Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 11: Nguy hiểm



Vừa đến giờ nghỉ trưa, Mạch Tử liền vội vội vàng vàng lao ra khỏi công ty đi đến chỗ hẹn. Sáng nay không có linh cảm, cậu bèn gọi điện cho một người bạn – học tỷ cùng học khoa thiết kế ở đại học. Học tỷ khi học thiết kế ở đại học rất tốt, tuy rằng bây giờ không công tác trong lĩnh vực này. Nhưng mỗi khi Mạch Tử rơi vào đường cùng thường đi tìm cô nhờ giúp đỡ.

“Mạch Tử, bên này!” Một giọng nữ duyên dáng truyền đến Mạch Tử nhìn theo hướng phát ra âm thanh, đang là giờ nghỉ trưa nên nhiều người đi ra ngoài ăn, nhưng đám người đông nghịt vẫn không che được một bóng dáng xinh đẹp.

Mạch Tử bước nhanh qua, vừa đến nơi liền mở miệng xin lỗi: “San San, chị đợi lâu chưa? ”

Cô gái trước mắt có một mái tóc thật dài, một đôi mắt linh động trên khuôn mặt nhỏ nhắn, cái miệng nhỏ xinh như hoa anh đào cong lên thành một độ cong đáng yêu: “Không sao, mới đến chưa được bao lâu!”

Hai người cùng gọi cơm, trong lúc chờ cơm, Quan San San lật xem phương án thiết kế của Mạch Tử, hai hàng chân mày lá liễu khẽ cau lại: “Mạch Tử, đây là phương án của cậu à? Đừng trách chị nói thẳng, phương án này của cậu hoàn toàn không hề có điểm nhấn. Bây giờ khách hàng đều có yêu cầu rất cao, thứ này vừa nhàm chán vô vị lại chẳng có chút gì mới mẻ thì sao có thể khiến cho người xem chú ý.” Mạch Tử liền làm vẻ mặt thảm thiết: “San San, em biết, nhưng gần đây em không có linh cảm! Hơn nữa mấy loại quảng cáo dầu gội lăn qua lộn lại thì cũng chỉ có bấy nhiêu thôi mà?”

Quan San San suy nghĩ một chút, ánh mắt đăm chiêu: “Mạch Tử, quảng cáo bây giờ thời lượng phát sóng chỉ khoảng mấy chục giây nhưng có thể kể cả một câu chuyện. Cậu có thể quay hết một câu chuyện rồi tách ra thành từng đoạn quảng cáo nhỏ. Phân ra mà phát sóng thành từng phần, như vậy vừa thu hút được sự chú ý của người xem đài, vừa khiến cho họ mong đợi đồng thời sẽ kích thích được khả năng tiêu thụ của sản phẩm. Vì dù sao cả một câu chuyện không thể chiếu hết trong vài chục giây được. Bây giờ chẳng phải có vài mặt hàng đã làm như vậy sao? Như kẹo cao su XXX, khoai tây chiên XXX,…, cậu có thể học theo mà!”

“Đúng rồi, sao em không nghĩ ra nhỉ?!” Mạch Tử vỗ ót, ngay lập tức đã lờ mờ có linh cảm, nhưng rồi lại ủ rũ: “San San, chị nói xem một lọ dầu gội thì kể một câu chuyện như thế nào?”

Quan San San trợn mắt: “Đương nhiên là chuyện tình yêu rồi! Giữa đêm mùa hè, nữ chính bị lưu manh trêu ghẹo, nam chính từ trên trời giáng xuống sau đó anh hùng cứu mỹ nhân, rồi hai người liền ở bên nhau. Chuyện tình yêu lãng mạn đến cỡ nào!” Sọc đen đầy trên trán Mạch Tử: “Quan đại tiểu thư ơi, cái này với dầu gội liên quan gì nhau?”

Ai đó trợn trắng mắt: “Sao lại không liên quan? Nam chính dùng dầu gội đó đó!”

Hai người liếc nhau rồi nhất tề phá lên cười sằng sặc.

Quan San San cười đến thở không ra hơi rồi mới hỏi: “Tâm trạng tốt hơn chưa?!”

“Cám ơn chị, San San, em tốt hơn rồi, lại có thêm động lực!”

“Cuộc sống đôi khi cũng gặp phải những chuyện không mong muốn, tư tưởng của cậu phải thoáng hơn một chút. Mạch Bảo có khỏe không? Đã lâu không gặp nó!”

“Rất tốt, mấy hôm trước nó còn nhao nhao ồn ào không biết chừng nào dì San San mới chịu tìm dượng cho nó đấy!”

Quan San San ôm mặt ra vẻ thẹn thùng: “Thằng quỷ con! Người ta còn trẻ mà! Ai thèm cưới xin gì giờ này chứ?!”

Mạch Tử nhất thời ngao ngán không biết nói gì, bỗng sắc mặt của San San trở nên ảm đạm: “Mạch Tử, khi đó cậu còn chưa tốt nghiệp đại học đã chạy đi kết hôn sinh con. Khi gặp lại vốn tưởng rằng cậu đang sống cuộc sống mỹ mãn hạnh phúc, ai ngờ… Cậu một mình chăm sóc cho Mạch Bảo chắc rất vất vả, có từng nghĩ tới việc tìm cho Mạch Bảo một người mẹ chưa?”

Mạch Tử cúi đầu dùng chiếc đũa khảy mấy cọng rau trong dĩa: “San San, chị biết tình hình của em bây giờ, nhà ở thì cũ nát, thu nhập ít ỏi, còn phải chăm sóc một đứa con thì sao có thể mang lại hạnh phúc cho một ai đó chứ.”

Quan San San lập tức trở thành bà mối: “Cậu đừng hạ thấp mình, không phải người phụ nữ nào cũng đều thích hư vinh. Chị có một người chị họ tốt lắm, đoan trang hiền lành, vừa mới ly dị nhưng không có con, cậu có muốn suy nghĩ thử không?”

Quan San San thì vô cùng nhiệt tình nhưng Mạch Tử không thể nào có hứng thú nổi. Trước không nói đến gia cảnh của mình, thân thể này của cậu đã không thể tiếp nhận được phụ nữ nữa rồi. Nếu tùy tiện kết giao chẳng phải là hại người ta hay sao?

Mạch Tử quyết đoán cự tuyệt: “San San, cám ơn ý tốt của chị nhưng giờ em chỉ muốn nuôi dạy Mạch Bảo cho tốt, còn những việc khác em thật sự không có tinh lực suy nghĩ.”

Quan San San còn muốn nói gì đó nhưng nhìn vẻ cương quyết trên mặt Mạch Tử thì lại thôi, những lời đến bên môi đành phải nuốt ngược trở lại.

Diệp Tử Phàm đứng ở bên đường ngây ngốc nhìn người con trai ngồi bên cạnh tấm kính thủy tinh. Một tấm rèm mỏng hơi hạ xuống che bớt ánh nắng nhưng ánh sáng vẫn rơi ở trên người của cậu, cả người cậu như được bao bọc bởi một lớp ánh sáng nhẹ nhàng ấm áp. Người con trai đó đang mỉm cười, đôi mắt cong cong thành hình bán nguyệt, cậu không ngừng khoa tay múa chân không biết là đang nói gì, hiển nhiên là tâm trạng cậu đang rất tốt.

Kể từ khi gặp lại nhau, Diệp Tử Phàm chưa từng thấy Mạch Tử vui vẻ thoải mái đến thế, cậu ấy ở trước mặt hắn luôn là dáng vẻ lạnh lùng băng giá và đề phòng.

Rốt cục là ai mới có thể khiến cho Mạch Tử có vẻ mặt như vậy? Mang theo nghi hoặc nhìn qua, đang cùng Mạch Tử nói chuyện là một người con gái xinh đẹp, mày kiếm không khỏi chau lại, ngay cả người bên cạnh nói gì hắn cũng không thể nghe lọt vào tai.

“Diệp tổng, ngài muốn ăn món gì?”

Triệu Tư Tề dừng chân quay đầu nhìn Diệp Tử Phàm không biết đã ngừng lại từ khi nào, nhập thần nhìn về phía trước. Triệu Tư Tề nghi hoặc nhìn theo, đối diện là một cửa hàng thức ăn, đang là giờ ăn cơm trưa nên trong đó người ra người vào tấp nập. Không lẽ Diệp tổng muốn ăn cơm ở bên đó? Nhưng mà Diệp Tử Phàm ngày thường chỉ ăn đồ hạng sang sao hôm nay lại đổi tính?

Triệu Tư Tề suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được: “Diệp tổng, Diệp tổng, ngài nhìn cái gì vậy?”

“À…” Diệp Tử Phàm hơi hồi thần, trong lòng tựa như bị châm kim đau đớn, quả nhiên Mạch Tử vẫn thích phụ nữ.

Chẳng lẽ chỉ vì một lần buông tay mà hắn lại phải ôm hận cả đời sao? Hắn không cam tâm, người con trai này rõ ràng là của hắn. Khi đó trong mắt cậu ấy, trong lòng cậu ấy chỉ có một mình hắn. Nụ cười ấm áp như ánh mặt trời đó cũng chỉ dành cho một mình hắn.

Chỉ năm năm mà thôi, chẳng lẽ hết thảy đều thay đổi ư? Không… Hắn không cho phép Mạch Tử thuộc về người khác, Mạch Tử là của hắn, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình hắn.

Diệp Tử Phàm gắt gao siết chặt nắm tay, khớp ngón tay trắng bệch cho thấy nộ khí mãnh liệt trong lòng hắn. Liếc qua nói với Triệu Tư Tề: “Tư Tề cậu về công ty trước đi, tôi gặp người quen, qua đó chào một tiếng.”

Triệu Tư Tề gật đầu rồi xoay người rời đi. Trong lúc đó Mạch Tử và Quan San San đang vui vẻ tán gẫu mà không biết nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.