Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 28: Không có đường đi



Cốc! Cốc! Cốc!

Tiếng đập cửa dồn dập trong màn đêm yên tĩnh càng nghe rõ mồn một!

“Đến đây, đến đây!”

Mạch Tử vừa mở cửa thì bà Vương vội vàng đi vào trong nhà.

“Dì Vương, sao dì đến đây?” Bà Vương rầu rầu bảo: “Mạch Tử, lát nữa 8 giờ họp khu phố ở vườn hoa khu nhà phía đông nhé.”

“Dì Vương, sao lại mở cuộc họp khu phố vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

“Mạch Tử, bên phường đã thông báo trước cuối tháng sau chúng ta phải dọn đi toàn bộ.”

“Cái gì? Thật sự phải giải tỏa sao, sao nhanh vậy? Vậy còn bồi thường thế nào? Không thể nói dọn liền dọn được!” “Cụ thể đợi đến cuộc họp cậu cứ nói đi! Dì phải đi thông báo cho các nhà khác.” Bà Vương nói xong liền chạy đi, Mạch Tử vội vàng ăn cơm chiều xong thì mang con đi xuống lầu.

Trong khu vườn đã đầy người đứng, tiếng mắng chửi cùng tiếng than vãn từ xa đã vọng vào tai Mạch Tử.

Mạch Tử chào hỏi mọi người xong thì vội vàng hỏi: “Tại sao nói giải tỏa liền giải tỏa vậy?”

Ông Lý giận dữ trả lời: “Còn không phải chính phủ ngại chỗ này của chúng ta quá xấu xí nên phải trùng kiến lại.”

Mạch Tử thấy chuyện như vậy đã rồi, dù có rối rắm thì cũng không làm nên chuyện, vấn đề bây giờ cần quan tâm là tiền bồi thường. “Ông Lý, vậy còn tiền bồi thường thì sao ạ?”

Sắc mặt ông Lý càng thêm đen: “1:1.3, phí quá độ mỗi người một tháng 800 nhân dân tệ!”

Mạch Tử trong lòng tính toán một chút, diện tích phòng là 45 bình, nhiều lắm có thể bồi thường cho mọi người một căn hộ 50 mét vuông. Phí quá độ mỗi người mỗi tháng 800 nhân dân tệ, tức là cả mình và Mạch Bảo một tháng được 1600 nhân dân tệ, ở bên ngoài thuê một căn hộ nhỏ vẫn dư dả, như vậy phí bồi thường này miễn cưỡng có thể chấp nhận.

Nhưng những lời kế tiếp của ông Lý khiến Mạch Tử triệt để ngã vào hầm băng.

“Nhà sau khi quy hoạch nhỏ lắm cũng phải 60 mét vuông, còn lại tính theo giá thị trường!”

Diện tích nhà ở vượt quá mức dự tính, như vậy cộng thêm phí sắm sửa nhà cửa thì ít nhất cũng phải tốn 10 vạn nhân dân tệ. Mình đào đâu ra nhiều tiền như vậy.

Mạch Tử triệt để phẫn nộ, đám thương nhân kia rõ ràng là muốn bức tử họ mà!

Những người hàng xóm mới đến nghe thấy ông Lý nói thì ai ai cũng đều tức giận.

“Đám thương nhân đó quá độc ác, điều khoản bồi thường kia hà khắc như vậy thì chúng ta sống sao nổi đây?”

“Đúng thế! Nhà đang ở đàng hoàng, bỗng nhiên bắt chúng ta dùng nhiều tiền như vậy đổi một căn hộ nhỏ hơn thì ai mà chịu nổi chứ? Tôi tuyệt đối không đồng ý!”

“Đúng thế, ông đây không dọn, nếu họ dám cưỡng chế thì chúng ta giăng biểu ngữ trên phố!”

“Đúng, giăng biểu ngữ phản đối!”

Không biết là ai khơi nguồn, sự phẫn nộ lớn dần trong khu dân cư.

“Mọi người yên lặng một chút, chúng ta không nên manh động, cần phải suy xét xem làm thế nào mới có thể thắng được trận này!”

Thình lình có một giọng nói vang lên, là một người đàn ông tầm hơn bốn mươi tuổi vừa nói.

Ai vậy nhỉ? Sao nhìn lạ thế? Hàng xóm xung quanh hai mặt nhìn nhau, nhưng vẫn lắng tai nghe.

Gã đàn ông nọ kích động nói: “Tên tôi là Trần Nghị, mới mua căn hộ ở khu số bảy, đã dùng hết tiền mua nhà, còn nợ ngân hàng ngập đầu. Nhà vừa mới dọn đến đã bị giải tỏa, tôi kiếm tiền đâu ra mà trả nợ chứ? Tôi còn có con trai đang học đại học, học phí hàng năm lên đến vài vạn, rõ ràng là họ muốn bức tôi chết mà!”

Mọi người đều tỏ ra đồng tình nhìn ông ta bàn tán xôn xao.

“Nhà mới mua đã bị giải tỏa, đáng thương thật!”

“Đúng vậy, đúng vậy! Rõ ràng là muốn bức chết người ta!”

Trần Nghị giận tới mức giọng nói cũng run rẩy: “Ngày mai tôi sẽ đi lên ủy ban phường xem giải quyết thế nào! Nếu như bên công ty kia không ra mặt giải thích thì tôi sẽ đi giăng biểu ngữ. Những kẻ đó muốn giết tôi không dễ vậy đâu.”

Một khi có người cầm đầu, quần chúng liền lập tức nghe theo, vội vàng phụ họa: “Ngày mai tôi cũng đi!”

“Tôi cũng đi!”

Mọi người sôi nổi bàn tán mà không ai để ý đến vẻ đắc ý thoáng lướt qua mắt Trần Nghị.

Mạch Tử cảm thấy con trai sao hôm nay yên tĩnh quá, nhìn xuống thì thấy cu cậu đã ghé vào vai mình ngủ thiếp từ khi nào. Mạch Tử nhẹ giọng đến bên cạnh bà Vương nói: “Dì Vương, Mạch Bảo ngủ rồi, cháu về trước!”

Bà Vương cũng hạ giọng đáp: “Ồ, mau về đi! Ngày mai cậu có đi không?”

Mạch Tử hơi khó xử: “Dì Vương, ngày mai cháu phải đi làm, không đi được ạ!”

Bà Vương trấn an: “Xin nghỉ cũng không tốt, ngày mai cậu cứ đi làm, đợi có tin tức gì thì dì sẽ nói lại cho!”

“Cháu cám ơn dì Vương, cháu về trước!”

Bà Vương phất tay: “Mau đi đi!”

Mạch Tử ôm con trai xoay người về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.