Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 74: Ẩn ưu



Mạch Tử ngồi trong xe, lật xem gói thuốc trong tay. Bên trong gói thuốc có một tờ giấy ghi những gì cần chú ý. Những chữ viết đầy sắc sảo bên trên tờ giấy khiến cho hai mắt Mạch Tử như hoa lên.

Những chữ Triện khắc ở hạt châu trên chân chim bồ câu, nét chữ quen thuộc trong tờ giấy…

Ông Tân là người trong thôn, anh Tiêu đã biết!

Không biết anh ấy có thể làm ra việc gì cực đoan hay không?

Nghĩ đến đây, nỗi bất an tràn ngập trong lòng Mạch Tử.

Diệp Tử Phàm nhìn thấy Mạch Tử đang rất lo lắng bên cạnh, vội an ủi. “Cụ Tân là lương y rất nổi tiếng suốt mấy chục năm. Thân thể em chỉ hơi suy nhược mà thôi, chỉ cần cố gắng điều trị thì sẽ tốt lên mà!”

Mạch Tử bất an gật nhẹ đầu.

Một lúc lâu sau, xe dừng lại ven đường, Diệp Tử Phàm kéo tay Mạch Tử đặt ở bên môi hôn nhẹ: “Em về nhà nghỉ ngơi cho tốt, anh còn có việc, không thể tiễn em được!”

Mạch Tử phá lệ không giãy dụa, nhìn Diệp Tử Phàm như muốn nói lại thôi.

Diệp Tử Phàm xoa đầu của Mạch Tử, tỏ ra trêu chọc: “Sao thế? Luyến tiếc anh?!”

Mạch Tử không phản bác, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Diệp Tử Phàm, sau đó mới rút tay ra.

Mạch Tử hiếm khi thuận theo như vậy khiến cho Diệp Tử Phàm rất kích động, nỗ lực khắc chế xúc động muốn ở lại, vui vẻ nói: “Nếu em lưu luyến anh như vậy thì dọn đến nhà anh đi, đảm bảo ngày nào cũng có thể thấy mặt anh!”

Mạch Tử hồi hồn, liếc mắt trừng Diệp Tử Phàm.

Diệp Tử Phàm cười hắc hắc, lại dặn dò: “Cố găng tự chăm sóc cho mình, khi nào rảnh anh sẽ đến thăm em, nhớ uống thuốc đúng giờ!” Dứt lời liền nghiêng người mở cửa xe.

Mạch Tử xuống xe rồi, ngần ngừ một lúc, cảm giác bất an tràn ngập khiến cho Mạch Tử nhịn không được mà thốt lên: “Diệp Tử Phàm…”

Diệp Tử Phàm hạ cửa kính xe xuống thò đầu ra nhìn Mạch Tử: “Mạch Tử, em mà còn như vậy thì sẽ khiến anh muốn hung hăng yêu thương em đó!”

Mạch Tử thấy Diệp Tử Phàm càng nói càng hạ lưu, đỏ mặt trừng hắn.

Trong lòng Diệp Tử Phàm lúc này cũng âm thầm rên rỉ, bộ dáng này của Mạch Tử ở trong mắt hắn chính là dục cự còn nghênh, như có móng mèo đang gãi trong lòng khiến cho hắn ngứa ngáy khó chịu.

Cái vật nhỏ chỉ biết tra tấn người khác này, thật muốn đem em đè lên giường, hung hăng yêu thương một trận!

Nhưng với cái tính hay ngượng ngùng mà lại ưa xù lông của Mạch Tử thì không biết đến khi nào mới được đền bù như mong muốn.

Diệp Tử Phàm thầm thở dài, hai người không nói lời nào, một trong xe một ngoài xe nhìn nhau chăm chú.

Diệp Tử Phàm nghiến răng, nếu còn tiếp tục như vậy thì chắc cả đời cũng không ra khỏi con đường này được, đành hạ quyết tâm: “Mạch Tử, anh đi đây, có việc thì gọi điện cho anh!”

Mạch Tử nhìn Diệp Tử Phàm, thần sắc trong mắt rất phức tạp, ngập ngừng một lúc mới khẽ nói: “Anh chú ý an toàn!”

Tâm tình của Diệp Tử Phàm cực tốt, nở nụ cười xán lạn: “Em về nhà nghỉ ngơi đi, anh đi đây!”

Mạch Tử nhìn chiếc xe màu đỏ dần dần đi xa, thần sắc lại mang theo vài phần bất an.

Khi Diệp Tử Phàm đi vào văn phòng thì thấy một người phụ nữ trẻ đang ngồi trên sô pha nhàm chán lật xem cuốn tạp chí trong tay.

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của Diệp Tử Phàm, cô gái kia chậm rãi ngẩng đầu lên. Người này nhìn mặt rất quen nhưng nhất thời Diệp Tử Phàm không nhớ là mình đã gặp cô ta ở đâu.

Hiển nhiên là người phụ nữ kia đã để ý đến vẻ ngờ vực trong ánh mắt của Diệp Tử Phàm, đứng lên vươn tay ra: “Diệp tổng, đúng là quý nhân hay quên!”

Diệp Tử Phàm hơi kinh ngạc vội đưa tay ra bắt: “Thì ra là Lưu tiểu thư!”

Hôm nay Lưu Đình Đình trang điểm rất khác với hôm dự tiệc, hôm đó cô trang điểm đậm, lại mặc váy dạ hội dài, nhìn cô gái trang điểm rất nhạt cùng với bộ trang phục bình thường khiến cho Diệp Tử Phàm nhất thời không nhận ra.

Lưu Đình Đình cười khẽ: “Quả nhiên phụ nữ không trang điểm thì không nên ra khỏi cửa!”

Diệp Tử Phàm bật cười: “Người ta thường nói phụ nữ trang điểm như đeo mặt nạ, tháo bỏ lớp hóa trang ra thì bên trong vô cùng thê thảm. Vậy chắc hẳn những người đó chưa từng gặp qua Lưu tiểu thư rồi!”

Lưu Đình Đình nheo mắt, che miệng cười duyên: “Diệp tổng thật biết cách nói chuyện.”

Diệp Tử Phàm mỉm cười, rồi lập tức liền giả bộ không vui hỏi: “Tại sao mấy người kia lại để cho Lưu tiểu thư ngồi đây một mình thế này?”

Lưu Đình Đình cười cười: “Trưởng phòng Lý có ở đây nhưng tôi nghĩ chắc trưởng phòng Lý công việc rất bận rộn nên mới yêu cầu được ngồi đây một mình!”

Diệp Tử Phàm gật đầu, nghi hoặc hỏi: “Không biết hôm nay Lưu tiểu thư đến đây là vì…?”

Chiều hôm nay công ty Hối Hằng sẽ phái người đến thảo luận về việc hợp tác, chính vì thế nên Diệp Tử Phàm mới phải rời Mạch Tử để quay về. Chỉ là không ngờ Lưu Đình Đình lại đích thân đến đây.

Lưu Đình Đình vén lọn tóc ra sau tai, cười nói: “Hôm nay tôi đến là vì muốn thảo luận việc hợp tác với Diệp tổng.”

Thấy Lưu Đình Đình đi thẳng vào vấn đề, Diệp Tử Phàm cũng không vòng vo thêm nữa, hỏi: “Theo tôi được biết, công ty Hối Hằng từ trước đến nay vẫn luôn hợp tác với công ty Trung Hâm, tại sao bây giờ lại chuyển hướng về phía công ty Thiên Lực của tôi?”

Lưu Đình Đình đáp: “Đã là thương nhân thì phải đặt lợi nhuận lên hàng đầu, ai có thể mang đến ích lợi cho mình thì tất nhiên phải hợp tác.”

Diệp Tử Phàm lộ vẻ khó xử: “Công ty Hối Hằng và Trung Hâm vốn có quan hệ hợp tác chiến lược, công ty Thiên Lực của tôi bỗng dưng chen một chân vào thì nếu việc này truyền đi, chỉ e…”

Lưu Đình Đình rướn người về phía trước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, bờ môi đỏ khẽ mở, nhẹ nhàng thả ra vài chữ: “Điều quan trọng là, chúng ta có chung kẻ địch!”

Diệp Tử Phàm từ chối cho ý kiến cười cười.

“Lưu tiểu thư thứ cho tôi nói thẳng. Theo như thông tin tôi nghe được thì lệnh tôn đang cố ý sắp xếp một cuộc hôn nhân giữa hai nhà, e là chẳng bao lâu nữa tôi phải gọi cô là Tạ phu nhân. Công ty Thiên Lực và Trung Hâm là đối thủ cạnh tranh, cô bỗng dưng đến đây nói chuyện hợp tác thì chỉ sợ là không hợp lẽ cho lắm!”

Lưu Đình Đình thở dài: “Chuyện ngày hôm đó Diệp tổng đã sớm biết khi Tạ Thiên Lỗi làm ra chuyện hạ lưu như thế thì hôn sự giữa tôi và anh ta đã triệt để hủy bỏ.”

“Lưu tiểu thư, hôn nhân không phải trò đùa, lẽ nào lệnh tôn không có ý kiến gì?”

Lưu Đình Đình không đáp lại Diệp Tử Phàm, đôi mắt đen nhìn hắn một lúc rồi ngạo mạn ngẩng cao đầu: “Tôi tin chắc rằng chẳng bao lâu nữa công ty Hối Hằng sẽ do Lưu Đình Đình này nắm giữ.”

Diệp Tử Phàm nhướn mày nhìn Lưu Đình đình, hạ giọng nghiêm mặt nói: “Lưu tiểu thư, sao cô lại tin tưởng tôi? Cô không sợ tôi đem việc này nói cho lệnh tôn à?”

Lưu Đình Đình hơi cong khóe môi đắc ý cười nhẹ: “Cuộc sống vốn là một canh bạc, người thắng sẽ nắm giữ tất cả còn kẻ thua chỉ có hai bàn tay trắng. Nếu anh không dám đánh cược thì sao biết được kết cục sẽ là như thế nào?”

Diệp Tử Phàm nhìn người phụ nữ đang ngẩng cao đầu trước mặt, khí thế cao quý tỏa ra bức người. Trong lòng Diệp Tử Phàm thầm than, xem ra bầu trời của công ty Hối Hằng sắp chuyển dời rồi.

Diệp Tử Phàm bật cười sang sảng: “Lưu tiểu thư quả nhiên là rất thẳng thắn, như vậy Diệp mỗ này cũng không dám giấu. Nếu như quý công ty muốn hợp tác với tôi thì tôi cũng không thể không biết điều. Chi tiết hợp tác cụ thể tôi sẽ phái trưởng phòng Lý đến nói chuyện với cô sau. Thời gian đã không còn sớm nữa, không biết Lưu tiểu thư có thể nể mặt mà ăn với tôi một bữa cơm không?”

“Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh, đã khiến Diệp tổng phải tốn kém rồi!”

Hai người nhìn nhau, ngầm hiểu mà cùng nở nụ cười.

“Đợi chút!” Mạch Tử kêu lên, vội vàng chạy đến, suýt tý nữa thì không thể chen vào thang máy.

Bây giờ là giờ cao điểm, thang máy trong cao ốc lúc nào cũng kín chỗ. Mạch Tử nhìn đồng hồ, đã tám giờ hai mươi lăm, may mà không lỡ thang máy chứ không thì sẽ bị muộn mất.

“Mạch Tử?!”

Cảm thấy bả vai bị vỗ nhẹ, Mạch Tử quay đầu sang thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi mỉm cười nhìn mình. Mạch Tử cảm thấy anh ta có vài phần quen mắt nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã gặp người này ở đâu.

Như đoán được Mạch Tử không nhận ra mình, người kia nâng tay đặt ngang mắt làm động tác chụp hình.

Mạch Tử giật mình kêu lên: “Là anh à? Chu tiên sinh!”

Chu Thừa Trạch vui vẻ đáp: “Tôi cứ tưởng cậu không nhớ!”

Mạch Tử chỉ vào tấm thẻ công tác mà Chu Thừa Trạch đeo trước ngực: “Không phải anh là nhiếp ảnh gia à? Sao lại đi làm ở đây?”

Chu Thừa Trạch gật đầu: “Đúng vậy, tôi là nhiếp ảnh gia của tạp chí.”

Đinh!

Thang máy dừng lại tại tầng 17.

Mạch Tử vẫy tay với Chu Thừa Trạch: “Chu tiên sinh, tôi phải đi trước. Tạm biệt!”

Cửa thang máy từ từ đóng lại, Chu Thừa Trạch tựa lên vách thang máy, trong mắt tràn ngập đau thương cùng nhung nhớ.

Giờ ăn cơm, trong nhà ăn đã chật kín người, Mạch Tử bưng khay thức ăn tìm chỗ ngồi.

“Mạch Tử, ở đây!”

Mạch Tử tìm theo hướng phát ra tiếng gọi thì thấy cách đó không xa Chu Thừa Trạch đang nhiệt tình vẫy tay với mình. Mạch Tử bèn bưng đồ ăn đi qua ngồi đối diện với Chu Thừa Trạch.

“Thật trùng hợp!”

“Đúng thế, Chu tiên sinh cũng ăn ở đây!”

Chu Thừa Trạch ôn hòa nở nụ cười: “Đừng khách sáo như vậy, cậu cứ gọi thẳng tên tôi!”

Mạch Tử vui vẻ gật đầu, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Chu Thừa Trạch và Mạch Tử làm việc trong cùng một tòa cao ốc văn phòng, thường xuyên chạm mặt nên rất nhanh chóng thân thiết, vì vậy rất hay cùng nhau đi ăn nói chuyện phiếm.

Ngày ngày cứ chậm rãi mà trôi qua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.