Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 23: Trả thù



Bên trong một kho hàng cũ nát, tiếng kêu thét xé nát trời đêm.

“Tạ tổng, Tạ tổng, xin ngài hãy tha cho tôi! Tôi thật sự không hề biết Diệp Tử Phàm đã sửa lại bảng báo giá!”

Một người đàn ông đầy máu nằm bẹp dưới đất, van xin nhìn gã đàn ông cao cao tại thượng trước mặt.

Tạ Thiên Lỗi cầm điếu xì gà cúi đầu nhìn người đàn ông dưới chân, trong mắt lóe lên tia thâm độc. Ngọn đèn nhỏ bên trong kho hàng tỏa ra ánh sáng yếu ớt hắt lên người hắn khiến hắn trông càng đáng sợ.

Tuy thân thể vô cùng đau đớn nhưng La Minh vẫn kéo lê thân thể tàn tạ lết từng chút một đến bên chân Tạ Thiên Lỗi mà cầu xin: “Tạ tổng, xin ngài hãy tin tôi, tôi thật sự không phản bội ngài!” Tạ Thiên Lỗi cúi người túm đầu La Minh giật ngược ra sau.

“Vậy mày nói cho tao tại sao Diệp Tử Phàm lại biết chuyện này?

Cảm giác như tóc trong tay đã có vài sợi tróc ra khỏi da đầu, trong lòng Tạ Thiên Lỗi dâng lên khoái cảm, lực trong tay càng mạnh thêm.

La Minh đau đớn đến vặn vẹo cả mặt nhưng không dám giãy dụa mà chỉ cầu xin không ngừng: “Tạ tổng, tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì! Tôi thật sự không biết mà!” Trong mắt La Minh tràn ngập kinh hoàng lẫn sợ hãi, bên trong đôi mắt đen phản chiếu lại hình dáng của hắn, nếu đôi mắt này mà mất đi ánh sáng thì không biết sẽ như thế nào! Tạ Thiên Lỗi cười độc địa! “Ha! Vậy mày nói xem tao nên làm gì bây giờ? Kẻ phản bội tao chỉ có một kết cục!”

La Minh tựa hồ nhận ra được chuyện gì, hoảng hốt giãy dụa, miệng không ngừng kêu rên: “Tạ tổng, Tạ tổng, xin ngài tha cho tôi!”

“Một con chó bội bạc bán chủ cầu vinh như mày, dù tao không xử mày thì Diệp Tử Phàm cũng chẳng tha cho mày đâu!”

La Minh im lặng, trong nháy mắt những gì tốt đẹp mà Diệp Tử Phàm đối với La Mình ùa về trong đầu. Trong mắt La Minh tràn ngập hối hận vì đã để tiền tài danh lợi làm mờ mắt mà gây ra những việc tồi tệ với Diệp Tử Phàm. Hôm nay rơi vào kết cục thế này là hoàn toàn xứng đáng. La Mình biết thủ đoạn tàn độc của Tạ Thiên Lỗi, hắn chưa bao giờ nương tay, dù cho mình có cầu xin cũng chẳng ích gì. Nhưng vợ con vô tội, không thể để bị mình liên lụy.

Dù tóc vẫn bị Tại Thiên Lỗi nắm trong tay, La Minh vẫn không để ý đến đau đớn mà quỳ rạp xuống đất cầu xin: “Tạ tổng, tôi chết cũng không sao, nhưng xin ngài hãy bỏ qua cho vợ con của tôi! Họ vô tội!”

Tạ Thiên Lỗi buông tay ra, lau đi vết máu dính trên tay, chán ghét nheo mắt liếc qua A Dũng: “Xử lý sạch sẽ!”

“Tạ tổng, Tạ tổng, tôi chết cũng được nhưng xin ngài hãy tha cho vợ con của tôi! Họ vô tội mà!”

La Minh không ngừng cầu xin, nhào đến túm lấy ống quần Tạ Thiên Lỗi nhưng bị A Dũng đá bay.

A Dũng nhìn mấy gã đàn ông xung quanh mắng: “Chết hết rồi hả? Còn không mau xử lý sạch sẽ!”

Mấy gã đàn ông kia được lệnh liền lôi La Minh kéo đến kho hàng bên cạnh.

A Dũng lệnh cho đám người kia xong thì vội chạy theo Tạ Thiên Lỗi, cúi đầu hạ giọng nói: “Anh Thiên, vợ con của La Minh thì làm sao ạ? Đưa lên đường hết chứ?” Nói đoạn đưa năm ngón tay lên làm động tác cắt cổ.

Tạ Thiên Lỗi nghiêng qua hung hăng trừng A Dũng: “Cậu nghĩ tôi cuồng giết người hả? Thả người ra đi!”

A Dũng vội cúi đầu vâng dạ, Tạ Thiên Lỗi quay đầu nhìn về phía kho hàng, bên môi hiện lên một nụ cười thâm độc.

Diệp Tử Phàm, hôm nay tao xử lý phụ tá đắc lực của mày, xem mày còn kiêu ngạo nữa không?

Tiếng thét thảm thiết không ngừng từ sâu bên trong kho hàng truyền ra, rồi dần dần nhỏ lại, cuối cùng ngưng hẳn, tựa như chưa có chuyện gì xảy ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.