Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 31: Giải trừ nguy cơ



Diệp Tử Phàm đứng trên một cái ghế nhìn xuống: “Bà con, tôi là tổng tài của công ty bất động sản Thiên Lực, tôi cam đoan với bà con nhất định sẽ cho mọi người một phương án bồi thường vừa ý. Xin bà con hãy giải tán không gây trở ngại giao thông.”

Kỳ thật mức bồi thường của Thiên Lực cũng coi như hợp lý, nếu như không phải vì Trần Nghị châm ngòi thổi gió mê hoặc đủ kiểu thì dân chúng sẽ không đến mức xuống phố biểu tình. Vụ biểu tình này nhanh chóng được lan truyền trên mạng internet, kinh động toàn bộ thành phố Z. Dân chúng không ngờ tới việc này lại tạo thành hậu quả lớn đến thế, nhất là sau khi bị mất người cầm đầu, ai cũng hoang mang lo sợ không biết nên làm thế nào.

Diệp Tử Phàm thấy dân chúng đã bắt đầu dao động thì giọng nói càng tăng thêm mấy phần chân thành: “Tôi biết tình hình kinh tế của bà con, nhà ở bây giờ thì diện tích nhỏ, sau khi quy hoạch thì diện tích sẽ mở rộng ra nên có một số người sẽ không kham nổi chi phí. Về việc này xin bà con cứ an tâm, chúng tôi sẽ điều chỉnh lại phương án quy hoạch, nếu như vượt quá mức chi tiêu của mọi người thì chúng tôi sẽ hỗ trợ ưu đãi. Tôi xin hứa sẽ không để cho bà con cô bác phải ở những căn nhà kém chất lượng hơn đâu!”

Vấn đề mà dân chúng đang lo lắng nhất nhanh chóng được Diệp Tử Phàm hóa giải nên họ hoàn toàn yên tâm. Ông Lý run run rẩy rẩy đi ra khỏi đám người, Diệp Tử Phàm vội vàng nhảy từ trên ghế xuống, tiến lên cẩn thận đỡ ông. Ông Lý kéo tay Diệp Tử Phàm, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn: “Anh nói thật chứ? Thật sự có thể nới lỏng điều khoản bồi thường sao?”

Diệp Tử Phàm nghiêm túc cam đoan: “Xin ông cứ yên tâm ạ, cháu nhất định nói được thì làm được!” Ông Lý vô cùng kích động, đôi môi run nhè nhẹ: “Được, được!” sau đó đề cao giọng hô to: “Mọi người giải tán đi!”

Có ông Lý đi đầu nên tất cả dân chúng đều nghe theo dần dần giải tán. Một trò khôi hài cứ như vậy mà kết thúc, nút giao thông được khôi phục.

Diệp Tử Phàm giải quyết nguy cơ xong rồi thì nhìn quanh quất nửa ngày mới phát hiện ra được bóng dáng thon gầy trong đám đông. Hắn vội vàng bước nhanh tới trước kéo lại người con trai nọ.

Mạch Tử từ nãy đến giờ vẫn đứng sau đám đông, lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của Diệp Tử Phàm. Người đàn ông đó đứng ở trên cao nhìn xuống đám đông, dáng vẻ uy nghi vương giả khiến cho người khác vô thức mà thần phục dưới chân hắn. Tuy Diệp Tử Phàm đã cam đoan sẽ cho mọi người một phương án bồi thường hợp lý nhưng không biết vì sao chỉ cần nghĩ đến việc người đàn ông này đã thu mua nhà của mình thì Mạch Tử vẫn không thể nhịn được mà oán hận hắn ta. Mạch Tử thật sự không biết phải đối mặt với Diệp Tử Phàm như thế nào, vì vậy đành tránh né mà lẩn vào trong dòng người đi về nhà. Thế nhưng Mạch Tử chưa đi được bao nhiêu bước thì cánh tay đã bị giữ lấy. Mạch Tử mờ mịt quay đầu lại thì thấy người đang đứng sau lưng mình là ai khiến cho cậu mất kiên nhẫn mà cố giật tay ra: “Anh làm gì đấy?”

Diệp Tử Phàm kéo Mạch Tử đến dưới một bóng cây cố gắng phân trần: “Khu nhà cũ này sắp sửa được cải tạo lại, anh đã chuẩn bị cho em một căn hộ để em và Mạch Bảo dọn qua ở!”

Mạch Tử lập tức không suy nghĩ mà từ chối ngay: “Cám ơn ý tốt của Diệp tổng tài nhưng tôi chỉ xin nhận tấm lòng của anh chứ còn nhà ở thì tôi không cần!”

Diệp Tử Phàm tỏ ra bất đắc dĩ, hắn biết ngay là Mạch Tử nhất định sẽ có phản ứng thế này nhưng vẫn cố gắng tươi cười mà nói: “Nhưng nhà mới cần phải tốn hai năm mới xây xong, trong lúc đó em cũng cần phải có chỗ…”

“Việc này không cần Diệp tổng tài bận tâm! Mà anh đừng có đứng ở đây giả từ giả bi. Nhà của tôi là do anh mua, giờ lại chạy tới quan tâm đến nhà cửa của tôi thì xin hỏi anh đang có ý đồ gì?”

Thấy Mạch Tử đã hiểu lầm mình nên Diệp Tử Phàm vội vàng giải thích: “Mạch Tử, em nghe anh nói một chút đi. Việc khu nhà của em bị cải tạo là do chính phủ yêu cầu. Cho dù không có công ty Thiên Lực của anh thì cũng sẽ có công ty bất động sản khác thu mua chỗ này thôi!”

“Tôi thà để người khác mua còn hơn!”

Nhìn sắc mặt tràn đầy căm ghét của đối phương, trong lòng Diệp Tử Phàm ngũ vị tạp trần. “Mạch Tử, em hận anh đến thế sao?”

Gương mặt ngập tràn đau thương của Diệp Tử Phàm khiến cho trái tim của Mạch Tử nhói lên, Mạch Tử thầm hận chính bản thân mình vì cớ gì lại vô dụng đến như thế. Lúc nào cũng bị người đàn ông này ảnh hưởng đến cả suy nghĩ lẫn tình cảm. Sao mình có thể dễ dàng quên được hết thảy những lừa dối và phản bội nhanh như vậy? Buồn bã và hối hận hóa thành một nụ cười lạnh: “Thật sự thì bây giờ tôi hoàn toàn không muốn có bất kỳ liên hệ gì với anh nữa! Hy vọng Diệp tổng tài có thể tha cho tôi, biến mất khỏi cuộc sống của tôi!”

Mạch Tử nói một hơi rồi rũ mi mắt, cậu không dám nhìn phản ứng của Diệp Tử Phàm vì cậu biết chỉ cần người đàn ông này lộ ra thêm một chút cảm xúc đau khổ nào thôi thì Mạch Tử sẽ vứt bỏ tất thảy kiên trì của mình mà nghe theo sắp xếp của hắn, không muốn để cho gương mặt tuấn tú kia xuất hiện thêm chút biểu cảm đau lòng nào.

Diệp Tử Phàm thấy Mạch Tử lạnh lùng như vậy khiến cho cảm giác đau đớn đến không thể thở nổi từ đáy lòng tràn ra khắp toàn thân. Mạch Tử quả thật vô cùng hận mình…

Diệp Tử Phàm thả tay Mạch Tử ra, lặng lẽ xoay người bỏ đi. Mạch Tử cắn môi dưới nhìn bóng lưng Diệp Tử Phàm dần dần đi xa, yếu ớt ngồi bệt xuống bồn hoa ở ven đường. Rõ ràng mình đã nói là không muốn nhìn thấy mặt anh ta, nhưng vì sao khi anh ta bỏ đi thì trái tim lại đau đớn đến thế?

Mạch Tử lắc đầu như điên, cố gắng quên đi hết thảy về người đàn ông đó, thế nhưng nét mặt đau đớn của Diệp Tử Phàm như khắc sâu trong đầu Mạch Tử mà không cách nào xóa đi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.