Cưng Chiều Độc Nhất

Chương 54



Từ khi nghe thấy âm thanh trong điện thoại, Hoắc Tầm đã bắt đầu đứng ngồi không yên, giọng nói đó là của ông xã Thẩm Vi Tửu sao?

Cậu ta lau mồ hôi trên trán, đang tính chuồn đi, ai ngờ vừa đứng dậy thì thấy Thẩm Vi Tửu và ông xã của cô đi tới.

“Ngại quá, trên đường bị kẹt xe.” Đoạn Khâm nho nhã nói.

Hoắc Tầm đành phải nói: “Không sao đâu, tôi chỉ không ngờ là Vi Tửu lại tới đây cùng anh thôi.”

Đoạn Khâm không lo rằng Thẩm Vi Tửu thích Hoắc Tầm, nhưng không có nghĩa là anh cho phép Hoắc Tầm gọi bà xã mình thân thiết như vậy, anh cau mày nói: “Hoắc tiên sinh phải không? Cậu và bà xã tôi quen nhau bao lâu rồi?”

Hoắc Tầm cười cười: “Tính từ đại học thì chắc là bảy, tám năm rồi.”

Ánh mắt của Đoạn Khâm rét lạnh: “Thế nhưng bà xã tôi lại bảo rằng chỉ nói chuyện với cậu mấy câu, mà cậu đã xưng hô thân thiết như vậy, có phải không thích hợp quá hay không?”

Nụ cười trên mặt Hoắc Tầm cứng đờ.

Thẩm Vi Tửu bất đắc dĩ nói: “Hoắc tiên sinh, cậu cũng thấy rồi đấy, ông xã tôi thật sự rất nhỏ mọn, nếu Hoắc tiên sinh không ngại thì xưng hô bằng tên của tôi đi.”

Hoắc Tầm cảm thấy rất đau đầu, hai vợ chồng này kẻ xướng người hoạ, mình còn có thể xưng hô gì khác chứ, cậu ta đành gọi một tiếng Thẩm Vi Tửu một cách nhạt nhẽo.

“Đừng đứng ở đây nữa, vào thăm thầy phụ đạo đi.”

Bọn họ đẩy cửa vào thì phát hiện chỉ có ba người họ, thầy phụ đạo đã già, bị bệnh tật tra tấn nên rất ốm yếu, khi trông thấy Thẩm Vi Tửu và Hoắc Tầm, ông vô cùng kinh ngạc: “A Tửu và Hoắc Tầm đấy à? Thầy còn tưởng rằng hôm nay các em không tới được cơ.”

Đoạn Khâm vừa nghe thấy câu này đã biết rõ ý đồ của Hoắc Tầm, anh nhìn Hoắc Tầm, cười lạnh một tiếng.

Hoắc Tầm và Thẩm Vi Tửu hàn huyên với thầy một lát rồi ra ngoài, còn Đoạn Khâm thì vừa gọi điện thoại xong.

Thẩm Vi Tửu nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hoắc Tầm nhìn bóng lưng của Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm rời đi, cậu ta đột nhiên cảm thấy trong nước chẳng còn ý nghĩa gì, nên nhanh chóng trở về thôi.

Lớp trưởng lớp của Thẩm Vi Tửu đang làm việc thì đột nhiên phát hiện trên phần mềm quyên góp có người giấu tên tặng cho thầy phụ đạo một khoản tiền, cậu ta không khỏi hít sâu một hơi vì kinh ngạc, người này còn quyên nhiều tiền hơn so với tổng số tiền lúc trước bọn họ góp được, thầy phụ đạo được cứu rồi.

Hoắc Tầm đã mua vé máy bay, khi tới sân bay, trước lúc chuẩn bị đăng ký, cậu ta lấy điện thoại ra làm mới Weibo thì chợt thấy trên Weibo có một số tin tức về Đoạn Khâm.

Câu chữ trên đó rất gây sốc, có thể thấy được rằng rất nhiều người chú ý.

Hoắc Tầm suy nghĩ một chút, sau khi nhấn vào cậu ta không nhịn được mà mở to hai mắt.

Quyền vương Đoạn Khâm ngoại tình, Đoạn Khâm dẫn con trai đi gặp người phụ nữ thần bí, Thẩm Vi Tửu thật đáng thương.

Chỉ nhấn bừa vào một dòng đã có thể nhìn thấy những bức ảnh mơ hồ, có lẽ là chụp trộm vào ban đêm nên không rõ ràng, nhưng vẫn có thể thấy một người đàn ông cao lớn ôm một người phụ nữ dáng người nhỏ nhắn đi vào khách sạn, Đoạn Khâm còn dắt theo một cậu nhóc.

Hoắc Tầm vô cớ bốc lên một cơn lửa giận, Đoạn Khâm đi gặp người phụ nữ khác mà còn dẫn cả con trai theo sao?

Anh ta coi Thẩm Vi Tửu là gì? Uổng công hôm nay cậu ta nhìn thấy vẻ nhỏ mọn của Đoạn Khâm, hóa ra chỉ là diễn thôi sao? ——

Vong tình thủy: Nếu Đoạn Khâm ngoại tình thì tôi không thể tin vào tình yêu giới giải trí nữa ——

Dân mạng 1: Thì người ta cũng đâu được coi là người trong giới giải trí, vì hai vợ chồng đều đẹp nên mới được mọi người chú ý thôi ——

Kẹo sữa Vượng Tử: Tôi cảm thấy rất có thể người phụ nữ đó chính là Thẩm Vi Tửu, ảnh mờ tịt vậy sao có thể phán là ngoại tình được chứ? ——

Cơ bắppp: Bức ảnh này rất giống chỗ gần nhà tôi, bên cạnh vùng núi, nào có ai dẫn bà xã đến khách sạn xa như vậy

Bởi vì trong ảnh Đoạn Khâm dẫn theo cả Đoạn Cửu Niệm, nên thậm chí trên Weibo còn xuất hiện tin đồn Đoạn Cửu Niệm không phải con ruột của Thẩm Vi Tửu mà là do người phụ nữ trong ảnh sinh ra.

Khi nhấn vào mục ‘Thẩm Vi Tửu thật đáng thương’, Hoắc Tầm nhìn thấy có rất nhiều dân mạng cảm thấy bất bình thay cho Thẩm Vi Tửu ——

Bần tăng khổ hạnh: Tôi không biết người phụ nữ nào tốt hơn Thẩm Vi Tửu cả, mỗi lần xem Thẩm Vi Tửu múa tôi đều có thể cảm nhận được sự xúc động từ tận tâm hồn, hơn nữa Thẩm Vi Tửu có khí chất như vậy, chắc là mắt Đoạn Khâm bị mù nên mới đi ngoại tình ——

Niềm vui bé nhỏ của ngày mưa: Muốn khóc quá, Niệm Niệm và Đoạn Khâm giống nhau như vậy, quả thật không biết giống Thẩm Vi Tửu ở đâu, chẳng lẽ đứa bé đó thật sự không phải con ruột của Thẩm Vi Tửu đấy chứ——

Vô duyên vô cớ: Tửu Tửu nhà tôi tốt như vậy, sao lại còn ngoại tình!!!

Sân bay đang phát thông báo về việc đăng ký, nhưng Hoắc Tầm lại ném vé máy bay đi, vội vàng chạy ra khỏi sân bay, cậu ta muốn đi tìm Đoạn Khâm, nếu Đoạn Khâm thật sự làm chuyện có lỗi với Thẩm Vi Tửu, cậu ta nhất định sẽ khuyên Thẩm Vi Tửu bỏ Đoạn Khâm.

Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm không hề hay biết gì đang ăn cơm ở nhà, tuy Niệm Niệm trưởng thành sớm nhưng lại rất kén ăn, Đoạn Khâm gắp một chiếc đùi gà đặt vào bát của Niệm Niệm.

Niệm Niệm ghét bỏ nhìn đùi gà: “Ba, con không ăn thịt gà.”

“Vậy ăn sườn.”

“Con không ăn đâu.”

“Nói đi, con muốn ăn gì?” Đoạn Khâm buông đũa xuống, nghiêm túc nhìn Đoạn Cửu Niệm.

Đoạn Cửu Niệm lắc đầu: “Con ăn rau thôi.”

Đoạn Khâm có hơi tức giận: “Con không ăn thịt thì làm sao có protein, làm sao phát triển được chứ?”

Đoạn Cửu Niệm mím môi không nói lời nào, Thẩm Vi Tửu kéo áo Đoạn Khâm: “Hồi nhỏ em cũng không ăn thịt.”

Thẩm Vi Tửu cảm thấy Niệm Niệm đều di truyền khuyết điểm của cô.

Cơn giận của Đoạn Khâm nháy mắt đã biến mất: “Có phải lúc anh đi vắng em cũng không ăn thịt hay không?”

Thẩm Vi Tửu chột dạ không dám nhìn Đoạn Khâm, Đoạn Khâm hơi nhéo má cô: “Anh cứ thắc mắc sao lần nào về em cũng gầy đi nhiều như vậy, hóa ra là thế này.”

Đoạn Cửu Niệm thấy sự chú ý của ba đã chuyển lên người mẹ mới thở dài nhẹ nhõm, bé cúi đầu yên lặng ăn cơm, bỗng thấy mẹ nháy mắt với mình, lúc này bé mới hiểu thật ra mẹ muốn cứu bé thoát khỏi ma trảo của ba.

“Được rồi, A Khâm, A Khâm, em biết sai rồi, em bảo đảm sau này anh không có ở nhà em sẽ nghiêm túc ăn cơm, để Niệm Niệm giám sát em được không? Em cũng giám sát Niệm Niệm.” Thẩm Vi Tửu làm nũng với Đoạn Khâm.

Đoạn Khâm liếc nhìn Đoạn Cửu Niệm: “Niệm Niệm nhớ giám sát mẹ ăn cơm đấy.”

Đoạn Cửu Niệm vội vàng gật đầu, vừa đồng ý thì thấy ba đi nhận điện thoại, sau đó sắc mặt ba lập tức thay đổi.

Thẩm Vi Tửu vừa ăn cơm vừa nói: “Sao vậy anh? Sắc mặt khó coi vậy?”

Cô vừa hỏi xong thì nhận được điện thoại của Trương Thuần.

“Chị Thuần, sao vậy ạ?”

Trương Thuần ở bên kia nói lí nhí: “A Tửu, em thấy tin bị tung trên mạng chưa? Bọn họ nói Đoạn Khâm ngoại tình.”

“Ai?” Thẩm Vi Tửu hỏi lại một lần nữa, dường như không tin.

Trương Thuần nói: “Ông xã Đoạn Khâm của em đó.”

Thẩm Vi Tửu đột nhiên cười: “Chị Thuần, chị đang nói gì vậy?”

Trương Thuần nói: “Trên mạng có ảnh đấy, em tự xem đi, Niệm Niệm cũng có ở đó, chắc em hỏi Niệm Niệm là biết.”

Thẩm Vi Tửu khó hiểu cúp điện thoại, cô và Đoạn Khâm cùng lên mạng mới biết được Trương Thuần nói gì.

Thẩm Vi Tửu phóng to ảnh, hỏi Đoạn Khâm bằng vẻ vô tội: “Thật sự là từ bức ảnh này không thể nhận ra là em sao?”

Toàn thân Đoạn Khâm như bị đóng băng, anh cười lạnh, nói: “Anh lại rất muốn nhìn xem là ai đã giở trò bịa đặt này.”

Thẩm Vi Tửu lại gọi điện thoại cho Trương Thuần: “Chị Thuần, chị cảm thấy Đoạn Khâm sẽ ngoại tình sao?”

Trương Thuần nói: “Vấn đề không phải là chị có tin hay không, mà là bức ảnh bị tung ra.”

Thẩm Vi Tửu tủi thân nói: “Chị Thuần, chị em mình quen biết nhau nhiều năm như vậy mà ngay cả bóng lưng của em chị cũng không nhận ra sao?”

Âm thanh bên chỗ Trương Thuần chợt biến mất, sau đó đột nhiên lớn lên: “Em và Đoạn Khâm đến khách sạn xa vậy làm gì? Chơi tình thú à?”

“Chị Thuần, chị quên rồi à? Chính chị bảo em đi tìm Đoạn Khâm còn gì, chẳng phải lúc đấy Niệm Niệm đang tham gia 《 Nghỉ Hè Cùng Ba》 sao?”

Sau khi Trương Thuần nhớ ra, cô bắt đầu mắng mấy kẻ tung tin đồn trên mạng: “A Tửu, em mau bảo Đoạn Khâm bác bỏ tin đồn đi, bây giờ mọi người trên mạng đều đoán Niệm Niệm không phải con em, e là không lâu nữa sẽ tìm một người mẹ mới cho Niệm Niệm đấy.”

Thẩm Vi Tửu: “…”

“A Khâm, anh xem tin trên mạng chưa?” Thẩm Vi Tửu cúp điện thoại rồi đi tìm Đoạn Khâm.

Đoạn Khâm vừa nói chuyện điện thoại với mấy người bạn xong: “Thấy rồi.”

Đoạn Khâm nói xong, điện thoại của Thẩm Vi Tửu lại vang lên: “Xin chào?”

Hoắc Tầm nghe thấy giọng của Thẩm Vi Tửu mới thở phào nhẹ nhõm, cậu ta sợ bên kia lại là giọng nam: “Thẩm Vi Tửu, cậu nhìn thấy tin trên mạng chưa?”

Đương nhiên Đoạn Khâm cũng nghe thấy giọng nói của Hoắc Tầm, anh lấy điện thoại từ tay Thẩm Vi Tửu: “Cô ấy thấy rồi, có chuyện gì sao?”

Hoắc Tầm nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của Đoạn Khâm, cậu ta bực bội: “Đoạn Khâm, anh có xứng với Thẩm Vi Tửu không?”

Đoạn Khâm nghe thấy Hoắc Tầm ở bên kia lên án mình, anh cười lạnh một tiếng: “Không biết Hoắc tiên sinh có biết bịa đặt là trái phép hay không, tôi và bà xã đi tìm chút tình thú thì sao nào?”

Ở đầu dây bên kia, Hoắc Tầm kinh ngạc, một lúc sau mới nói: “Tôi không tin.”

Thẩm Vi Tửu tiến lại gần, nói: “Cảm ơn cậu, Hoắc Tầm, nhưng người đó thật sự là tôi.”

Sau khi Thẩm Vi Tửu nói xong, Đoạn Khâm cúp máy, kéo đen số điện thoại vừa nãy, sau đó anh lên Weibo, thao tác rất nhanh ——

Đoạn Khâm: Tôi và bà xã gặp nhau còn phải tổ chức một buổi họp báo à? Niệm Niệm là cục cưng của tôi và A Tửu, mong kẻ nào bịa đặt hãy chuẩn bị tốt để nhận văn kiện của luật sư đi ——

Tửu Tửu không thích tửu: Trong ảnh khó nhận ra tôi lắm à? Lúc A Khâm và Niệm Niệm tham gia chương trình tôi đã lén đến thăm đấy, mấy bức ảnh này đều là chụp trộm 【 tức giận 】

Weibo của hai vợ chồng đều tỏ ra vô cùng bức xúc, có người nhìn thấy bức ảnh trên Weibo của Thẩm Vi Tửu quả thực được chụp tại nội thành gần chỗ tổ chương trình, lại nhớ đến lúc ghi hình, ban ngày Đoạn Khâm đều lơ đãng, buổi tối cũng đi ngủ sớm.

Rất có thể là Thẩm Vi Tửu đến tìm hai ba con nên mới xuất hiện tình trạng như vậy——

Tôi không phải rùa nhỏ: Kẻ bịa đặt đáng ghét, chỉ có Thẩm Vi Tửu và Đoạn Khâm mới sinh được Niệm Niệm đẹp trai như vậy thôi ——

Phi thường quy: Tôi cứ thắc mắc vì sao lúc đó Đoạn Khâm hay lơ đãng, hóa ra là bà xã tới, vội vàng muốn đi gặp bà xã ——

Tôi muốn gả cho Niệm Niệm: Kẻ tung tin đồn thì chỉ việc mở miệng, người bác bỏ thì mệt gãy chân [1], thật quá đáng, nhưng mẹ chồng à, bức ảnh đó thật sự rất mờ, hơn nữa Đoạn Khâm còn ôm mẹ nên không thể thể hiện được phong thái thường ngày của mẹ đâu

[1] Nguyên văn là 造谣一张嘴, 辟谣跑断腿: nghĩa là muốn tung tin đồn thì chỉ cần một kẻ khởi xướng sau đó dần dần truyền tai nhau, còn người muốn bác bỏ tin đồn thì phải vất vả thu thập bằng chứng, tốn cả thời gian và công sức.

Thẩm Vi Tửu nhìn bình luận của dân mạng, cô suy nghĩ một lát rồi đăng mấy bức ảnh lên ——

Tửu Tửu không thích tửu: Hình như mọi người vẫn chưa nhận ra tôi【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】

Sau khi đăng hai bức ảnh tự chụp, hot search Weibo bắt đầu hạ nhiệt ——

Tôi muốn gả cho Niệm Niệm: Sau khi nhìn thấy ảnh HD của mẹ chồng, tôi đột nhiên cảm thấy mình không xứng với Niệm Niệm, hu hu

Trong bức ảnh đầu tiên, Thẩm Vi Tửu nở nụ cười, phía sau là ánh sáng ấm áp, Niệm Niệm đang ngồi ăn cơm trên bàn, trong bức ảnh thứ hai có bàn tay của một người đàn ông đặt trên vai Thẩm Vi Tửu, đám dân mạng suy đoán rất có thể là Đoạn Khâm ghen nên mới cố ý đặt tay lên đó.

Không thể không nói dân mạng đã đoán đúng.

Chuyện này coi như chấm dứt, Đoạn Khâm đã tìm luật sư gửi văn kiện cho mấy tài khoản có tích V trên Weibo đã dẫn đầu trong việc tung tin đồn ngày hôm đó.

Đã gần đến sinh nhật của Niệm Niệm, qua sinh nhật này là Niệm Niệm đã năm tuổi.

Buổi sáng, Thẩm Vi Tửu bảo Niệm Niệm mời các bạn đến nhà.

Cô và Đoạn Khâm đều chuẩn bị quà cho Niệm Niệm, còn mua cả bánh kem, đồ ăn vặt và trái cây, kết quả là Niệm Niệm mời các bạn tới nhưng lại không thấy Xán Xán đâu.

Thẩm Vi Tửu cảm thấy kỳ lạ, đến khi bữa tiệc kết thúc, cô hỏi Niệm Niệm vì sao không mời Xán Xán.

Niệm Niệm nói: “Xán Xán có bạn mới rồi, lúc con đến chị ấy nói hôm nay chị ấy muốn nghịch cát với các bạn khác.”

Nghịch cát? Không tới tham sự sinh nhật của Niệm Niệm sao?

Thẩm Vi Tửu cảm thấy chắc hẳn là Xán Xán và Niệm Niệm đã xảy ra mâu thuẫn gì đó, nhưng chuyện của bọn nhóc thì để chúng tự giải quyết, Thẩm Vi Tửu chưa từng can thiệp nhiều.

Hôm nay Xán Xán không muốn ra ngoài chơi, bé nhớ nay là sinh nhật của Niệm Niệm nhưng lại không đến, liệu Niệm Niệm có giận hay không, nhưng Niệm Niệm không xin lỗi bé thì bé cũng không muốn gặp Niệm Niệm.

Trương Thuần nhìn vẻ mặt ủ rũ của Xán Xán, cười hỏi: “Xán Xán sao vậy?”

Xán Xán bổ nhào vào lòng mẹ: “Mẹ ơi, hôm qua con không đến tham dự sinh nhật của Niệm Niệm.”

“Hả? Hôm qua sinh nhật Niệm Niệm à? Sao không nói với mẹ, mẹ cũng chưa tặng quà.”

“Mẹ, mẹ nghe con nói.” Xán Xán nói.

“Được, được, Xán Xán nói đi.”

“Hôm qua Niệm Niệm đến gặp con, nhưng con nói con muốn chơi với các bạn khác.”

“Không muốn đi thì thôi, không nhất thiết là con phải chơi thân với Niệm Niệm.”

Cảnh Xán Xán cảm thấy mẹ mình không phải người bình thường, bé nhìn mẹ, nói: “Con muốn đi, con muốn đi, nhưng nghĩ đến Niệm Niệm còn mời các bạn khác con liền cảm thấy khó chịu.”

“Xán Xán cũng có bạn khác mà, chẳng lẽ Niệm Niệm nhìn thấy sẽ không khó chịu sao? Con bằng lòng chỉ có một người bạn là Niệm Niệm không? Có lúc Niệm Niệm viết bài sẽ không để ý tới con, vậy con phải làm gì?”

Trương Thuần cảm thấy cuối cùng cũng tới lúc mình có thể giáo dục con: “Trong cuộc đời mỗi người đều có rất nhiều bạn bè, có người bạn bình thường, cũng có người bạn tình cảm vô cùng tốt, rất ít ai chỉ có một người bạn, dù là bạn bè quan hệ như thế nào thì cũng phải gắn bó với nhau. Nếu lâu ngày con không chơi với Niệm Niệm, có lẽ sẽ không thể coi là bạn của Niệm Niệm nữa.”

Cảnh Xán Xán bị Trương Thuần dọa khóc, bé chỉ giận dỗi Niệm Niệm mà sao Niệm Niệm lại không phải bạn bé nữa rồi?

Cuối cùng Trương Thuần không dỗ được Xán Xán, đành phải gọi điện thoại cầu cứu Thẩm Vi Tửu, trong điện thoại truyền đến giọng nói lí nhí của Niệm Niệm: “Mẹ cháu đang ngủ trưa ạ.”

“Hay là Niệm Niệm dỗ Xán Xán hộ bác nhé, con nhóc vừa nghe thấy cháu không phải bạn của nó liền khóc rất thảm thương.”

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở của bé gái, Đoạn Cửu Niệm gọi một tiếng, lập tức nghe thấy cô nhóc khóc to hơn.

Đoạn Cửu Niệm đưa điện thoại ra xa một chút, đến khi tiếng khóc nhỏ hơn, Đoạn Cửu Niệm mới tới gần điện thoại, nhẹ nhàng gọi một tiếng Xán Xán, Xán Xán nức nở nói: “Niệm Niệm, có phải em không muốn làm bạn với chị nữa hay không?”

Đoạn Cửu Niệm nói: “Đâu có.”

“Nhưng mẹ chị nói sau này em không muốn làm bạn với chị nữa.”

Đoạn Cửu Niệm nhíu mày: “Xán Xán, em không nói mà.”

Xán Xán sụt sịt, sau đó dùng giấy lau nước mũi: “Hừ, nếu em không làm bạn với chị, chị cũng sẽ không làm bạn với em nữa.”

“Vâng.”

“Niệm Niệm, hôm qua chị không đến tham dự sinh nhật của em, em có giận không?”

“Không có.”

“Chị không đến mà em không giận hả?” Xán Xán lại khóc.

Niệm Niệm thật sự không biết nên nói gì, đành nói: “Xán Xán đừng khóc, em thật sự không giận đâu, nhưng em buồn lắm, bởi vì em nhớ chị.”

Gương mặt Xán Xán còn rưng rưng nước mắt, đột nhiên bật cười, bé không ngờ rằng Niệm Niệm sẽ nói nhớ mình, bé nhỏ giọng hỏi: “Niệm Niệm, em nhớ chị thật à?”

Đoạn Cửu Niệm nghiêm túc suy nghĩ: “Vâng, Xán Xán, đã mấy ngày rồi em không được chơi với chị.”

Xán Xán cười tủm tỉm nói: “Niệm Niệm, ngày mai em tới nhà chị nhé, chị dẫn em đi chơi, chị mách em nè, chị quen nhiều bạn lắm, nhưng các bạn ấy đều không đẹp bằng em, lại còn ngốc nghếch nữa.”

Đoạn Cửu Niệm lẳng lặng nghe Xán Xán kể chuyện mấy hôm nay cho mình nghe, lúc Xán Xán kể đến đoạn hài hước liền tự bật cười, Niệm Niệm cũng cười theo.

Một lát sau, Xán Xán nói: “Niệm Niệm, còn em thì sao, em chưa kể cho chị nghe em gặp được chuyện gì đâu đấy?”

Niệm Niệm nói: “Em định chờ chị nói xong rồi kể, không vội.”

Xán Xán vừa nghe vậy đã vội vàng nói: “Vậy được rồi, chị nói trước rồi em nói sau.”

Sau khi kể xong, Xán Xán mệt quá, cũng quên không bắt Niệm Niệm kể chuyện: “Niệm Niệm, chị mệt quá, chị muốn đi ăn thạch trái cây để nghỉ ngơi một chút.”

“Vâng.” Niệm Niệm cúp máy, một lát sau Xán Xán lại gọi điện thoại đến: “Niệm Niệm! Chị chỉ đi ăn một cái thạch trái cây để nghỉ ngơi một chút, sao em đã cúp máy rồi?”

Trên mặt Niệm Niệm lộ ra nụ cười: “Vậy chị vừa ăn vừa nghe em nói.”

Thẩm Vi Tửu phát hiện Niệm Niệm và Xán Xán đã làm hòa, cô không khỏi cảm thấy vui mừng: “Niệm Niệm, lần trước sinh nhật con Xán Xán không tới, lần này mời Xán Xán đến nhà mình ăn cơm được không?”

Niệm Niệm gật gật đầu, mời Xán Xán đến nhà bé ăn cơm.

Buổi sáng, Xán Xán dạy từ sớm tìm váy hoa, sau đó hỏi Trương Thuần: “Mẹ ơi, con mặc bộ này liệu Niệm Niệm có thích không ạ?”

“Xán Xán mặc gì cũng đẹp hết.” Trương Thuần thở dài một hơi, Xán Xán nhà cô thật sự bị Niệm Niệm mê hoặc rồi.

Đến nhà Thẩm Vi Tửu, Trương Thuần bèn kể lại chuyện sáng nay Xán Xán chọn váy, Xán Xán nóng nảy: “Mẹ, mẹ đừng kể nữa.”

Xán Xán đột nhiên cảm nhận được Niệm Niệm giữ tay mình lại, bé nhìn Niệm Niệm thì phát hiện đôi mắt Niệm Niệm rất tối, tựa như trong đó che giấu bóng đêm.

“Xán Xán, hôm nay chị xinh lắm.”

“Đương nhiên.” Xán Xán cười nói.

Lúc ăn cơm, Xán Xán ăn một miếng xương sườn, bé cảm thấy rất ngon, bèn nói: “Niệm Niệm, mẹ em làm sườn xào ngon quá, sao em không ăn?”

Chiếc đũa trên tay Niệm Niệm khựng lại, bé nhìn Xán Xán rồi suy nghĩ, không thể để Xán Xán biết mình không ăn sườn, nếu Xán Xán cũng bắt chước mình thì làm sao bây giờ?

Thẩm Vi Tửu nhìn chiếc đũa trên tay Niệm Niệm chậm rãi hướng tới đĩa sườn, chọn một miếng nhỏ nhất đặt vào trong bát, sau đó nói: “Ngày nào em cũng ăn mà, em để cho chị ăn đó.”

Xán Xán gật gật đầu: “Em nói đúng, chị sẽ bảo mẹ chị làm món này, vậy là sau này em sang nhà chị cũng có thể ăn rồi.”

Chiếc đũa trên tay Đoạn Cửu Niệm bỗng rơi xuống.

Thẩm Vi Tửu nhịn cười đến đau bụng.

“Dạo này Xán Xán làm gì vậy? Sao dì thấy hình như Xán Xán gầy hơn thế?”

Nói đến đây, Trương Thuần cảm thấy tự hào: “Hiện tại Xán Xán đang tập múa, sau này muốn kế thừa sự nghiệp của chị.”

Xán Xán gật đầu phụ họa: “Sau này cháu cũng muốn học với dì, múa thật đẹp cho Niệm Niệm xem.”

Đoạn Cửu Niệm bỗng đỏ mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.