.”

Chị Vương gọi điện thoại hàn huyên với Thẩm Vi Tửu một lúc lâu.

Đến khi Đoạn Khâm về thì Thẩm Vi Tửu phải xa nhà hơn hai tháng.

Anh thu thập đồ đạc cho Thẩm Vi Tửu, cô ngồi một bên ôm Đậu Đỏ, nói: “Em không muốn đi.”

Đoạn Khâm liếc nhìn Thẩm Vi Tửu: “Đi thôi, anh đi cùng em, tháng bảy có một trận đấu giao hữu, cũng ở nước đó.”

Ánh mắt Thẩm Vi Tửu sáng lên: “Thật sao?”

“Thật.”

Thật ra là giả.

Đoạn Khâm nhìn dáng vẻ vui mừng của Thẩm Vi Tửu, khẽ hôn lên trán cô.

Lúc cô bay sang nước ngoài anh cũng đi cùng, anh nhìn vợ mình đứng trên sân khấu múa điệu múa làm say mê lòng người, đáy lòng chợt dâng lên một niềm tự hào.

A Tửu xuất sắc như vậy đã là của anh.

Thẩm Vi Tửu múa xong mới phát hiện Đoạn Khâm đã đến, đây là lần đầu tiên mọi người trong đoàn gặp Đoạn Khâm.

Chị Vương đi tới, nói đùa: “A Tửu nói em ấy đã kết hôn, lúc ấy tôi còn đang nghĩ xem ai lại may mắn cưới được Tiểu Tửu, hóa ra là cậu à.”

Đoạn Khâm cười cười: “Cưới được A Tửu quả thật là may mắn của tôi.”

Lúc Đoạn Khâm dẫn Thẩm Vi Tửu đi còn tặng mọi người trong đoàn một chút đồ ăn, người trong vũ đoàn ba lê đều là người có tiền, nếu tặng đồ quý giá thì ngược lại người ta sẽ cảm thấy mình khoe khoang, chi bằng tặng chút đồ ăn gì đó.

Thẩm Vi Tửu cảm thấy hơi mệt, hai tháng nay cô đều phải tập luyện cường độ cao, lúc ở trên xe, cô ghé vào trong ngực Đoạn Khâm ngủ.

Đến khi tỉnh lại, cô phát hiện Đoạn Khâm đưa mình đến bờ biển, khắp mặt biển đều là ánh huỳnh quang màu lam.

Ánh sáng màu lam theo sóng biển đánh lên bờ, vẻ đẹp tĩnh mịch đã hấp dẫn ánh mắt Thẩm Vi Tửu.

“Đẹp quá.”

Nơi mà bọn họ đến không có du khách, cả bãi biển đều vô cùng yên tĩnh.

Đoạn Khâm vuốt tóc Thẩm Vi Tửu: “Không đẹp bằng em.”

Thẩm Vi Tửu cười cười: “Tối nay em múa thế nào?”

“Rất đẹp.”

Thiếu nữ rất gầy, cằm hơi nhòn nhọn, Đoạn Khâm nhìn mà đau lòng, chờ A Tửu về nhất định phải tẩm bổ thật tốt.

“Bọn họ định ở đây thêm mấy ngày, khi nào chúng ta trở về? Bao giờ anh thi đấu xong?”

Đoạn Khâm nói: “Xong rồi, em muốn về lúc nào thì về lúc đấy.”

“Ngày mai chúng ta về luôn đi, em muốn về gặp Xán Xán.”

Xán Xán mới hơn hai tháng, đã nẩy nở một chút, nhìn hơi hơi giống Trương Thuần, Thẩm Vi Tửu ôm Xán Xán dỗ bé ngủ.

Đoạn Khâm đột nhiên cảm thấy nếu có một cô con gái giống A Tửu thì cũng tốt.

Thẩm Như từ thành phố A đến đây thăm Thẩm Vi Tửu, bà phát hiện Thẩm Vi Tửu gầy hơn rất nhiều.

“A Tửu à, mẹ xem phát sóng trực tiếp màn biểu diễn của con rồi, múa đẹp lắm.”

Thẩm Vi Tửu cười cười: “Là các chị trong đoàn dạy tốt.”

Lần này Thẩm Như đến đây không dẫn theo Lý khánh, sau khi hai mẹ con tâm sự xong, Thẩm Như ấp a ấp úng: “A Tửu, con muốn gặp ba con không?”

Thẩm Vi Tửu sửng sốt một chút, cô đã đoán ra được: “Thôi Hành Đình sắp không sống được nữa rồi sao?”

Trong lời nói của cô không hề có chút lưu luyến gì với Thôi Hành Đình, đối với cô mà nói ông ta chỉ là một người xa lạ.

Thẩm Như gật đầu: “Ông ta muốn gặp con.”

“Mẹ đã đến gặp ông ta?”

“Là vợ ông ta tìm mẹ.” Thẩm Như thở dài một hơi, người đàn ông đó là toàn bộ ký ức thời thanh xuân của bà, bởi vì ông ta đã làm thay đổi quỹ đạo cuộc sống của bà, nhưng lúc về già vẫn không buông bỏ được.

“Mẹ, mẹ đi gặp ông ta, chú có biết không?”

“Ông ấy biết.” Thẩm Như nói.

Người ở độ tuổi bọn họ đều có một đoạn quá khứ, Lý khánh tỏ vẻ hiểu Thẩm Như nhưng không có nghĩa là ông có thể chấp nhận, cho nên lần này ông không đến đây.

Thẩm Vi Tửu nói: “Vậy thì đến gặp đi.”

Bọn họ đến bệnh viện trong một ngày mưa to, nhưng chỉ đứng nhìn từ xa, Thẩm Như không muốn lại gần.

Thẩm Vi Tửu đến gần, nhìn thấy một người đàn ông già nua ngủ trên giường bệnh, ông đã không còn ý thức, cho dù Thẩm Vi Tửu đến đây gặp ông, ông cũng không phản ứng gì.

Đoạn Khâm đột nhiên nghe thấy tiếng nghẹn ngào, chợt thấy nước mắt cô đã rơi như mưa.

Thôi Hạo mặc tây trang nhìn sang bên này, cậu ta nhìn thấy cô gái cũng coi như là em gái của mình đang dựa vào người Đoạn Khâm, hóa ra sau khi kết hôn, hóa ra cô gái mang theo hơi thở thiếu nữ ngây ngô đã dần mất đi sự ngây ngô, trở nên càng hấp dẫn hơn.

Có lẽ Đoạn Khâm có thể bảo vệ em ấy.

Thôi Hạo nghĩ đến thời niên thiếu mình vẫn luôn xem Đoạn Khâm là đối thủ, dù thế nào cũng muốn vượt qua đối phương.

Đoạn Khâm không thèm so đo với Thôi Hạo, nhưng lại cho Thôi Hạo một cơ hội, thậm chí còn giữ lại thể diện nực cười của cậu ta, vậy mà hiện tại Đoạn Khâm lại trở thành em rể của mình.

Sự đời thật kỳ diệu.

Thẩm Vi Tửu đến thăm Thôi Hành Đình không quá mấy ngày, Thôi Hành Đình liền qua đời.

Một nửa tài sản của ông để lại cho vợ, một nửa khác được chia làm ba phần, một phần cho Thôi Hạo, còn lại để cho Thẩm Như và Thẩm Vi Tửu.

Thẩm Vi Tửu và Thẩm Như đều không muốn lấy tài sản của Thôi Hành Đình, Thẩm Vi Tửu bèn quyên góp toàn bộ số tiền đó.

Sau khi xử lý xong chuyện của Thôi Hành Đình, Đoạn Khâm phát hiện Thẩm Vi Tửu lại gầy hơn một chút, anh không khỏi cảm thấy sốt ruột.

Anh ôm Thẩm Vi Tửu, thấp giọng nói: “A Tửu, em phải mập lên một chút, nếu không thì sao mang thai cục cưng của chúng ta được chứ?”

Thẩm Vi Tửu nhìn Đoạn Khâm: “Anh muốn có cục cưng rồi à?”

Đoạn Khâm nói: “Ừ.”

Xán Xán đã biết mở miệng gọi ba mẹ, nhưng bụng Thẩm Vi Tửu vẫn không có động tĩnh.

Thẩm Vi Tửu tới nhà Trương Thuần chơi, Xán Xán bắt đầu bập bẹ gọi dì, cô nhóc rất hoạt bát giống Trương Thuần.

Thẩm Vi Tửu đỡ Xán Xán: “Xán Xán ngoan quá.”

Dường như Xán Xán biết mình được khích lệ, cười khanh khách không ngừng.

Trương Thuần đang luyện múa, từ sau khi sinh Xán Xán, đã rất lâu rồi cô không luyện múa, trên bụng đã có thịt thừa, cô nhìn bụng mình thở dài một hơi: “Vậy thì sao mặc vừa áo cưới được chứ?”

“Xán Xán nhìn mỡ trên bụng mẹ kìa.” Thẩm Vi Tửu cười nói một câu.

Trương Thuần buồn bực: “A Tửu!”

“Ha ha.”

Cười xong, Trương Thuần nói: “Em và Đoạn Khâm thế nào rồi?”

“Đoạn Khâm đi huấn luyện rồi, trước tết anh ấy phải tham gia trận đấu liên lục địa.”

“Hai người bận như vậy, khó trách vẫn chưa có thai.”

“Chị Thuần.” Thẩm Vi Tửu hờn dỗi gọi một tiếng.

Trương Thuần đỡ Xán Xán, cười nói: “Con nhóc này nhà chị nhìn em đến choáng váng rồi kìa. Đoạn Khâm thật là may mắn.”

Sau khi từ nhà Trương Thuần trở về, Thẩm Vi Tửu nhìn thấy đèn trong nhà đang sáng, cô vội vàng chạy vào nhà.

Đoạn Khâm đang ngồi trên sô pha, mặt đen như đáy nồi, trong lòng Thẩm Vi Tửu chợt căng thẳng, Đoạn Khâm làm sao vậy?

Đến khi cô lại gần mới phát hiện hai bọc hàng mà mình giấu đi đang đặt trên bàn.

“A Tửu, em lại đây.”

Thẩm Vi Tửu chậm rãi dịch đến bên cạnh Đoạn Khâm, nhỏ giọng gọi anh: “Ông xã sao vậy?”

Đoạn Khâm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Thẩm Vi Tửu, xoa xoa mi tâm: “Đây là gì?”

“Hả? Em không biết.” Thẩm Vi Tửu định giả ngu nhưng thật sự không làm được, hai tai đỏ ửng đã bán đứng cô.

Đoạn Khâm nghi hoặc ‘hả’ một tiếng: “Chẳng lẽ, là anh mua?”

Gương mặt Thẩm Vi Tửu đỏ một tảng lớn: “Hả? Anh mua mấy thứ đó à?”

Đoạn Khâm như cười như không nhìn Thẩm Vi Tửu: “Em tự mở ra nhìn thì biết.”

Đương nhiên Thẩm Vi Tửu biết trong bọc kia là gì, cô nghe theo lời Trương Thuần nên mua vài món đồ tăng tính tình thú, hiện tại bảo cô lấy đồ ra trước mặt Đoạn Khâm, cô thật sự xấu hổ.

Nhưng ban đầu cô lại không hề thừa nhận, đành căng da đầu mở bọc hàng ra.

Bọc hàng dần được mở, tai thỏ màu hồng nhạt lộ ra bên ngoài, Thẩm Vi Tửu ho khan một tiếng, được rồi, hay là mở bọc khác vậy.

Mở bọc hàng khác ra thì là tất chân màu đen, Thẩm Vi Tửu đỏ mặt hỏi: “A Khâm, anh mua cái này tặng cho em à?”

Đoạn Khâm yên lặng nhìn Thẩm Vi Tửu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, ôm cô vào trong ngực: “Mua thứ này làm gì? Vốn dĩ em không cần thứ này, chỉ cần gọi một tiếng ông xã, em sẽ không biết sức hấp dẫn của mình đối với anh lớn nhường nào đâu.”

Thẩm Vi Tửu bèn gọi một tiếng ông xã, sau đó thật sự cảm nhận được sự nhiệt tình của Đoạn Khâm.

“Hóa ra anh là Đoạn Khâm như vậy.” Thẩm Vi Tửu chôn trong ngực Đoạn Khâm, lắp bắp nói.

Đoạn Khâm cười thành tiếng: “Bé cưng, gọi thêm một tiếng đi.”

“Đừng gọi em là bé cưng.” Thẩm Vi Tửu bị gọi đến mặt đỏ tới mang tai, đây là lần đầu tiên Đoạn Khâm gọi cô là bảo bối.

“Hả? Sao lại không được gọi bé cưng, anh muốn gọi em là bé cưng.” Đoạn Khâm hạ giọng, chứa vẻ trầm thấp giàu từ tính khi ở trong căn phòng: “Bé cưng, ngày mai ông xã phải đi tập luyện khép kín rồi, đêm nay phải nắm chắc cơ hội để bé cưng mang thai nhé.”

Thẩm Vi Tửu bị giọng nói của Đoạn Khâm mê hoặc đến mơ hồ, cả đêm chỉ biết liên tục gọi ông xã.

Hôm sau, trời còn trưa sáng Thẩm Vi Tửu đã cảm nhận được nụ hôn của Đoạn Khâm nhẹ nhàng rơi xuống giữa mày, cô vô thức giữ chặt tay Đoạn Khâm: “Ông xã.”

Giọng nói của cô hơi khàn, khiến Đoạn Khâm muốn cô gọi thêm một tiếng.

“Bé cưng ở nhà ngoan ngoãn chờ anh về nhé.”

Thẩm Vi Tửu mở to mắt, hôn một cái lên mặt Đoạn Khâm: “Ông xã cố lên, em sẽ đến xem anh thi đấu.”

“Được.” Đoạn Khâm gật đầu.

Đoạn Khâm đi rồi, Thẩm Vi Tửu ngủ một lúc mới rời giường, sau đó cô ghé bên cửa sổ mới phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.

Trên mặt bàn để một tờ giấy nhỏ nhắc cô có bữa sáng trong nồi, Thẩm Vi Tửu nở nụ cười hạnh phúc, ăn sáng xong rồi đến thăm Trương Thuần.

Lúc Cảnh Tri Bác và Trương Thuần mua nhà, hai người chọn căn nhà cách chỗ Thẩm Vi Tửu không xa.

Thẩm Vi Tửu đeo khăn quàng cổ, sau đó ra ngoài.

Bên ngoài tuyết rất mềm xốp, khi giẫm lên phát ra những tiếng loẹt xoẹt.

Lúc Thẩm Vi Tửu đến, Trương Thuần vẫn chưa dậy, cô ở trong phòng gọi: “A Tửu, sao em dậy sớm vậy?”

Gần tết, công ty Cảnh Tri Bác rất bận, cậu sợ về muộn sẽ đánh thức Xán Xán và Trương Thuần nên tối qua không về nhà.

Buổi tối Xán Xán có bảo mẫu chăm sóc, đến sáng bảo mẫu lại về nhà.

Thẩm Vi Tửu đi xem Xán Xán, sau đó nói: “Sáng nay Đoạn Khâm đi tập huấn nên em cũng dậy, bên ngoài có tuyết rơi.”

Đã là tập luyện khép kín nên Thẩm Vi Tửu không liên lạc được với Đoạn Khâm.

Trên mạng lại xuất hiện tin quyền thủ nổi tiếng nào đó bị thương trong lúc huấn luyện, các tin đồn vô căn cứ đó đều ám chỉ Đoạn Khâm.

Thẩm Vi Tửu vừa nhìn thấy đã hoảng sợ, ngay cả điện thoại cũng cầm không chắc, gọi điện thoại cho Đoạn Khâm nhưng không được, đành phải gọi cho Trần Mạt.

Sau khi nhận được điện thoại Trần Mạt mới nhìn thấy mấy tin vớ vẩn trên mạng, anh ta phá lệ đưa điện thoại cho Đoạn Khâm.

Đoạn Khâm vừa đánh quyền xong, thở hổn hển nhận điện thoại, bên kia lập tức truyền đến tiếng khóc nức nở của Thẩm Vi Tửu, anh luống cuống: “A Tửu, sao vậy?”

Thẩm Vi Tửu nói: “Đoạn Khâm, anh không sao chứ?”

Đoạn Khâm trấn an cô: “Anh không sao, A Tửu đừng khóc.”

Trần Mạt nghe thấy ngữ điệu của Đoạn Khâm khi nói chuyện với Thẩm Vi Tửu, cảm thấy cả người đều nổi da gà, có lẽ anh ta nên bác bỏ tin đồn trên mạng thôi, phải chăng đám dân mạng này cố tình để bà xã của người ta lo lắng hay sao?

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Thẩm Vi Tửu vẫn còn lo lắng, ăn cơm cũng ít hơn.

Trương Thuần nói: “Em ăn ít như vậy, đến lúc ông xã em về lại phải bắt em ăn cơm rồi.”

“Không có khẩu vị.” Thẩm Vi Tửu nói: “Em lo lắng anh ấy sẽ bị thương.”

“Đừng lo, ông xã em chính là quyền vương đấy.”

Lúc giải vô địch liên lục địa diễn ra, Đoạn Khâm đã đi đón Thẩm Vi Tửu.

Anh cau mày nhìn gương mặt Thẩm Vi Tửu, anh phát hiện lần nào mình đi xa Thẩm Vi Tửu cũng gầy hơn rất nhiều.

Thẩm Vi Tửu vươn bàn tay sờ người Đoạn Khâm, không phát hiện chỗ nào bị thương mới thở phào nhẹ nhõm: “Đoạn Khâm, gần đây em luôn nằm mơ, mơ thấy anh bị thương.”

Đoạn Khâm giữ tay Thẩm Vi Tửu lại: “Đừng sợ, chỉ là mơ thôi.”

Thẩm Vi Tửu gật đầu, không làm Đoạn Khâm phân tâm nữa, cô đến ngồi xuống hàng ghế trước võ đài.

Người đến dần đông, không khí vẩn đục khiến Thẩm Vi Tửu khó thở, cô vào WC thì ngửi thấy mùi nước khử trùng, lập tức nôn ra.

Cô gái trong gương có hơi tái nhợt, Thẩm Vi Tửu vô thức sờ lên bụng, cô nghĩ có lẽ mình có thai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.