Mạch Tử đứng dưới tòa nhà cao chọc trời, chần chừ không biết nên làm thế nào cho phải. Tuy rằng cậu đã hứa với bà con hàng xóm là sẽ đi tìm Diệp Tử Phàm để thương lượng về vấn đề bồi thường, ở nhà cũng đã chuẩn bị sẵn cả đống lý do khi gặp người nọ… nhưng vì sao khi đến nơi rồi thì lại có cảm giác cả người mềm rũ, ngay cả một chút dũng khí để bước thêm vài bước cũng không có.
Buổi sáng vừa quyết liệt từ chối ý tốt của người ta, thậm chí còn chửi mắng người ta một trận, buổi chiều thì lại khúm na khúm núm đi tìm hắn. Biết đâu Diệp Tử Phàm nghe xong sẽ cười nhạo vào mặt mình hoặc thẹn quá mà thẳng thừng từ chối mình?! Mạch Tử nhất thời không suy nghĩ được thêm bất kỳ điều gì nữa mà chỉ bồn chồn đi vòng quanh!
Triệu Tư Tề từ xa xa đã nhìn thấy có một thanh niên đang đứng dưới tòa nhà công ty của mình, mà dáng vẻ người đó hình như rất quen. Khi anh đến gần thì mới nhớ ra người thanh niên này chính là người đã mang thuốc đến cho anh khi xảy ra vụ biểu tình của người dân trong khu giải tỏa. Nhưng tại sao cậu ta lại đến công ty của mình? Nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Mạch Tử, Triệu Tư Tề đi qua hỏi dò: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Mạch Tử đang còn rối rắm không biết nên đàm phán chuyện bồi thường với Diệp Tử Phàm như thế nào thì nghe thấy một giọng nói quen tai vang lên. Mạch Tử quay đầu lại thì thấy là một người đàn ông anh tuấn đứng trước mặt mình, người này trông rất quen mắt. Mạch Tử hồi tưởng lại thì mới đột nhiên nhớ ra, kinh ngạc kêu lên: “Là anh à?!” rồi Mạch Tử chỉ lên cái trán được quấn băng của Triệu Tư Tề hỏi thăm thêm: “Anh đã đỡ hơn chưa?”
Triệu Tư Tề mỉm cười: “Không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi! Mà sao cậu lại đến đây?” Mạch Tử không biết trả lời như thế nào, ấp a ấp úng nói: “Tôi… tôi đến đây có chút việc!”
Triệu Tư Tề nhớ đến thái độ của Mạch Tử đối với Diệp Tử Phàm khi ở chỗ khu nhà giải tỏa, anh đoán người này có quen biết với sếp mình, lý do cậu ta đến đây chắc hẳn cũng có liên quan đến vấn đề bồi thường. “Cậu đến tìm Diệp tổng à?”
Mạch Tử cúi đầu dùng chân dí dí hòn đá nhỏ dưới chân, ủ ê đáp: “Vâng!”
Triệu Tư Tề thân thiện bảo: “Vậy chắc cậu không biết vị trí văn phòng của Diệp tổng, để tôi dẫn đường cho!” Không nói thêm gì liền kéo tay Mạch Tử đi vào bên trong tòa nhà. Hai người đi đến chỗ đợi thang máy, Triệu Tư Tề lại tiếp tục bắt chuyện với Mạch Tử: “Hôm nay rất cảm ơn cậu!”
“Cậu muốn tìm Diệp tổng nói chuyện về vấn đề bồi thường à?”
Thấy Triệu Tư Tề hỏi thẳng thắn như vậy, Mạch Tử cân nhắc một chút rồi nói hết ý đồ của chuyến đi này cho anh: “Đúng thế! Tình trạng của chúng tôi như thế nào thì chắc hẳn anh cũng biết được phần nào rồi. Phương án bồi thường do phía các anh đưa ra thật sự khiến chúng tôi rất khó chấp nhận được!”
Triệu Tư Tề cũng hiểu được nỗi khó xứ của dân chúng trong khu giải tỏa, nhưng các điều khoản bồi thường đã quá mức ưu đãi rồi. Nếu như còn nới rộng ra thêm nữa thì chắc chắn là công ty của anh không thể gánh vác được khoản phí tổn khổng lồ này.
“Phương án bồi thường tối thiểu mà chính phủ quy định là 1: 1.1 nhưng chúng tôi đã xem xét tình huống khó khăn của mọi người mà đã nới rộng ra rất nhiều. Nếu buộc chúng tôi phải nới thêm nữa thì e là…”
Mạch Tử cũng biết là Triệu Tư Tề nói có lý. Thế nhưng có rất nhiều người sẽ không thể mua nổi nhà ở, vấn đề này thì phải giải quyết ra sao?
“Tôi cũng biết là các anh rất khó khăn, nhưng mà khu căn hộ sau khi được cải tạo lại thì quá lớn như vậy làm sao mà chúng tôi có thể trang trải chi phí được.”
Triệu Tư Tề khẽ cau mày, anh cũng rất khó xử. Anh hiểu được tâm tình của Mạch Tử nhưng vấn đề bồi thường không phải chỉ có mình anh là giải quyết được. Tuy anh rất muốn giúp đỡ Mạch Tử nhưng mà lực bất tòng tâm.
Thang máy đến, Triệu Tử Tề mang Mạch Tử đi tới văn phòng của Diệp Tử Phàm. Khi đi ngang qua văn phòng của Lâm Ngọc Trân ở bên cạnh thì Triệu Tư Tề hỏi thăm: “Chị Lâm, Diệp tổng có ở bên trong không ạ? Tôi có việc muốn tìm anh ấy!”
Lâm Ngọc Trân gật đầu cười: “Triệu phó phòng, Diệp tổng ở trong văn phòng đấy!” lại hiếu kỳ đánh giá Mạch Tử ở bên cạnh Triệu Tư Tề.
Triệu Tư Tề gật đầu, sau đó mang theo Mạch Tử gõ cửa phòng Diệp Tử Phàm.