Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 82: Diệp tổng tài xù lông, hậu quả thật nghiêm trọng!



Diệp Tử Phàm đi vào phòng học thì thấy Mạch Bảo hậm hực đứng một bên, gương mặt nhỏ nhắn vốn trắng nõn nay đỏ bừng, mang theo mấy vết cào!

Diệp Tử Phàm đau lòng muốn chết, kéo Mạch Bảo ôm vào trong lòng, đen mặt chỉ vào mấy vết thương trên mặt Mạch Bảo hỏi cô Lý mới chạy đến: “Cô Lý, tại sao lại như thế này?”

Cô Lý than khổ trong lòng, đứa nhỏ xui xẻo kia không biết sống chết lại đi chọc đúng thái tử của Diệp gia. Dưới ánh mắt đầy sát khí của Diệp Tử Phàm, cô Lý ngập ngừng nửa buổi cũng không nghẹn ra được một câu.

Mạch Bảo dù sao cũng là trẻ con, ở bên ngoài bị ăn hiếp, nhìn thấy người thân liền đỏ mắt lao vào lòng Diệp Tử Phàm bĩu môi nức nở: “Chú Diệp, bạn ấy nói Mạch Bảo không có mẹ, là đồ con hoang! Mạch Bảo không phải là đồ con hoang, Mạch Bảo có mẹ mà!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Bảo đầy ủy khuất, giọng nói bi thương nức nở càng kích thích Diệp Tử Phàm. Diệp Tử Phàm cúi người dịu dàng lau nước mắt cho Mạch Bảo, an ủi: “Mạch Bảo sao lại là con hoang, Mạch Bảo có mẹ, Mạch Bảo cũng là bảo bối quý giá nhất thế giới này!”

Mạch Bảo nín khóc nhoẻn miệng cười, hất cái cằm nhỏ nói với một bé trai đang còn khóc sướt mướt ở bên cạnh tự hào nói: “Bạn nghe thấy chưa? Mạch Bảo có mẹ!”

Bé trai kia quần áo xốc xếch, trên mặt mũi ngang dọc đều là vết cào rướm máu, hiển nhiên là ăn không ít đau. Bé con không trả lời mà dụi mắt khóc òa lên.

Diệp Tử Phàm hiểu, đứa bé này hẳn chính là đứa nhóc đã đánh nhau với Mạch Bảo. Tuy Diệp Tử Phàm có giận nhưng đây chẳng qua là con nít cãi nhau, người lớn như hắn không tiện nhúng tay. Đằng nào thì Mạch Bảo cũng không bị thương gì nhiều nên Diệp Tử Phàm cũng chẳng muốn truy cứu. Bé trai kia mới đầu chỉ cúi đầu nức nở, thấy mình gặp nhiều ủy khuất như vậy mà chẳng ai đến an ủi, cô giáo cũng không hỏi han. Càng lúc bé càng tủi thân, há to miệng khóc rống.

Cô Lý giữ lấy cô giáo phụ trách lớp hôm nay, nháy mắt với cô giáo kia, cúi đầu thì thầm vài câu. Cô giáo phụ trách giật mình lén đánh giá Diệp Tử Phàm sắc mặt âm trầm bên cạnh, thầm than trong lòng.

Nếu không có cô Lý nhắc nhở thì e là mình đã gây ra họa, vội vàng ngoan ngoãn cùng cô Lý đứng một bên, không dám bước lên một bước.

Bé trai ở nhà được chiều như hoàng đế, thấy mình khóc mãi mà không ai đến an ủi, càng lúc càng tủi thân, gào càng lớn hơn để được cô giáo chú ý.

Mạch Bảo không nhịn được nữa chạy đến bên cạnh bé trai kia quát to: “Câm miệng, không cho khóc!”

Bé trai kia run lên, lập tức ngưng bặt, nước mắt đảo quanh hốc mắt nhưng sợ uy của Mạch Bảo mà không dám phát ra tý âm thanh nào.

Thấy mình thành công dẹp yên được tạp âm, Mạch Bảo kiêu ngạo ưỡn bộ ngực nhỏ bước qua vô số ánh mắt sùng bái của các bạn gái khác trong lớp mà quay lại đứng bên cạnh Diệp Tử Phàm.

Diệp Tử Phàm cũng rất đắc ý, đừng nhìn Mạch Bảo bình thường ngoan ngoãn đáng yêu, khi bé bộc phát tính tình thì rất là ghê gớm.

Bé trai bị mắng, khuôn mặt còn bị cào thành mèo hoa, cô giáo thiên vị Mạch Bảo chưa tính lại còn không cho bé được khóc to. Bé càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng giận, rút điện thoại di động ra bấm số gào khóc thất thanh.

Chẳng mấy phút sau, mấy người đàn ông hung thần ác sát xông vào. Người đàn ông cầm đầu sắc mặt dữ tợn, thân thể cường tráng nặng nề, bước đi mỗi bước thì sàn nhà đã rung rinh.

Người nọ vừa vào cửa liếc mắt thì thấy bộ dáng thê thảm của con trai mình, nhất thời tức đến hai mắt trợn ngược, ôm con trai quát lớn: “Con trai, nói cho ba nghe, ai đánh con thành như vậy?”

Bé trai thấy hậu thuẫn đến liền lớn gan hơn, giơ tay chỉ vào mặt Mạch Bảo: “Ba ơi, là nó đó, nó đánh con thành ra như vậy!”

Gã đàn ông nọ nhìn theo hướng tay con mình chỉ thì thấy một bé trai đang nằm trong lòng một người đàn ông. Hắn ta liền khinh thường liếc nhìn Diệp Tử Phàm: “Thứ con hoang nhà ai, đúng là có sinh mà không có dưỡng!”

Diệp Tử Phàm vừa nghe thì phát hỏa: “Giữ cái mồm sạch sẽ vào!”

Người kia thấy Diệp Tử Phàm thân hình thon dài, vừa nhìn là biết thuộc kiểu thư sinh trói gà không chặt, thế là hung hăng đi đến đẩy Diệp Tử Phàm: “Tao cứ nói vậy đấy!”

Diệp Tử Phàm không nói hai lời liền vung nắm đấm thẳng vào mặt gã ta khiến cho người này phun cả máu mũi, xung quanh vang lên tiếng thét chói tai.

Gã cao to hiển nhiên không ngờ được là Diệp Tử Phàm lại đột nhiên ra tay, không kịp đề phòng ăn đau. Hắn ta bịt cái mũi tuôn máu, gào ầm lên: “Mày muốn chết hả?!” Nói rồi vẫy tay một cái, mấy người đi theo lập tức xông lên bao vây Diệp Tử Phàm.

Diệp Tử Phàm cởi áo khoác vứt qua một bên, khởi động gân cốt cười lạnh: “Đã lâu không đánh nhau, vừa lúc thả lỏng một chút!”

Ngữ khí khinh thường cùng ánh mắt đầy miệt thị của Diệp Tử Phàm thành công châm ngòi cho chiến hỏa, mấy người kia đồng loạt xông lên.



Mạch Tử đang sắp xếp tài liệu trên bàn, màn hình di động chợt lóe sáng, một dãy số xa lạ nhảy nhót trên màn hình. Mạch Tử nhận cuộc gọi thì thấy đầu bên kia là một giọng nam xa lạ: “Xin chào, tôi là cảnh sát Trần gọi đến từ đồn cảnh sát, xin hỏi anh có phải là Mạch Tử không?”

Mạch Tử giật mình, theo bản năng lắp bắp hỏi: “Tôi… ngài tìm tôi…”

Không biết đối phương nói cái gì, Vương Kiến chỉ thấy Mạch Tử hoảng hốt tắt điện thoại cầm lấy túi xách lao ra khỏi văn phòng. Vương Kiến sờ mũi không hiểu gì hết.

Mạch Tử lao vào trong đồn cảnh sát thì thấy Diệp Tử Phàm đang ôm Mạch Bảo ngồi trên ghế làm tường trình. Mạch Tử thấy cả hai vẫn bình an vô sự thì trái tim đang treo trên cổ họng mới trôi ngược trở về. Đi qua hỏi viên cảnh sát đang làm tường trình: “Xin chào, tôi là Mạch Tử! Xin hỏi mọi chuyện là như thế nào?”

Cảnh sát Trần ngẩng đầu đáp: “Diệp Tử Phàm có hiềm nghi đánh nhau, gây rối trật tự công cộng!”

Mạch Tử quay lại nhìn Diệp Tử Phàm, nhất thời bị băng vải quấn quanh cánh tay của Diệp Tử Phàm làm cho hai mắt cay cay, trái tim cũng đau xót, sắc mặt lạnh xuống chỉ vào cánh tay bị thương của Diệp Tử Phàm: “Cảnh sát, anh không thấy người nhà tôi bị thương như thế này sao? Tại sao các người lại chỉ bắt anh ấy mà không bắt mấy kẻ đã đánh anh ấy?”

Cảnh sát Trần trợn mắt nhìn Mạch Tử, bất mãn nói: “Vậy anh phải hỏi vị Diệp tiên sinh này, anh ta đánh người ta vào bệnh viện hết cả rồi!”

Mấy tiếng “người nhà tôi” của Mạch Tử khiến cho Diệp Tử Phàm tâm hoa nộ phóng, nhất thời cảm thấy chút thương tích này bị thật là xứng đáng, chỉ hận không thể bị nặng hơn để Mạch Tử càng thêm đau lòng.

Mạch Tử hơi đuối lý nhưng vẫn già mồm át lẽ phải nói: “Nhất định là do bọn chúng khiêu khích trước, anh ấy là phòng vệ chính đáng. Chắc chắn là họ còn dùng cả vũ khí nữa, cảnh sát, anh cần phải bắt hết bọn họ, nếu không để cho hạng người đó lêu lổng ngoài xã hội sẽ gây ra tai họa.”

“Phòng vệ chính đáng? Người ta có sáu người đều bị anh ta đánh vào bệnh viện, một người trong đó bị thương nặng vẫn còn đang nằm trong phòng ICU. Như vậy anh có thể nói là phòng vệ chính đáng à?”

Mạch Tử nhất thời im lặng, không ngờ Diệp Tử Phàm lại xuống tay nặng như vậy.

Đang giằng co thì từ bên ngoài bước vào một viên cảnh sát trung niên cùng với một người đàn ông mặc âu phục. Viên cảnh sát đó đến bên cạnh cảnh sát Trần thì thầm vài câu còn người đàn ông mặc âu phục kia đi sang chỗ Diệp Tử Phàm cung kính nói: “Diệp tổng, đã xử lý xong rồi, ngài có thể về!”

Diệp Tử Phàm gật đầu: “Phiền ông rồi luật sư Trương!”

Luật sư Trương đáp: “Diệp tổng khách sáo rồi!”

Diệp Tử Phàm dắt tay Mạch Bảo đi đến trước mặt Mạch Tử cười xán lạn: “Chúng ta đi thôi!” Ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng thong thả như là chỉ đến sở cảnh sát dạo chơi một vòng.

Mạch Tử liếc Diệp Tử Phàm một cái rồi dắt con trai đi ra ngoài.

Cảnh sát Trần thấy cả ba đã đi ra rồi mới mờ mịt hỏi viên cảnh sát lớn tuổi bên cạnh: “Chú Triệu, đó là ai?”

Cảnh sát Triệu vỗ vai cảnh sát Trần: “Nhóc con, nói chung trên đời này có vài người chúng ta không nên trêu vào.”

Cảnh sát Trần tỏ ra khó hiểu hỏi: “Nếu anh ta đã gọi luật sư đến thì cần gì còn phải bảo chúng ta liên lạc với vị tiên sinh kia?”

“Tiểu Trần à, cái này cậu vẫn không rõ sao? Đây gọi là khổ nhục kế!” Cảnh sát Triệu ý vị thâm trường liếc nhìn cảnh sát Trần rồi đi về phòng, để lại cảnh sát Trần đầy mơ hồ trong đại sảnh đang cố gắng tiếp thu lời dạy của lão sư phụ.

Mạch Tử dắt con trai đi một mạch, không để ý Diệp Tử Phàm đang lẽo đẽo theo sau. Diệp Tử Phàm lôi kéo Mạch Tử: “Mạch Tử, để anh đưa em và Mạch Bảo về!”

Mạch Tử bình tĩnh đứng nhìn Diệp Tử Phàm một lát, chỉ vào tay hắn trách móc: “Anh nói anh lớn nhỏ gì cũng là một tổng tài, cần gì phải chấp nhặt với hạng lưu manh đầu đường xó chợ?”

Diệp Tử Phàm phẫn hận biện giải: “Ai bảo bọn chúng dám nói Mạch Bảo là đồ con hoang, anh giận quá nên mới…”

Mạch Tử hơi run rẩy, nhưng lấy lại tinh thần rất nhanh, lạnh lùng nói: “Mạch Bảo vốn dĩ không có mẹ, bọn họ nói là sự thật. Anh có cần thiết phải động thủ đánh người chỉ vì một chút việc nhỏ như vậy không?”

Diệp Tử Phàm vừa nghe liền không hài lòng: “Một chút việc nhỏ? Mạch Tử, đây mà là một chút việc nhỏ à? Em có biết nếu để họ nói như vậy sẽ mang đến bao nhiêu bóng ma tâm lý cho Mạch Bảo hay không?”

Mạch Tử đẩy tay Diệp Tử Phàm: “Đó là sự thật, nếu là sự thật thì không cần phải sợ người ngoài nghị luận.”

“Em…” Diệp Tử Phàm chán nản nhưng không nói gì đáp lại.

Mạch Tử không để ý tới Diệp Tử Phàm nữa mà kéo tay con trai tiếp tục đi thẳng.

Diệp Tử Phàm đứng một chỗ, đôi mắt đảo một vòng, lập tức kêu rên ầm lên: “Mạch Tử, tay của anh đau quá, nâng lên không nổi. Em nói có phải nó đã tàn phế rồi không?”

Tiếng kêu đáng thương hề hề từ đằng sau truyền đến khiến cho bước chân của Mạch Tử khựng lại. Quay đầu lại quả nhiên thấy nơi băng vải trên cánh tay của Diệp Tử Phàm đã rỉ máu.

Mạch Tử hoảng lên chạy đến: “Anh… sao lại chảy máu? Có nặng lắm không? Chúng ta đến bệnh viện đi.”

Diệp Tử Phàm nắm lấy bàn tay đang run nhè nhẹ của Mạch Tử, đau khổ đáp: “Chảy nhiều máu lắm, khi nãy còn bị khâu rất nhiều. Cánh nay này chắc là hỏng mất rồi!”

Mạch Tử quan tâm đến loạn, hoàn toàn không để ý đến vẻ giảo hoạt hiện rõ trong mắt Diệp Tử Phàm mà chỉ bối rối xem vết thương, lôi kéo Diệp Tử Phàm bảo đến bệnh viện.

Diệp Tử Phàm sung sướng đến nở hoa trong lòng, quả nhiên Mạch Tử rất quan tâm đến mình.

Thấy sắc mặt đầy lo âu của Mạch Tử, Diệp Tử Phàm nhẹ giọng an ủi: “Mạch Tử, anh không sao đâu. Chỉ là tay anh rất đau, lúc nãy đã đến bệnh viện rồi.”

Lo lắng qua đi, Mạch Tử lúc này mới cảm thấy không đúng, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tử Phàm thì thấy trên gương mặt tuấn tú kia nào có vẻ gì là đau đớn, ngược lại còn tỏ ra rất vui nữa, tuy là đã cố gắng giấu đi nhưng vẫn bị Mạch Tử phát hiện ra ý cười ở đuôi mắt.

Mạch Tử lúc này mới nhận ra là mình lại bị người này đem ra trêu chọc. Thầm mắng mình thật ngốc, hung hăng hất tay Diệp Tử Phàm ra khiến cho Diệp Tử Phàm đau đớn rên lên. Mạch Tử chỉ cười lạnh một tiếng rồi không thèm để ý đến Diệp Tử Phàm nữa mà kéo Mạch Bảo bỏ đi.

Diệp Tử Phàm hận bản thân quá đắc ý, đành mặt dày mày dạn đuổi theo, không ngừng rên rỉ bên tai Mạch Tử.

Mạch Tử quay qua trừng hắn: “Anh còn giả vờ!”

Diệp Tử Phàm gác cằm lên vai Mạch Tử: “Mạch Tử, anh đau thật mà. Lúc đó anh chảy rất nhiều máu, em cũng biết nhóm máu của anh là nhóm máu hiếm, Bệnh viện thấy vết thương của anh không nặng nên không chịu truyền máu cho anh. Giờ đầu anh váng lắm!”

Diệp Tử Phàm thật sự không nói bừa, tình huống lúc đó quả thật rất hung hiểm, nhờ hắn né tránh kịp thời nên mới thoát khỏi một dao kia, chỉ có cánh tay bị rạch một đường. Tuy không đến mức tàn phế nhưng nhát dao đó rất sâu chảy rất nhiều máu, bây giờ đầu hắn rất choáng.

Mạch Bảo kéo áo của ba bé: “Ba ơi, chú Diệp không nói dối đâu, trên sàn phòng học rất nhiều máu!”

Diệp Tử Phàm cũng gật đầu hùa theo: “Mạch Tử, em không biết lúc đó nguy hiểm như thế nào đâu…”

Thế là cả hai thêm mắm thêm muối kể lại mọi việc cho Mạch Tử. Mạch Tử chỉ nghe kể lại thôi mà cũng có thể tưởng tượng được tình huống khi đó cực kỳ nguy hiểm, tim lại đập mạnh, không tỏ thái độ với Diệp Tử Phàm nữa.

Diệp Tử Phàm vừa thấy sắc mặt Mạch Tử hòa hoãn hơn thì lập tức chơi xấu đem sức nặng toàn thân tựa vào người Mạch Tử. Mạch Tử mất tự nhiên né ra thì Diệp Tử Phàm lại kêu rên không ngừng khiến Mạch Tử không dám động nữa mà bất đắc dĩ để Diệp Tử Phàm muốn làm gì thì làm.

—-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.