Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 70: Ác liệt



Con đường dơ bẩn đầy bùn lầy cùng với rác rưởi vứt lung tung, bốn phía đều tràn ngập mùi hôi thối.

Mày kiếm Diệp Tử Phàm nhíu nhặt, trong lòng thì thầm nghĩ ai mà có thể sống ở cái nơi như thế này?

‘Phụp!’

Dưới chân truyền đến cảm giác dinh dính, Diệp Tử Phàm khó khăn nhấc chân lên, nhìn cái thứ gì đó đã hoàn toàn biến dạng dưới gót giày của mình, cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.

Khó khăn lắm Diệp Tử Phàm mới ra khỏi được con đường đó, gian nhà ngang ba tầng cũ nát trước mắt lại khiến cho Diệp Tử Phàm vô thức mà lại cau mày.

Từ ngày Diệp Tử Phàm đồng ý với Mạch Tử là trước tiên sẽ dùng quan hệ bạn bè mà tiếp xúc nhau, vì để cho Mạch Tử tin mình, Diệp Tử Phàm đã tuân thủ lời hứa không quấy rầy Mạch Tử nữa. Hai người chỉ thỉnh thoảng gặp mặt, ăn một bữa cơm.

Diệp Tử Phàm có thể cảm giác được sự đề phòng của Mạch Tử đã từng chút một tan bớt đi, chỉ cần cho Mạch Tử thêm thời gian thì ắt hẳn vết thương trong lòng của Mạch Tử sẽ dần dần khép lại.

Nhưng cứ như vậy, Diệp Tử Phàm càng lúc càng bất mãn, trước kia nếu nhớ Mạch Tử thì có thể chạy đến quấy rối người ta, ăn chút phúc lợi, còn bây giờ thì chỉ có thể nhìn, không được ôm không được sờ, có đôi khi còn không được nhìn thấy nốt.

Cứ như thế khiến cho Diệp Tử Phàm rất ngứa ngáy, đứng ngồi không yên, cuối cùng nhịn không được mà mò đến đây.

Diệp Tử Phàm đi vào trong dãy nhà, vì là dãy nhà ngang nên ánh sáng rất kém, đang ban ngày ban mặt mà âm âm u u.

Trên dãy hành lang tối đen như mực chỉ có chút ánh sáng le lói, đi qua từng cánh cửa gỗ cũ nát, mùi khói dầu do nấu nướng vì bị ám trong không gian kín mà tạo thành mùi rất khó ngửi, đã vậy còn mùi hương kỳ dị phát ra từ nhà vệ sinh công cộng… tất cả đủ loại mùi quyện vào nhau tràn ngập khắp hành lang.

Hai hàng chân mày của Diệp Tử Phàm vẫn nhíu chặt, quả thật hắn đã sớm dự đoán được chỗ ở của Mạch Tử không được tốt, thế nhưng tận mắt nhìn thấy rồi vẫn bị hoàn cảnh thảm thương này khiến cho sợ ngây người!

Chỗ này ai mà ở được chứ?

Không được! Nói gì đi nữa cũng phải ép Mạch Tử dọn nhà!

Đang suy nghĩ làm sao để thuyết phục Mạch Tử chuyển nhà, chợt thấy một bóng dáng bé nhỏ đang ngồi xổm ở cuối hành lang, Diệp Tử Phàm vội nhanh chân đi qua!

Mạch Bảo lúc này đang ngồi xổm trên nền xi măng đen kịt chơi ô tô, bàn tay nhỏ bụ bẫm dính đầy vết bẩm. Diệp Tử Phàm đau lòng khẽ gọi: “Mạch Bảo?”

Mạch Bảo ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lúng liếng nhìn thấy người vừa đến là ai thì vui vẻ reo lên: “Chú Diệp!”

Diệp Tử Phàm vội ôm lấy bé: “Sao Mạch Bảo lại chơi ở đây? Ba con đâu?”

Mạch Bảo thân mật hôn lên má Diệp Tử Phàm đáp: “Ba đang nấu thuốc! Mùi hôi lắm nên Mạch Bảo ra đây chơi!”

“Ba của con làm sao? Tại sao phải uống thuốc?”

“Ba khó chịu, ho hoài!”

Diệp Tử Phàm nguyên tưởng rằng Mạch Tử chỉ bị cảm mạo thông thường nên mới hay ho khan, vì vậy không để ý lắm, ai ngờ tới sức khỏe của Mạch Tử lại kém như vậy!

Diệp Tử Phàm chỉ vào cánh cửa đang khép hờ ngay đấy: “Mạch Bảo, nhà con ở đây à?”

Mạch Bảo gật đầu: “Dạ, là nhà này!”

Cánh cửa gỗ đã cũ nát không thôi, chỉ mới đẩy nhẹ mà đã phát ra tiếng kẽo kẹt ầm ĩ.

Diệp Tử Phàm đứng trước cửa, nhìn căn phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông, chỉ cần quét mắt một lượt đã có thể thấy hết toàn bộ.

Một cái giường đôi chiếm phần lớn không gian của căn phòng, trong một góc bày một cái bàn học nhỏ, một tủ quần áo. Ngay bên tay trái cửa ra vào là phòng bếp và buồng vệ sinh.

Diệp Tử Phàm thả Mạch Bảo xuống, bảo: “Mạch Bảo ở đây chơi ngoan, đừng đi đâu, để chú vào xem ba của con!”

Mạch Bảo ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục ngồi xổm dưới đất chơi ô tô.

Diệp Tử Phàm đi vào trong bếp, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang ở trước bếp lò, mấy ngày không gặp dường như đã gầy thêm, yếu ớt thêm.

Nồi đất trên bếp lò lượn lờ một làn khói, trong gian bếp nhỏ hẹp tràn ngập khói cùng với mùi thuốc đông y đậm đặc xộc vào mũi.

Diệp Tử Phàm lại nhăn mày khẽ gọi: “Mạch Tử!”

Mạch Tử lúc này không biết đang thất thần nghĩ gì, bị âm thanh đột ngột vang lên làm giật mình. Vừa quay đầu thì thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc, trái tim bất giác đập loạn, bối rối quay mặt đi.

“Sao anh lại đến đây?”

Diệp Tử Phàm nhìn chằm chằm Mạch Tử, trong mắt tràn ngập yêu thương. Nhẹ nhàng đi đến kéo Mạch Tử ôm vào lòng, mấy lời hứa trước kia trong nháy mắt khi nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong thì đã triệt để quăng ở sau đầu.

“Tại sao em lại ở một nơi như thế này?”

Mạch Tử bị Diệp Tử Phàm ôm vào trong lòng thì cảm thấy rất mất tự nhiên, vặn vẹo người tránh ra khỏi cái ôm của hắn.

“Khu nhà bị cải tạo, nhà cửa gần đó đều rất khó thuê, có thể thuê được chỗ như thế này đã rất khó rồi, làm gì còn sự lựa chọn nào khác?!”

Mạch Tử tính toán, thuê phòng lớn thì phải tốn thêm một khoản chi phí không nhỏ, khi khu nhà được xây dựng xong thì còn phải trang hoàng mua sắm thêm gia cụ lẫn trang thiết bị, toàn tiền là tiền, tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Diệp Tử Phàm thở dài: “Em cần gì phải ở đây, anh đã chuẩn bị sẵn nhà cho em rồi, hai ngày nữa em chuyển qua đi!”

Mạch lập tức cự tuyệt: “Không cần, ở đây rất ổn rồi! Đợi khu nhà xây dựng xong thì tôi sẽ trực tiếp dọn qua!”

“Nhưng mà điều kiện ở đây quá tồi tệ, đã vậy trị an còn rất kém. Một mình em mang theo Mạch Bảo ở đây quả thật rất bất tiện!”

“Dù sao tôi cũng là đàn ông, có gì mà phải sợ?!”

Diệp Tử Phàm nói thầm trong bụng, em lớn lên quyến rũ như vậy thì ai nhìn thấy chả muốn phạm tội, làm sao anh yên tâm cho được?

Bụng thì nghĩ vậy nhưng tất nhiên Diệp Tử Phàm không dám nói ra miệng, Mạch Tử mà nghe thấy thì nhất định sẽ xù lông.

“Bây giờ em không phải chỉ có một mình, còn Mạch Bảo nữa!”

Mạch Tử giở nắp lên nhìn xem thuốc trong nồi, trả lời lấy lệ: “Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ!”

Diệp Tử Phàm cố gắng cả buổi nhưng không thể khiến cho Mạch Tử chịu chuyển nhà, biết tính cách cố chấp này của Mạch Tử sẽ không thể dễ dàng sửa đổi, tuy có hơi tiếc nuối nhưng Diệp Tử Phàm biết mình không nên nóng vội.

Thấy Mạch Tử tắt lửa cầm lấy cái bắc nồi định đem cái nồi xuống, Diệp Tử Phàm vội bước đến làm thay.

Rót thứ thuốc đen thui trong nồi ra bát, Diệp Tử Phàm cau mày: “Mạch Tử, em khó chịu ở đâu?”

Mạch Tử qua loa đáp: “Chỉ hơi ho khan thôi!”

Mùi thuôc trong chén tỏa một mùi hương kỳ dị gay mũi, Diệp Tử Phàm nhìn tới nhìn lui đều thấy cái thứ này chẳng đáng tin.

“Nếu ho khan sao em không đến bệnh viện, uống cái thứ này mà được sao?

Khụ khụ khụ!

Tiếng ho khan dồn dập từ trong miệng Mạch Tử truyền ra, càng lúc càng kịch liệt. Mạch Tử che miệng thở hổn hển, Diệp Tử Phàm rất đau lòng ôm Mạch Tử, vỗ nhẹ lưng giúp cho Mạch Tử thuận khí.

Một lát sau, tiếng ho khan dần dần giảm đi, sắc mặt Mạch Tử lúc này đã trắng bệch.

“Em ho nhiều như vậy, để anh mang em đến bệnh viện!” Diệp Tử Phàm kéo Mạch Tử đi ra ngoài.

Mạch Tử vội kéo Diệp Tử Phàm lại: “Tôi không sao, uống ít thuốc là ổn rồi!”

Diệp Tử Phàm rất sốt ruột: “Cái thứ thuốc này uống sao được! Em ho nhiều như vậy thì không thể không đi khám bác sĩ!”

“Thuốc này rất tốt” Mạch Tử bưng chén lên nhăn mặt uống một hơi cạn sạch.

Bờ môi tái nhợt nhờ nước thuốc ấm áp làm cho lấp lánh hồng nhuận, có vài giọt nước còn vương trên khóe môi. Nước thuốc màu đen, da thịt trắng nõn tạo thành vẻ đối lập rõ ràng.

Diệp Tử Phàm nhìn đến ngây dại, không khống chế được mà cúi xuống kéo người con trai trước mắt vào lòng hôn lên môi cậu.

Cảm xúc mềm mại ấm áp bao trùm, mùi thuốc đông y tràn ngập giữa hai đôi môi đang quấn chặt vào nhau, tựa như chất xúc tác châm lên dục vọng bị đè nén lâu ngày trong lòng của Diệp Tử Phàm. Hắn tham lam hôn xuống, không ngừng liếm mút, một tư thế ‘ta cần ta cứ lấy’ như thế nào cũng không đủ.

Cuối cùng, Diệp Tử Phàm vẫn còn chưa hôn đủ bị Mạch Tử giận đến đỏ mặt đẩy ra. Mạch Tử nghiến răng trừng Diệp Tử Phàm: “Anh nuốt lời!”

Diệp Tử Phàm ngượng ngùng nhỏ giọng giải thích: “Nhưng anh nhịn không được mà! Ai bảo em quyến rũ quá làm chi!”

Mạch Tử ngao ngán: “Anh…”

Khụ khụ khụ!

Vì cảm xúc kích động khiến cho Mạch Tử lại ho khù khụ, Diệp Tử Phàm hoảng hồn vội vội vàng vàng vuốt lưng cho Mạch Tử. Hắn cúi đầu nhìn sắc mặt tái mét của Mạch Tử mà lo lắng hỏi: “Mạch Tử, em không sao chứ?”

Mạch Tử trừng hắn: “Lần sau mà còn đánh lén thì tôi sẽ đá anh ra khỏi nhà!”

Diệp Tử Phàm cười hắc hắc, rồi lập tức thu hồi lại vẻ cợt nhả trên mặt mà nghiêm túc hỏi: “Mạch Tử, em bị bệnh gì? Tại sao lại ho nhiều như vậy? Vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi!”

Mạch Tử cười khổ, ngay cả anh Tiêu và anh Từ đều không chữa được thì đến bệnh viện có ích lợi gì chứ?

“Tôi không sao, chỉ là thể hư thôi, uống ít thuốc đông y là được!”

Diệp Tử Phàm thấy cái tính cố chấp của Mạch Tử lại nổi lên, không dám miễn cưỡng Mạch Tử nữa nhưng trong lòng thầm hạ quyết tâm ngày mai nói gì thì nói đều phải mang Mạch Tử đến bệnh viện kiểm tra toàn diện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.