Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 100: Ai là thế thân của ai?



Đinh! Cửa quán bị một lực rất mạnh đẩy ra!

“Xin chào…” Tề Lưu Hải chưa kịp chào thì chỉ thấy một bóng đen lao vụt qua người cô như tên bắn phóng thẳng về phía bàn duy nhất có người ngồi trong quán.

Diệp Tử Phàm thấy Mạch Tử vẫn bình an vô sự ngồi trên ghế, gương mặt mang theo ý cười thản nhiên nói chuyện với Thôi Nham và Lý Hàn Mặc, lúc này trái tim đã vọt lên tới tận cuống họng mới từ từ trượt về, cẩn thận đứng cạnh bàn thăm dò.

“Mạch Tử, anh…”

Hàng trăm lý do lẫn lời thoái thác được chuẩn bị tốt trên đường, khi đối diện với gương mặt thanh tú lại nghẹn tại cần cổ không cách nào phát ra tiếng được. Diệp Tử Phàm cẩn thận ngồi bên cạnh Mạch Tử, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy guộc, ngẫm nghĩ rồi vẫn thành thật khai báo: “Mạch Tử, anh và Lưu Đình Đình đính hôn hoàn toàn là kế hoãn binh, diễn trò mà thôi. Anh sẽ không kết hôn với cô ấy, em phải tin anh!”

Mạch Tử dời tầm mắt từ hàng cây ngoài cửa sổ quay lại, lạnh nhạt nhìn Diệp Tử Phàm, không nhìn ra được chút cảm xúc nào.

“Em biết rồi!”

Diệp Tử Phàm tự nhận là rất hiểu Mạch Tử, bất kỳ một ánh mắt, một động tác nhỏ nào của Mạch Tử đều không thể thoát khỏi ánh mắt của hắn. Nhưng hôm nay Mạch Tử chỉ bâng quơ nói một câu lại khiến Diệp Tử Phàm có chút hoảng hốt. Diệp Tử Phàm tình nguyện để Mạch Tử phát giận, mắng mình, chất vấn mình nhưng không muốn Mạch Tử nhẹ nhàng thản nhiên mà nói lên những lời khiến cho lòng hắn thêm đau đớn áy náy như thế này.

Diệp Tử Phàm than nhẹ một tiếng, biết Mạch Tử ngoài miệng nói hiểu mình, thông cảm cho mình nhưng trong lòng thì chắc chắn là ngược lại. Tuy Diệp Tử Phàm không hiểu tại sao hành động ngày hôm nay của Mạch Tử lại khác với trước kia nhưng Diệp Tử Phàm cũng không muốn truy xét nữa, đối diện vẫn còn có hai kẻ đang chờ xem náo nhiệt, trên gương mặt ai nấy đều treo nụ cười gian trá như hồ ly khiến Diệp Tử Phàm rất khó chịu.

Diệp Tử Phàm nhẹ nhàng nhéo mu bàn tay của Mạch Tử, nói khẽ bên tai: “Việc này anh sẽ từ từ giải thích với em, đến lúc đó muốn chém muốn giết gì thì tùy em. Hôm nay có người ngoài, em chừa cho anh chút mặt mũi nhé? Anh biết vợ anh là tốt nhất mà!”

Nói dứt lời thì cánh môi còn ác liệt lướt qua vành tai của Mạch Tử khiến Mạch Tử run lên, vành tai cũng đỏ hồng.

Diệp Tử Phàm lập tức thay đổi ngữ điệu trợn mắt nhìn Thôi Nham ngồi đối diện: “Sao mọi người lại cùng ngồi ở đây?”

Thôi Nham cười cười: “Bọn tôi ngẫu nhiên gặp Mạch Tử thôi!”

“Sao hai người lại đến thành phố Z?”

Thôi Nham chỉ cười mà không đáp, Diệp Tử Phàm cũng nhận ra mình đã hỏi một câu hỏi thiếu muối đến cỡ nào, đang định đổi câu hỏi khác thì liền bị Lý Hàn Mặc ngồi một bên tươi cười cắt ngang: “À, nghe nói Diệp tổng tài hôm nay đính hôn với một cô nàng xinh đẹp nên boss nhà tôi phải đặc biệt chạy từ thành phố S đến tặng lễ vật cho anh chứ sao!”

Diệp Tử Phàm tức điên!

Khó khăn lắm hắn mới trấn an được Mạch Tử, không ngờ lại bị cái tên này chọc cho một dao. Diệp Tử Phàm hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc lẻm bắn đến chỗ Lý Hàn Mặc nhưng Lý Hàn Mặc vẫn cười xán lạn, không chút yếu thế mà nghênh đón ánh mắt của Diệp Tử Phàm. Bốn mắt giao nhau, tia lửa điện bắn tung tóe.

Mạch Tử ngơ ngác nhìn hai người đang đấu mắt đến quên cả trời đất, không khỏi nghĩ thầm, họ không phải là bạn bè à? Tại sao Lý Hàn Mặc vừa thấy Diệp Tử Phàm thì chẳng khác nào gặp phải kẻ thù giết cha đoạt vợ thế?

Ánh mắt đó đúng là dọa người!

Thôi Nham hiển nhiên là đã gặp tình huống này rất nhiều lần, bóp trán thở dài: “Tôi nói hai người đủ chưa, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con quá vậy?”

Hai người kia hừ lạnh một tiếng, không cam tâm thu hồi ánh mắt về rồi chán ghét quay mặt đi không thèm nhìn mặt nhau nữa.

Hai người đàn ông hơn ba mươi tuổi đấu võ mồm cãi nhau ngây thơ y như trẻ con khiến cho Mạch Tử không nhịn được mà bật cười.

Diệp Tử Phàm quay đầu nhìn Mạch Tử, thấy gương mặt đang lãnh đạm lộ ra nụ cười xán lạn lóa mắt, nhất thời như bị câu mất hồn, ánh mắt không nhịn được mà nhìn ngắm gương mặt của Mạch Tử lâu hơn. Bất chợt, Diệp Tử Phàm mơ hồ xuyên qua phần tóc mái hơi tán loạn của Mạch Tử mà nhìn thấy vết bầm màu xanh tím trên trán.

Diệp Tử Phàm vội kéo Mạch Tử qua vén tóc lên nhìn, vết bầm màu xanh tím trên trán mang theo những vết vảy màu nâu lấm tấm, hiển nhiên là do sau khi bị chảy máu thì kết vảy mà thành, vết thương này hẳn là đã có mấy ngày.

Diệp Tử Phàm đau lòng muốn chết, nhẹ xoa trán Mạch Tử mà hỏi: “Tại sao lại bị thế này?”

Mạch Tử theo bản năng kéo tóc che đi vết xanh tím trên trán, hàm hồ đáp: “Không sao, không cẩn thận bị té ở trong thôn thôi!”

“Sao em bất cẩn vậy? Còn đau không?”

Động tác của Diệp Tử Phàm rất thân mật, không thèm kiêng dè người ngoài khiến Mạch Tử xấu hổ quay mặt đi, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh đừng như vậy, còn có người ở đây mà!”

Diệp Tử Phàm cười hắc hắc: “Có phải là người ngoài đâu, em xấu hổ làm gì?!”

Mạch Tử biết Diệp Tử Phàm chính là kiểu người càng nói càng không biết xấu hổ, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi đỏ mặt quay đi không thèm để ý nữa.

Lý Hàn Mặc ngồi đối diện bĩu môi, ánh mắt đảo vài vòng rồi quay qua nói với Thôi Nham: “Boss, em nói xem ai là thế thân của ai?”

Nói rồi giơ máy tính bảng lên chắn giữa Thôi Nham và Mạch Tử, hai người đang ngồi đối diện với nhau, bị Lý Hàn Mặc che lại như thế thì chỉ có thể nhìn thấy phần từ mũi trở xuống của đối phương.

Mạch Tử ngơ ngác không hiểu tại sao Lý Hàn Mặc lại làm động tác kỳ lạ như vậy, đến khi nhìn kỹ lại nửa khuôn mặt của Thôi Nham thì sững người.

Ngũ quan cực kỳ quen thuộc, ngũ quan ngày nào cũng nhìn thấy trong gương, nay lại xuất hiện trên một người khác.

Nháy mắt Mạch Tử dường như đã hiểu ra điều gì!

Thôi Nham quay sang tức giận kéo tay Lý Hàn Mặc xuống: “Anh đừng náo loạn nữa!”

Diệp Tử Phàm thì dùng ánh mắt giết người chỉ hận không thể đem người đàn ông đang cười đắc ý trước mắt chọc thành tám trăm lỗ thủng.

Người này tại sao cứ lần nào gặp mặt đều châm chích, chỉ canh chừng xem có cơ hội thì lập tức ngáng chân hắn?!

Mạch Tử lần này hiểu lầm thật rồi!

Gương mặt mới vừa rồi còn tràn đầy ý cười của Mạch Tử, ngay sau phút ngây người thì lập tức trầm xuống. Diệp Tử Phàm chưa kịp giải thích thì Mạch Tử liền đứng lên thản nhiên nói: “Em đi toilet!”

Mạch Tử đứng bên bồn rửa tay, nhìn ngũ quan trong gương, trong lòng tựa như ăn trúng phải bánh mì mốc, cảm giác chua xót ghê tởm trào dâng, dạ dày cuồn cuộn, nhịn không được mà ôm bồn rửa nôn khan.

Khó khăn lắm mới đè nén được cảm giác khó chịu từ dạ dày truyền đến, vặn vòi nước hắt lên mặt, dòng nước lạnh lẽo giúp cho Mạch Tử thoải mái hơn một chút.

Mạch Tử rửa tay xong định ra khỏi toilet thì thấy Thôi Nham đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy Thôi Nham, Mạch Tử liền cảm thấy xấu hổ vì không ngờ Thôi Nham và Diệp Tử Phàm lại còn có quan hệ như thế.

Thôi Nham thì không mất tự nhiên như Mạch Tử mà rất thản nhiên cười nhẹ: “Tôi và Diệp Tử Phàm là vì công việc mới quen biết nhau, khi đó anh ta có thể nói là tiếng xấu đồn xa. Lúc đó bên ngoài đều lan truyền tin anh ta thích đàn ông, thay đổi đàn ông như thay áo nhưng mà không trốn thoát được một vòng luẩn quẩn, tất cả tình nhân của anh ta đều có ngũ quan và khí chất cực kỳ tương tự. Anh ta thường xuyên dẫn họ đi ăn beefsteak chỉ chín ba phần vẫn còn máu đỏ, thường dẫn họ đi ngồi vòng đu quay khổng lồ, thường mang họ đến quán điểm tâm nổi tiếng nhất thành bắc để ăn bánh Mousse … không một ai biết rằng anh ta làm hết thảy là để bù đắp lại những lời hứa mà anh ta chưa thực hiện được với một người. Ngoài ra cậu cũng đừng hiểu lầm, tôi không phải là một trong số đông tình nhân thế thân kia hay là người mà anh ta muốn thực hiện những lời hứa hẹn năm xưa. Khi tôi gặp Diệp Tử Phàm thì anh ta đã mơ mơ hồ hồ đến gần như hỏng rồi… chắc cậu hiểu ý của tôi chứ?!”

Mạch Tử im lặng một lúc rồi bật cười: “Anh ấy lúc nào cũng như vậy, hoàn toàn không rõ bản thân mình muốn điều gì nhất. Hẳn là lúc đó anh ấy đã mang đến cho anh không ít phiền phức? Lý tiên sinh bây giờ nhìn thấy anh ấy thì tỏ ra hận đến chết, chỉ kém không lột da rút gân, uống máu ăn thịt anh ấy mà thôi. Có lẽ là bởi vì anh ấy đã mù quáng theo đuổi anh rất lâu phải không?”

Đôi mắt trong vắt của người con trai trước mặt như phát ra ánh sáng, nụ cười đạm mạc lại mang đến cảm giác tốt đẹp, ngũ quan thanh tú cũng nhờ nụ cười kia mà tăng thêm mấy phần diễm lệ, không yêu không mị, chỉ đơn giản là cười thoải mái nhưng lại có thể khiến cho người khác phải động lòng.

Thôi Nham thầm than, đúng là một con người kỳ diệu! Khó trách Diệp Tử Phàm không thể quên được cậu ấy!

Phản ứng của Mạch Tử khiến cho Thôi Nham cảm thấy hơi thất bại, ác liệt hỏi: “Sao vậy? Cậu không để ý à?”

“Cần gì phải để ý, ai là thế thân của ai có quan trọng sao? Điều quan trọng là người anh ấy yêu bây giờ là tôi! Nếu tôi đã lựa chọn ở bên anh ấy thì nên tin tưởng anh ấy vô điều kiện. Nghĩ tới nghĩ lui mệt đầu chưa nói, càng khiến cho mình thêm khó sống! Cuộc sống vẫn còn rất nhiều việc phải làm, sao phải tốn thời gian lo sợ không đâu?”

Thôi Nham chép miệng: “Thật không ngờ Diệp Tử Phàm kia lại có phúc gặp được cậu, hẳn là kiếp trước anh ta tích phúc dữ lắm! Được rồi, nếu cậu đã hiểu thì tôi cũng an tâm!”

Mạch Tử nháy mắt đầy ái muội với Thôi Nham: “Kỳ thật anh là sợ Lý tiên sinh hiểu lầm phải không?”

Thôi Nham bất đắc dĩ cười khổ: “Mặc có hơi hẹp hòi nên nói chuyện khó tránh khỏi làm tổn thương người khác, cậu đừng để ý!”

“Sẽ không, Lý tiên sinh là người tốt. Nếu như anh ấy thật sự là người có lòng dạ hẹp hòi hay mang thù thì ngày hôm nay có thể làm cho Diệp Tử Phàm phát điên nhiều hơn nữa. Hai người cố ý từ thành phố S đến đây là vì lo lắng động tác của Tạ Thiên Lỗi đúng không? Diệp Tử Phàm có thể có những người bạn như hai anh đúng là may mắn của anh ấy!”

Mạch Tử nhìn chiếc nhẫn giống hệt như chiếc nhẫn trên tay Lý Hàn Mặc thì khẽ thở dài: “Có thể thấy Lý tiên sinh thật sự rất tốt với anh, thật hâm mộ hai người! Hạnh phúc của cả hai đủ để khiến cho người khác đố kỵ đến đỏ mắt!”

Thôi Nham thấy trong lời nói của Mạch Tử pha thêm nỗi cô đơn, biết Mạch Tử hẳn là còn để ý đến việc Diệp Tử Phàm đính hôn, vì vậy chuyển đề tài trêu chọc: “Hai người cũng có thể. Diệp Tử Phàm từng là một kẻ rất vô liêm sỉ, nhưng lần này gặp lại thì thấy anh ta chẳng biết từ khi nào đã biến thành một kẻ bị vợ quản nghiêm, cậu đúng là có cách dạy dỗ!”

Mạch Tử cười gượng hai tiếng, hai mắt rũ xuống che đi đau lòng lẫn cô đơn.

Cho dù Diệp Tử Phàm đối xử với mình tốt hơn nữa thì như thế nào? Mảnh tình cảm này chung quy bản thân vô phúc hưởng thụ.

Nếu như Diệp Tử Phàm biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa thì anh ấy sẽ đau khổ, sau khi mình mất thì sẽ sống cô độc một mình hay là đau lòng qua đi rồi thì lập tức đi tìm tình yêu mới?

Mạch Tử chợt nhận ra, bất kể là tình huống nào thì bản thân đều không muốn nó xảy ra. Vế trước thì không đành lòng mà vế sau thì lại không cam tâm.

Mạch Tử thở dài, ông trời quả nhiên là không thương xót đến mình!

Thôi Nham thấy hai người đi cũng khá lâu, lo lắng cho hai tên đang ngồi ngoài sảnh kia, đừng nói là sẽ xông vào đánh nhau đấy! Vì thế Thôi Nham bèn nhắc nhở Mạch Tử đang trầm tư: “Mạch Tử, chúng ta ra ngoài thôi! Để hai người kia ở riêng, tôi thấy không an tâm!”

Mạch Tử hoàn hồn trở lại cùng Thôi Nham sóng vai quay trở ra.

Thấy hai người vừa nói vừa cười đi ra khỏi toilet, Diệp Tử Phàm tinh tế quan sát, không buông tha nhất cử nhất động của Mạch Tử. Dùng radar quét hơn nửa ngày trời mà không tra ra được bất kỳ tín hiệu nguy hiểm nào, trái tim mới quay trở về vị trí cũ.

Xem ra nguy cơ đã giải trừ!

Mạch Tử vừa ngồi xuống thì điện thoại liền vang lên, đầu biên kia truyền đến tiếng thét thất thanh của cô Lý: “Mạch Tử, Mạch Bảo có về nhà không? Thằng bé trốn ra khỏi trường rồi!”

Trong nháy mắt Mạch Tử liền tái mặt, Mạch Bảo luôn ngoan ngoãn nghe lời, vô duyên vô cớ tại sao lại một mình trốn ra khỏi trường học?

Mạch Tử vô cùng nôn nóng, đang định hỏi lại thì Diệp Tử Phàm giật lấy điện thoại: “Cô Lý, Mạch Bảo đã về nhà rồi! Một đứa bé bốn tuổi như Mạch Bảo có thể trốn khỏi tầm mắt của các vị mà rời khỏi trường học, chứng minh công tác bảo an trong trường vẫn còn có lỗ hổng. Các vị phải kiểm tra cẩn thận cho tôi, tôi chờ lời giải thích từ các vị!” Diệp Tử Phàm trầm giọng nói xong thì ngắt điện thoại.

Mạch Tử mờ mịt nhìn Diệp Tử Phàm: “Mạch Bảo ở đâu? Anh thấy nó ở đâu? Sao nó lại trốn khỏi trường?”

Đối mặt với vô số câu hỏi như bắn súng liên thanh của Mạch Tử, Diệp Tử Phàm không biết nên trả lời ra sao, dù sao thì cũng không thể nói Mạch Bảo chạy tới phá lễ đính hôn nên hắn mới thoát thân mà đến đây được.

Hai chữ “đính hôn” bây giờ chẳng khác nào ngòi nổ, chỉ cần nhắc đến thì e là sẽ chọc cho bom nổ, cảm xúc khó khăn lắm mới bình ổn của Mạch Tử e là sẽ lại bùng phát.

Vì thế Diệp Tử Phàm đành tránh nặng tìm nhẹ mà giải thích: “Em yên tâm đi, Mạch Bảo không sao, thằng bé đang ở nhà anh!”

Ánh mắt Diệp Tử Phàm tránh né, Mạch Tử không ngốc đến nỗi không nhận ra ý lấp liếm cho qua của Diệp Tử Phàm.

“Mạch Bảo chạy đến chỗ anh tổ chức lễ đính hôn?”

“Ừm… cha mẹ anh đều rất thích thằng bé nên giữ nó lại, còn có em gái của anh ở đó nữa nên em đừng lo!”

Thấy Diệp Tử Phàm rõ ràng nói cho qua chuyện, Mạch Tử thở dài không muốn truy cứu nữa.

“Bé con đó thật là giỏi, có thể tự trốn ra khỏi trường mầm non. Nếu không có thằng bé đến phá đám thì e là Diệp tổng tài chẳng nỡ bỏ lại mỹ nữ kia đâu nhỉ?”

Lý Hàn Mặc tận dụng triệt để cơ hội ngáng chân ngay lập tức, Thôi Nham chỉ còn cách vô lực bóp trán, vẫn còn chưa gây lộn xong nữa.

“Đúng thế, con tôi lợi hại không? Sao hả? Hâm mộ chưa? Hâm mộ thì tự sinh một đứa đi! Anh làm quái gì có khả năng!” Diệp Tử Phàm không yếu thế lập tức mỉa mai lại.

“Con trai, con trai cái gì, gọi cho cố vào, người ta là con của Mạch Tử! Chẳng có nửa xu quan hệ với nhà anh!”

“Mạch Tử là vợ tôi, con của cậu ấy đương nhiên là con của tôi! Anh quản nó có phải là con ruột của tôi hay không làm gì? Dù sao tôi cũng nuôi nó như con ruột, về già tôi cũng có con trai chăm sóc đến lúc lâm chung. Còn cái kẻ tuyệt hậu như nhà anh thì đến trăm tuổi liền trực tiếp ném vào trong lò hỏa táng. Thiêu xong rồi còn chẳng biết bị người ta đem đi đổ ở đâu. Đến lúc đó thì anh đúng là cát bụi lại về với cát bụi, hòa mình vào thiên nhiên mãi mãi!”

“Diệp Tử Phàm, anh…”

Thành công chọc Lý Hàn Mạc tức đến bốc khói, Diệp Tử Phàm sung sướng vô cùng, ôm bả vai nhướng mày đắc ý với Lý Hàn Mặc: “Lý trợ lý, hầu hạ boss nhà anh cho tốt, cẩn thận ngày nào đó bị đá ra khỏi nhà. Bọn tôi đi trước, hẹn gặp lại!”

Lý Hàn Mặc tức đến mức gương mặt tuấn tú vặn vẹo đỏ bừng, hàm răng nghiến ken két, nếu không phải Thôi Nham sống chết giữ lại thì Lý Hàn Mặc đã sớm nhào qua lý luận với Diệp Tử Phàm xem rốt cục ai mới là kẻ không có con trai chăm sóc lúc về già.

“Diệp Tử Phàm, bên Tạ Thiên Lỗi nhớ cẩn thận!”

Thôi Nham vẫn lo lắng gọi với theo, Diệp Tử Phàm quay đầu cho Thôi Nham một nụ cười an tâm, khoát tay ôm Mạch Tử rời khỏi quán cà phê.

——


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.