Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 47: Đánh lén



Diệp Tử Phàm đá bay hoạt động chúc mừng của phòng kinh doanh, đặc biệt chạy đến tiệm bánh ngọt nổi tiếng nhất khu Nam mua bánh chocolate, khi đến được nhà Mạch Tử thì nhà đã lên đèn. Diệp Tử Phàm gõ cửa, Mạch Bảo vừa thấy là Diệp Tử Phàm đến thì hoan hô nhảy bổ đến.

“Chú Diệp đến rồi!”

Diệp Tử Phàm buông bánh ngọt xuống, bế Mạch Bảo lên:

“Mạch Bảo, có nhớ chú không nè?”

Mạch Bảo gật mạnh đầu, ôm Diệp Tử Phàm hôn lên hai má của hắn: “Mạch Bảo nhớ chú lắm!”

Diệp Tử Phàm cực kỳ vui vẻ, đôi mắt phượng cong lại thành hai khe hở.

“Mạch Bảo, chú mua bánh ngọt chocolate này, con muốn ăn chưa?”

“Dạ muốn!”

Diệp Tử Phàm giúp Mạch Bảo cắt bánh ngọt, Mạch Bảo xúc một miếng lớn đưa đến trước mặt hắn: “Chú ăn trước!”

Diệp Tử Phàm vô cùng cảm động: “Mạch Bảo ngoan quá!” Há miệng ngậm lấy cái nĩa, thuận tiện còn cắn lên cánh tay nhỏ mập ú của Mạch Bảo.

Mạch Bảo ôm tay, vẻ mặt đau khổ: “Thịt của Mạch Bảo ăn không ngon, chú ăn bánh ngọt đi!” Nói rồi đẩy hết bánh ngọt đến trước mặt Diệp Tử Phàm.

Diệp Tử Phàm ráng nhịn cười, làm ra vẻ nghiêm túc nói: “Chú vẫn thấy thịt Mạch Bảo ăn ngon hơn, đến đây để chú cắn thêm một cái!” Làm bộ muốn nhào qua làm Mạch Bảo sợ tới mức né trái né phải.

“Á, chú ơi, thịt Mạch Bảo ăn không ngon đâu mà!”

Diệp Tử Phàm cười ha hả: “Được, chú không trêu Mạch Bảo nữa, mau ăn bánh nào!”

Mạch Bảo nhảy nhót ngồi trở lại trên bàn cơm, cầm lấy đĩa bánh ăn.

Diệp Tử Phàm nhìn xung quanh một vòng mới xuyên qua lớp kính cửa phòng bếp nhìn thấy thân ảnh bận rộn bên trong.

“Mạch Bảo, con ngoan ngoãn ngồi đây ăn bánh, chú đi giúp ba nấu cơm nhé!”

Mạch Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

Diệp Tử Phàm đi vào nhà bếp thì thấy Mạch Tử đang đổ rau vào trong nồi, tiếng máy hút khói kêu rất lớn nên không thể nghe được âm thanh của bên ngoài, chả trách mà hắn đến lâu như vậy vẫn không thấy Mạch Tử đi ra.

Diệp Tử Phàm lặng lẽ đi qua, ôm lấy cái eo nhỏ của Mạch Tử, khi Mạch Tử còn chưa kịp kêu lên thì đã xoay người Mạch Tử lại đè lên trên tường, ngăn chặn đôi môi của cậu.

Người con trai trong lòng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bắt đầu kịch liệt giãy dụa. Diệp Tử Phàm chỉ hôn lướt qua một cái rồi thôi. Nhẹ nhàng thả lỏng bàn tay đang giữ chặt tay Mạch Tử mà dời xuống ôm eo cậu. Mạch Tử tức giận đẩy hắn ra: “Mạch Bảo còn đang ở bên ngoài, anh đùa kiểu gì vậy?”

“Ý của em là, nếu Mạch Bảo không có ở bên ngoài thì làm gì cũng được?”

Mạch Tử thấy Diệp Tử Phàm cố tình vặn vẹo lời nói của mình, trợn trắng mắt nhìn hắn: “Anh nằm mơ!”

Diệp Tử Phàm cười khẽ một tiếng đem cằm gác lên bả vai của Mạch Tử, thổi nhẹ một hơi vào tai cậu: “Ngon không? Vị chocolate đấy, anh cảm thấy cũng không tệ lắm!”

Mạch Tử đột nhiên nhận ra, nụ hôn bất thình lình khi nãy đúng là mang theo đậm vị chocolate. Mặt của Mạch Tử ‘xoẹt’ một tiếng liền đỏ hồng đến tận mang tai, trong gian bếp nhỏ bé tràn ngập không khí ái muội. Thân thể của người đàn ông đang ôm cậu vào lòng nóng như lửa khiến cho cả người cậu như xụi lơ.

Diệp Tử Phàm nhìn chằm chằm vành tai ửng đỏ của Mạch Tử thì cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Hắn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm vành tai tinh tế, chọc cho người con trai trong lòng run bắn lên.

“Anh… anh đừng có quá đáng…”

Mạch Tử sợ hãi tránh né, tiếc là không làm gì được người đàn ông vững như bàn thạch đang chặn đứng đường chạy trốn của cậu.

“Em còn chưa nói cho anh biết, bánh ngọt ăn ngon không?”

Âm thanh tà mị vang lên bên tai, gương mặt Mạch Tử đỏ bừng, cắn môi dưới tỏ ra ấm ức nhìn Diệp Tử Phàm.

Tâm trạng của Diệp Tử Phàm cực kỳ tốt, vươn tay xoa đầu Mạch Tử, lui ra rồi đi ra khỏi bếp: “Được rồi, anh không đùa em nữa! Anh ra chơi với Mạch Bảo!”

Mạch Tử nhẹ nhàng thở ra, người này gần đây càng ngày càng ác liệt, cứ thường xuyên trêu chọc cậu, suýt tý nữa thì cậu đã không thể chống đỡ được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.