Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 109: Lấy thân nuôi cổ



Thời gian từng chút một trôi qua, hương thơm trong điện từ nhạt chuyển thành đậm, thế nhưng cây hương trong lư lại không hề có chút thay đổi nào. Nếu như không phải khói trắng liên tục tràn ra từ đỉnh lư hương thì khẳng định ai cũng sẽ cho rằng hương vẫn chưa được châm.

Diệp Tử Phàm vẫn đứng giữa đại điện, mày kiếm nhíu chặt, hai mắt khép hờ, lông mi không ngừng run rẩy, thần sắc thống khổ tựa như đang bị giày vò. Mồ hôi không ngừng nổi lên lấm tấm trên trán, chảy dọc theo sườn mặt, rơi lên trên vạt áo trước.

Khói trắng trong lư hương dần dần ngưng tụ xung quanh Diệp Tử Phàm, tựa như một dải lụa khổng lồ đem dáng người cao lớn bao bọc ở bên trong.

Từ Hoằng Nghị sắc mặt nghiêm trọng nhìn Diệp Tử Phàm dần biến mất trong làn khói trắng, nôn nóng nói với Tiêu Thành Vũ: “Tế ti, thời gian đã qua rồi, Diệp Tử Phàm…”

Tiêu Thành Vũ lạnh lùng quét mắt nhìn Từ Hoằng Nghị. Từ Hoằng Nghị vội cúi đầu nhưng trong mắt vẫn đầy khó hiểu: “Tế ti, đã một canh giờ rồi, xưa nay thí luyện chỉ có nửa canh giờ, sao hôm nay lại…” “Hắn ta tự xưng là dùng chân tâm tự nguyện đến tham gia thí luyện, nói vậy nguy hiểm trong đó anh đã báo chính xác cho hắn rồi. Nếu như hắn ta thật sự xuất phát từ chân tâm thì dù cho có thí luyện thêm mấy canh giờ cũng sẽ vẫn bình yên vô sự!”

Tiêu Thành Vũ nói rất thản nhiên khiến Từ Hoằng Nghị không có cách nào phản bác. Tầng tầng sương trắng kia chính là hàng đàn cổ trùng tạo thành, cổ trùng ngửi thấy mùi hương trong điện nên bay đến, hương càng đậm thì cổ trùng càng nhiều, tiếng động do đám cổ trùng đó phát ra có thể khiến cho con người gặp ảo giác. Phàm là kẻ có một tia dị tâm với người yêu hoặc là ý chí khi tham gia thí luyện không đủ kiên quyết thì đều sẽ đắm chìm trong ảo ảnh không thể thoát ra, cuối cùng không chết thì cũng phát điên.

Thí luyện từ xưa đến nay chỉ kéo dài một tiếng đồng hồ, hôm nay Diệp Tử Phàm vừa tiến vào bên trong điện thì đã bị cổ trùng vây lấy, tính đến lúc này thì đã gần hai tiếng. Tuy nói cổ trùng chỉ có thể tạo ra ảo giác nhưng thời gian dài chìm trong ảo giác vẫn sẽ khiến cho cơ thể bị ảnh hưởng.

Màn sương trắng lúc này đã dày đặc đến mức không nhìn ra được Diệp Tử Phàm bị bao bọc ở giữa, đại khái qua thêm nửa giờ đồng hồ nữa, Từ Hoằng Nghị thấy Tiêu Thành Vũ vẫn không có ý muốn dừng lại thì không thể nhịn được nữa mà lên tiếng cầu xin. “Tế ti, thời gian quá dài thì dù Diệp Tử Phàm có thể thông qua thí luyện, thân thể anh ta sẽ hao tổn, đối với việc dưỡng cổ cũng sẽ bị ảnh hưởng. Mạch Tử không còn nhiều thời gian nữa, nếu còn tiếp tục kéo dài thì chỉ e…”

Tiêu Thành Vũ chỉ thản nhiên ngắt lời: “Chuyện bên phía Mạch Tử anh không cần lo lắng, tạm thời Mạch Tử sẽ không xảy ra vấn đề gì. Thí luyện kết thúc thì anh về thành phố Z trước đi!”

Ngụ ý của Tiêu Thành Vũ là đã chấp nhận Diệp Tử Phàm thông qua thí luyện, phỏng chừng là trong lòng vẫn còn ghi hận việc Diệp Tử Phàm phụ lòng Mạch Tử nên mới mượn cơ hội này để trừng trị hắn.

Từ Hoằng Nghị khẽ thở phào mà nói: “Tế ti, tôi muốn gặp Mạch Tử. Tôi không thấy cậu ấy ở nhà mình, không biết thân thể thế nào rồi?”

“Mạch Tử đang ở sau núi dưỡng bệnh, lúc này không thích hợp gặp người!”

Hiển nhiên Tiêu Thành Vũ không có ý định để cho anh nhìn thấy Mạch Tử, Từ Hoằng Nghị cảm thấy nghi hoặc không biết có phải Mạch Tử đã xảy ra chuyện gì rồi không.

Từ Hoằng Nghị cố nén khủng hoảng trong lòng mà hỏi Tiêu Thành Vũ: “Tế ti, Mạch Tử đã xảy ra chuyện gì? Muốn dưỡng bệnh thì cần gì phải ra sau núi?”

“Cổ trùng trong cơ thể của Mạch Tử đã phân liệt tạo thành cổ trùng mới. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho cậu ấy phải vội vã về thôn!”

“Cái gì?”

Lời nói của Tiêu Thành Vũ khiến cho Từ Hoằng Nghị vô cùng khiếp sợ: “Tại sao cổ trùng lại có thể phân liệt? Mạch Tử sẽ không…”

Nhận được ánh mắt khẳng định của Tiêu Thành Vũ, Từ Hoằng Nghị thần sắc khác thường nhìn Diệp Tử Phàm mà nói: “Tế ti, như vậy không thể để Diệp Tử Phàm xảy ra chuyện, nếu như không có máu của anh ta làm thuốc dẫn thì Mạch Tử chắc chắn sẽ không cứu được!”

Tiêu Thành Vũ hừ lạnh một tiếng, duỗi bàn tay từ trong vạt áo giơ một cái chuông vàng ra, giống y hệt như chiếc chuông trong bức bích họa.

Tiêu Thành Vũ giơ chuông vàng lên nhẹ nhàng lắc mấy cái, làn sương trắng như nhận được lệnh mà chuyển hướng bay về phía Tiêu Thành Vũ.

Cùng với làn sương trắng là tiếng ong ong đập cánh của vô số côn trùng, chuông vàng như một chiếc hồ lô lớn mà hút hết toàn bộ đám cổ trùng kia vào.

Một lát sau, trong điện lại khôi phục như ban đầu, thân ảnh của Diệp Tử Phàm dần hiện ra.

Khung cảnh trước mắt không ngừng vặn vẹo như một cái lỗ đen hút hết thần trí, Diệp Tử Phàm cảm thấy như thân xác không còn là của mình nữa. Những hình ảnh khác nhau không ngừng lướt qua trước mắt Diệp Tử Phàm mang đến vô số cảm giác chua xót khổ sở, ngọt ngào ấm áp, đủ loại cảm xúc rối rắm.

Diệp Tử Phàm lạc trong sương mù không tìm thấy đường ra, chỉ có thể không ngừng đi tới trước, trong tiềm thức không ngừng nghĩ đến nguyên nhân giúp cho bản thân phải kiên cường đột phá hết thảy mọi chướng ngại.

Đột nhiên bầu trời mù sương xuất hiện một vết rạn lớn rồi khung cảnh xung quanh chẳng khác gì một tấm gương khổng lồ vỡ tan thành hàng ngàn mảnh.

Diệp Tử Phàm mở ho hai mắt, phát hiện mình vẫn đứng giữa đại điện. Diệp Tử Phàm vô cùng mờ mịt, hoàn toàn không rõ những gì mình vừa trải qua có thật hay không.

Diệp Tử Phàm khẽ thở ra một hơi, những hình ảnh đáng sợ trong đầu dần dần rút đi, phía sau lưng Diệp Tử Phàm lúc này đã ướt nhẹp một mảnh, quần áo dính sát vào cơ thể, quanh thân cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Có lẽ là thời gian đã trôi qua rất lâu, Diệp Tử Phàm cảm thấy hai chân mình như chết lặng, vừa hoạt động gân cốt một chút thì chợt cảm thấy một ánh mắt khác thường đang nhìn mình chăm chú. Diệp Tử Phàm xoay người lại thì thấy không biết từ khi nào trong điện đã xuất hiện thêm một người.

Người đàn ông này mặc một bộ trường bào trắng như tuyết có thêu những chữ Phạn bằng tơ vàng. Tuổi còn rất trẻ, dung mạo diễm lệ vô song, khuôn mặt không mang theo chút cảm xúc nào. Mái tóc đen dài đến tận thắt lưng, kiểu cách giống y như trong phim cổ trang.

Diệp Tử Phàm cảm thấy người này chẳng khác gì một tảng băng, không có một chút tình cảm nào. Nếu như Diệp Tử Phàm đoán không sai thì người này nhất định là vị tế ti thần bí trong miệng Từ Hoằng Nghị, là người đứng đầu Linh Ẩn Thôn.

Qua lời kể của Từ Hoằng Nghị thì tế ti là người vô cùng đáng sợ nhưng trong mắt Diệp Tử Phàm thì đây cũng chỉ là một con người, mà đã là người thì không có gì phải sợ.

Diệp Tử Phàm chỉnh trang lại một chút y phục xộc xệch, sau đó không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Tiêu Thành Vũ: “Thí luyện của tôi hẳn là đã thông qua! Khi nào thì tôi mới được gặp Mạch Tử?”

Thần sắc của Tiêu Thành Vũ vẫn lạnh nhạt như trước: “Vừa rồi chỉ là tiểu thí ngưu đao, thí luyện bây giờ mới thực sự bắt đầu! Đi theo ta!” Tiêu Thành Vũ vừa dứt lời thì đi thẳng về phía sau đại điện.

Người này đúng là mặt than, biểu tình lạnh lùng còn tích chữ như vàng. Diệp Tử Phàm gãi mũi rồi bất đắc dĩ đuổi theo.

Tiêu Thành Vũ dẫn Diệp Tử Phàm đi xuyên qua nội điện, phía sau Thần Điện có một căn nhà bằng đá lợp ngói xanh. Mở cửa căn nhà đá ra, Tiêu Thành Vũ nói: “Mấy ngày nay anh phải ở lại đây! Mỗi ngày ta sẽ cho người mang đồ ăn thức uống cũng như y phục đến!”

Nói xong liền muốn rời đi, Diệp Tử Phàm vội ngăn Tiêu Thành Vũ lại: “Tế ti, tôi vì Mạch Tử mới đến đây, khi nào thì anh mới cho tôi gặp cậu ấy?”

Tiêu Thành Vũ lạnh lùng nhìn Diệp Tử Phàm: “Thời gian tới anh không thể gặp Mạch Tử!”

“Vì sao?” Diệp Tử Phàm gằn giọng hỏi.

“Đừng quá cao hứng, hôm nay anh chỉ mới vừa vượt qua được sơ thí, muốn cứu Mạch Tử thì phải lấy thân nuôi cổ. Những đau đớn khổ sở trong đó không phải là thứ mà người thường có thể chịu đựng. Nếu bây giờ muốn đổi ý thì vẫn còn kịp!” Tiêu Thành Vũ đáp.

Diệp Tử Phàm nheo đôi mắt phượng, nở một nụ cười tự tin: “Một mình tôi đến, về nhất định phải có hai người. Tôi nhất định sẽ cứu được Mạch Tử!”

“Hy vọng anh không phải chỉ có mỗi cái miệng!” Tiêu Thành Vũ nói xong phất tay áo ra khỏi căn nhà đá.

Quả nhiên chẳng bao lâu sau liền có người mang đến chăn đệm, quần áo cùng với vật dụng thường ngày, đến giờ cơm cũng có người mang thức ăn đến.

Thí luyện tại đại điện hao tổn rất nhiều thể lực, hơn nữa trước đó còn cả đêm không ngủ, Diệp Tử Phàm mệt mỏi nằm bẹp xuống giường, một đêm không mộng.

Buổi sáng ngày thứ hai, Tiêu Thành Vũ đến.

Diệp Tử Phàm vẫn rất tò mò không biết cổ trùng trong truyền thuyết có hình dạng như thế nào.

Tiêu Thành Vũ không để cho Diệp Tử Phàm thất vọng, từ trong hòm thuốc lấy ra một hộp gấm nhỏ bằng cỡ một bàn tay, bên trong là một con trùng màu trắng nhìn y như con đỉa lớn bằng một ngón tay người.

Con trùng đó khô quắt nhìn như tiêu bản, Tiêu Thành Vũ từ trong hộp thuốc lấy một cây ngân châm ra châm nhẹ mấy cái, con trùng đang khô quắt chẳng khác nào trái bóng mà phình lên, chậm rãi nhúc nhích.

Vừa nghĩ đến phải cho thứ này vào thân thể thì Diệp Tử Phàm liền cảm giác tóc gáy dựng ngược, sống lưng như có con gì đó bò qua, cả người ngứa ngáy tê dại, thân thể theo bản năng mà run lên.

Tiêu Thành Vũ thấy cổ trùng càng lúc càng lớn, thân hình ngọ nguậy muốn bò ra khỏi cái hộp, từ trong hòm thuốc lấy một thanh đao màu bạc ra nói với Diệp Tử Phàm: “Đưa tay!”

Diệp Tử Phàm cắn răng vươn tay ra, một ánh sáng lóe lên trước mắt, còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Tiêu Thành Vũ thì trên cổ tay đã bị rạch một đường.

Máu tươi không ngừng trào ra, Diệp Tử Phàm hơi bị đau lòng. Lão tử đây là máu gấu trúc đấy, chảy nhiều như vậy thì ăn bao nhiêu mới bổ sung lại được?

Tuy là nghĩ như vậy nhưng Diệp Tử Phàm không hề tỏ ra phản kháng.

() Máu gấu trúc là máu RH âm tính thôi, tại nó rất hiếm nên được gọi vui như thế ^^

Tiêu Thành Vũ dùng cái nhíp gắp cổ trùng lên đặt lên vết cắt trên tay Diệp Tử Phàm. Cổ trùng ngửi thấy mùi máu tươi thì càng thêm hoạt bát, nhanh chóng bò đến điên cuồng mà hút chỗ máu chảy ra trên cổ tay của Diệp Tử Phàm. Thân trùng từ màu trắng dần dần chuyển sang màu đỏ rực. Nó hút hết máu chảy ra trên tay Diệp Tử Phàm rồi thì lại dọc theo vết cắt mà liều mạng muốn chui vào bên trong da thịt.

Lúc đầu Diệp Tử Phàm chỉ cảm thấy tê ngứa, không quá đau nhưng sau đó khi cổ trùng tìm cách chui vào bên trong da thịt thì lại đau đớn như bị lóc da xẻo thịt.

Diệp Tử Phàm cắn răng cố nhịn, đợi cho cổ trùng chui hoàn toàn vào bên trong da thịt thì đầu đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.

Tiêu Thành Vũ giúp Diệp Tử Phàm băng kín vết thương trên tay lại rồi bảo: “Anh phải nghỉ ngơi đi, trong mấy ngày tới thân thể sẽ cảm thấy rất khó chịu!”

Diệp Tử Phàm vừa nghĩ đến con trùng lớn như vậy đang đi du ngoạn trong người mình thì dạ dày liền cuộn lên.

“Tế ti, phải nuôi cổ trùng này trong bao lâu?”

“Bảy ngày đầu cổ trùng sẽ dung hợp với thân thể, đợi sau khi nó hoàn toàn dung hợp rồi thì sẽ không cảm nhận được sự tồn tại của nó nữa. Đến lúc đó dùng máu của anh sẽ có thể loại trừ được độc tố của Đản Tử Cổ trong người Mạch Tử.”

Mặt Diệp Tử Phàm đã tái mét, phải mất bảy ngày mới dung hợp. Con trùng lớn như vậy mà nằm lại trong cơ thể đến bảy ngày, chỉ nghĩ là đã thấy buồn nôn.

“Anh nghỉ ngơi đi, nếu như cảm thấy không khỏe thì bảo người báo cho ta!”

Tiêu Thành Vũ thu dọn lại dụng cụ rồi cầm hòm thuốc ra khỏi gian nhà đá.

Mới đầu Diệp Tử Phàm không có cảm giác gì khác lạ ngoại trừ thân thể có hơi mệt mỏi, đầu cũng có chút choáng váng. Nhưng đến đêm thì mới cảm nhận rõ có thứ gì đó đang ngọ nguậy dưới da không ngừng cắn xé da thịt, đau đớn lan từ cánh tay ra khắp tứ chi bách hài. Từng cái lỗ chân lông chẳng khác nào bị ngàn vạn cây kim đâm vào, Diệp Tử Phàm phải cắn đệm chăn để nén xuống đau đớn trong cơ thể.

Không biết đã qua bao lâu, không biết đã đau đớn bao lâu, cho đến khi sắc trời sáng lên thì đau đớn mới từ từ tan đi.

Diệp Tử Phàm cuộn mình, đệm chăn dưới thân đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Gương mặt tuấn tú tràn đầy mỏi mệt nhưng đôi mắt vẫn tràn đầy ý chí kiên cường bất khuất.

Mỗi lần đêm xuống, cơn đau lại đến đúng giờ, cứ như vậy mà giằng co qua bảy ngày. Diệp Tử Phàm cũng cắn răng chịu đựng qua bảy ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.