Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 2: Gặp lại nhau



Mạch Tử ngủ một giấc tỉnh lại phát hiện con trai không có trong nhà liền kinh hoảng. Tối hôm qua tăng ca bận rộn cả đêm, đến giữa trưa không nhịn nổi mới mơ mơ màng màng thiếp đi. Khi đó Mạch Bảo còn đang ở cạnh mình chơi bóng, mới ngủ chưa được bao lâu thì Mạch Bảo đã không còn tăm hơi.

Hay nó chạy xuống dưới lầu chơi? Nghĩ đến đây, Mạch Tử nôn nóng chạy xuống lầu. Bên ngoài rất nóng, không một bóng người.

Mạch Tử nôn nóng chạy khắp khu nhà, đôi mắt kinh hoảng liên tục tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của con mình

Không có trong vườn…

Trong khu nhà cũng không có… Chỉ còn lại khu phế liệu bên ngoài, Mạch Tử nghĩ đến đây liền vội vàng lao đến khu phế tích. Cái khu đó có rất nhiều đống phế liệu quăng lung tung, thường xuyên có đồ rơi xuống, nếu Mạch Bảo không cẩn thận bị thương thì sao?!

Mạch Tử nhịn không được mà nghĩ lung tung, cảm giác lo lắng bao trùm khắp người. Thời tiết oi bức, mồ hôi không ngừng túa ra nhưng cậu lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

“Mạch Bảo… Mạch Bảo…”

Diệp Tử Phàm mơ hồ nghe thấy có tiếng gọi từ xa xa truyền đến, nghe cẩn thận thì phát hiện đúng là tên của Mạch Bảo. Mạch Bảo cũng nghe thấy, nôn nóng dẫm chân gọi: “Chắc là ba đang tìm con, xong rồi, con sẽ bị đánh mông!”

Diệp Tử Phàm thấy Mạch Bảo sợ đến mức gương mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, cảm thấy không đành lòng: “Mạch Bảo, đừng sợ, chú về với con, để chú nói với ba con không đánh mông con nhé?!”

Mạch Bảo hoang mang lo sợ vội vàng kéo tay Diệp Tử Phàm cuống quít chạy về hướng phát ra âm thanh…

Diệp Tử Phàm từ xa xa nhìn thấy bóng dáng thon gầy của một người đàn ông đang nôn nóng đảo quanh, miệng còn không ngừng gọi tên Mạch Bảo, ắt hẳn đây là ba của bé.

Mạch Bảo sau khi nhìn thấy người kia thì vội thả tay Diệp Tử Phàm ra, la lên chạy vội qua: “Ba! Ba ơi!”

Mạch Tử nôn nóng đứng giữa khu phế liệu không ngừng tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của con mình. Nghe thấy thanh âm quen thuộc truyền đến, thân hình bé xiu nhào vào ôm đùi mình, Mạch Tử kích động bế con lên ôm vào trong lòng.

Sự sợ hãi lắng xuống liền nhớ đến con mình dám lén chạy tới khu phế liệu chơi, lập tức trong lòng liền tức giận. Chỗ nguy hiểm như vậy rủi mà xảy ra việc gì thì sao? Thế là gương mặt liền trở nên âm trầm, nâng tay lên hung hăng tét vào cái mông tròn vo của Mạch Bảo.

“Ba đã nói với con bao nhiêu lần, không được đến đây chơi, tại sao con không nghe lời hả?!” Giọng nói tức giận mang theo đầy lo lắng.

Mạch Bảo òa khóc: “Ba, đừng đánh, con không dám nữa!”

Mạch Tử thấy mặt của con đã đỏ bừng, mắt đẫm nước không ngừng rơi xuống, nhất thời đau lòng muốn đòi mạng, nhưng cậu biết lần này nhất định phải nghiêm khắc với Mạch Bảo, để bé nhớ sau này không tái phạm nữa.

Vì thế quyết tâm không để ý đến Mạch Bảo kêu rên, lại vỗ mấy cái trên cái mông nhỏ, lực tay tăng lên thêm một chút: “Lần sau còn dám lén ra ngoài nữa không? Dám nữa không?”

Mạch Bảo ủy khuất bĩu môi, nức nở: “Ba, con không dám nữa mà, ba đừng đánh con!”

“Hu hu, Mạch Bảo sau này sẽ ngoan mà!”

“Hu hu hu!”

Tuy biết chuyện nhà người ta mình không tiện nhúng tay, nhưng Mạch Bảo vì đau mà gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, thê thảm nức nở, hết thảy lọt vào trong mắt Diệp Tử Phàm hóa thành đau lòng cùng cơn tức giận vô danh.

Diệp Tử Phàm vội vàng chạy đến kéo Mạch Bảo, đau lòng ôm vào trong ngực, phẫn nộ quát lên: “Anh làm gì…”

Tiếng quát ngay khi vừa nhìn rõ mặt người kia, triệt để nghẹn lại trong họng không cách nào thoát ra được.

Người mà mình bỏ bao công sức tìm kiếm mãi mà vẫn không thấy lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, vui sướng cường liệt tràn ngập khắp trong lòng. Diệp Tử Phàm gắt gao nhìn người con trai trước mặt, năm năm không gặp, gương mặt tròn trịa của em đã trở nên gầy đi nhiều, cả người bỏ đi vẻ ngoài ngây ngô mà khoác lên nét trầm ổn cùng nội liễm. Song đôi mắt của em vẫn chưa hề thay đổi, vẫn lấp lánh như đá quý, tựa như cất chứa vô số ánh sáng. Tuy rằng em đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong mơ, nhưng nay lại có thể nhìn thấy đôi mắt ấy ngay trong hiện thực, cảm giác có chút không chân thật.

“Mạch Tử…”

Diệp Tử Phàm thì thầm gọi tên, đôi môi run rẩy để lộ ra khẩn trương từ tận đáy lòng.

Người con trai trước mắt kinh hoảng nhìn hắn, hai má vốn phiếm hồng vì nôn nóng thoắt cái trở nên trắng bệch. Đôi mắt đen tràn ngập bất an, cậu từ từ bình tĩnh lại, trong lòng lại trở nên tĩnh mịch. Bờ môi mỏng nhẹ nhàng mở ra, khẽ gọi:

“Mạch Bảo, lại đây!”

Diệp Tử Phàm cảm giác tay mình nhẹ hẫng, bé con trong lòng nghe ba mình nói vậy vội vàng rời khỏi cái ôm của hắn mà nhào vào trong lòng ba.

Lời nói không mang theo chút độ ấm của Mạch Tử, thái độ không mặn không nhạt, tất cả đều khiến cho Diệp Tử Phàm đau lòng.

Đôi mắt của Diệp Tử Phàm vẫn luôn gắn chặt trên người của người trước mặt, ánh mắt của cậu lại nhìn xuống mặt đất, hiển nhiên là không muốn nhìn mặt mình. Diệp Tử Phàm khẽ cười khổ, cúi đầu nhìn thấy Mạch Bảo đang mở to đôi mắt lúng liếng le lưỡi với mình.

Mạch Bảo đáng yêu không khiến cho tâm tình của Diệp Tử Phàm tốt lên, ngược lại hắn càng thêm thất kinh.

Mạch Bảo… Bé cư nhiên lại là con trai của Mạch Tử…

Chỉ mới qua năm năm, Mạch Tử đã kết hôn sinh con, có được một đứa con đáng yêu như vậy!

Quả nhiên đã trễ, tất cả đã quá trễ…

Nỗ lực tìm cậu bao lâu nay, mong muốn lại được ở bên cậu ấy, cuối cùng lại phải đối mặt với hiện thực tàn khốc, cảm giác vô lực từ trong tim truyền tới tận đầu ngón chân.

Một tia không cam lòng từ từ sinh ra, rồi dần dần bùng cháy! Thứ mà Diệp Tử Phàm hắn muốn có, không cần biết là dùng thủ đoạn nào cũng phải nắm chặt trong lòng bàn tay.

Mạch Tử, nếu ông trời đã để cho anh gặp lại em, không cần biết em đã kết hôn sinh con, anh sẽ khiến em phải quay về bên anh! Cho dù em không còn cảm giác với anh thì thế nào, anh sẽ khiến cho trái tim của em vì anh mà lại rung động!

Bên môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười tà mị, Diệp Tử Phàm ngẩng đầu, cười xán lạn: “Mạch Tử, đã lâu không gặp!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.