Ru Mạch Bảo ngủ trưa xong, Mạch Tử quay trở lại phòng khách thì không thấy người nọ đâu nữa. Trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy, Mạch Tử không khỏi có chút lo lắng Diệp Tử Phàm cụt một tay kia có thể hoàn thành kế hoạch tắm rửa hay không.
Vờ như không có việc gì ngồi xuống ghế nhưng tâm lý lại chuẩn bị sẵn sàng nếu như trong buồng vệ sinh có gì lạ.
Chẳng bao lâu sau sau Diệp Tử Phàm đi ra nhưng bộ dáng đúng là rất chật vật. Quần áo ở nhà thì nhàu nhĩ mặc trên người, mái tóc đen ướt nhẹp rối bù, thậm chí còn có ít bọt dầu gội còn dính trên vành tai.
Diệp Tử Phàm tỏ ra đau khổ: “Coi như anh đã cảm nhận được nỗi khổ của Dương Quá rồi! Thượng Đế tạo cho con người có hai cánh tay quả nhiên không phải là thừa thãi!” Mạch Tử để ý đến vải băng trên cánh tay của Diệp Tử Phàm cũng bị ướt, máu thấm ra ngoài, phỏng chừng là khi tắm bất cẩn làm nứt vết thương.
Dù cho có nhắc nhở bản thân không được phép quan tâm đến người đàn ông này nữa nhưng Mạch Tử cuối cùng vẫn phải đứng lên, lấy hộp thuốc ra.
“Vết thương của anh dính nước, để tôi thay lại cho!”
Ngữ điệu lạnh như băng nhưng quan tâm sâu sắc trong đó vẫn bị Diệp Tử Phàm nhận ra, nhất thời mặt mày liền hớn hở ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha chờ Mạch Tử thay thuốc. Mạch Tử nhẹ nhàng gỡ bỏ băng vải ra, miệng vết thương kinh khủng khiến cho Mạch Tử rất kinh hãi. Nhanh nhẹn thay băng mới, cẩn thận băng bó xong rồi đi vào bếp lấy màng bọc thực phẩm quấn vài lớp bên ngoài băng vải.
“Đi đâu?” Diệp Tử Phàm ngơ ngác hỏi lại, đến khi thấy Mạch Tử đi vào toilet, vèo một tiếng từ trên ghế phi thẳng vào theo.
Mạch Tử đứng trong nhà tắm, hận không thể một gậy tự gõ mình chết, tại sao lại mềm lòng để cho người kia được như ý. Nhưng đã đâm lao đành phải theo lao, Mạch Tử chỉ có thể cúi đầu xả nước không dám nhìn Diệp Tử Phàm.
Bên cạnh truyền đến tiếng sột soạt, Mạch Tử biết Diệp Tử Phàm đang cởi quần áo. Đến khi Diệp Tử Phàm cởi gần sạch rồi thì Mạch Tử không nhịn được phải lên tiếng: “Không cho cởi nữa!”
Lúc này trên người Diệp Tử Phàm chỉ còn độc một cái quần con che đi vị trí quan trọng nhất, thân hình kiện mỹ hoàn toàn lộ ra trước mặt Mạch Tử. Mạch Tử cảm thấy huyết khí dâng lên tập trung trên hai gò má.
Diệp Tử Phàm kéo mảnh vải cuối cùng trên người tỏ ra ngây thơ hỏi: “Mạch Tử, không cởi hết thì sao mà tắm?”
Mạch Tử cắn răng nói: “Không cho cởi tức là không cho cởi!”
Dáng vẻ ngượng ngùng đỏ mặt của Mạch Tử thật đáng yêu, Diệp Tử Phàm nhịn không được liền có phản ứng.
Mạch Tử trừng to hai mắt, nhìn cái thứ hung khí càng lúc càng lớn của Diệp Tử Phàm, lập tức mở vòi sen không nói một tiếng liền xịt qua.
Diệp Tử Phàm không kịp phòng bị ăn đủ, nước lạnh như băng khiến cho hắn giật mình nhảy dựng tránh né, miệng không ngừng rên la: “Mạch Tử, em làm gì thế?”
Mạch Tử phẫn hận cắn răng cầm vòi hoa sen liên tục xịt vào Diệp Tử Phàm: “Giúp anh dập lửa, xem anh còn dám hạ lưu như vậy nữa không?”
Diệp Tử Phàm cực kỳ ủy khuất nhỏ giọng nói thầm: “Anh mà không có phản ứng với em, anh mà không hạ lưu thì có bệnh nặng rồi!”
Mạch Tử ném vòi sen lên người Diệp Tử Phàm: “Tôi thấy anh chẳng cần giúp nữa đâu, Diệp tổng đủ bản lĩnh tự tắm rửa cho mình mà!”
Diệp Tử Phàm thấy Mạch Tử nổi giận thật, không dám càn rỡ nữa mà ngoan ngoàn ngồi vào trong bồn tắm cúi đầu nhận sai: “Mạch Tử, anh sai rồi! Em làm ơn hãy thương xót mà giúp đỡ anh một chút!”
Người đàn ông trước mắt giống như cún con mắc lỗi sợ bị chủ nhân trừng phạt, ánh mắt bất an nhìn Mạch Tử khiến Mạch Tử không đành lòng. Khẽ thở dài lấy vòi sen chỉnh độ ấm của nước, nửa quỳ xuống sàn phòng tắm nhưng mãi mà vẫn không dám chạm tay vào làn da rắn rỏi của người đàn ông trước mặt.
Diệp Tử Phàm vẫn ngoan ngoãn ngồi yên không thúc giục, càng không làm ra hành động kỳ quái gì nữa. Bộ dáng ngoan ngoãn nếu gắn thêm hai cái lỗ tai chó nữa thì chẳng khác nào một chú chó nhà to xác.
Mạch Tử cắn răng do dự một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm vươn tay ra chạm vào làn da màu rám nắng của Diệp Tử Phàm. Dần dần, động tác trên tay càng thêm nhanh nhẹn, Diệp Tử Phàm cũng rất ăn ý phối hợp giơ tay nhấc chân để hỗ trợ cho Mạch Tử.
Phần thân trên cơ bản đã được tẩy sạch, đến phần hạ thể thì Mạch Tử sống chết cũng không làm được. Mảnh vải nhỏ bé che đậy vị trí nào đó bị nước xối từ nãy đến giờ đã ướt nhẹp, bó chặt lấy hạ thân của Diệp Tử Phàm, phác họa rõ hình dáng của thứ nằm ở bên trong. Nửa kín nửa hở như thế này thậm chí còn khiến cho người ta có phản ứng hơn là toàn thân trần trụi.
Tim đập chệch mất vài nhịp, Mạch Tử thấy toàn thân như mất hết sức lực, bàn tay run rẩy khiến cho nước vòi sen xối thẳng vào đầu Diệp Tử Phàm. Bị ánh mắt đầy lên án lẫn ủy khuất của Diệp Tử Phàm nhìn chằm chằm, Mạch Tử càng thêm luống cuống tay chân, mồ hôi trên trán rịn ra khiến cho bản thân càng thêm khẩn trương. Mạch Tử phải cuống quýt lấy khăn khô ra định giúp Diệp Tử Phàm lau mặt.
Khi khăn vừa chạm lên mặt Diệp Tử Phàm thì đúng lúc bắt được tia tà khí trong mắt người kia, Mạch Tử cả kinh chưa kịp phản ứng thì thấy một lực mạnh ập đến, cả người choáng váng bị Diệp Tử Phàm ôm vào trong bồn tắm, bọt nước bắn tung tóe, quần áo ướt đẫm dán chặt vào người.
Tuy bồn tắm không hề nhỏ nhưng hai người đàn ông trưởng thành cùng nằm chen bên trong thì khá chật chội, hai người dán sát không một kẽ hở. Diệp Tử Phàm ôm chặt lấy Mạch Tử, khi Mạch Tử còn chưa phản ứng thì đã xoay người đè Mạch Tử xuống phía dưới.
Cảm giác da thịt tiếp xúc chặt chẽ khiến cho Mạch Tử hoảng hốt, đôi mắt đen sâu thăm thẳm của Diệp Tử Phàm mang đầy khí tức nguy hiểm sôi trào. Mạch Tử bị Diệp Tử Phàm nhìn đến sợ hãi, âm thầm thôi hận tại sao mình lại mất cảnh giác như thế.
Mạch Tử hơi co người rụt thân thể về sát rìa bồn tắm, vất vả lắm mới tạo ra được chút khoảng cách thì lại bị Diệp Tử Phàm áp tới nhanh chóng khiến cho khoảng cách kia biến mất.
Cảm giác được khí tức nguy hiểm càng lúc càng nồng đậm, khí thế của Mạch Tử liền mềm xuống, chỉ sợ không cẩn thận liền khiến cho người đàn ông trước mặt hóa thân thành sói.
“Anh đừng đè tôi!”
Đỉnh đầu vang lên âm thanh tà mị của người kia: “Mạch Tử, hôm nay em chạy không được!”
Mạch Tử cảm thấy người nặng hơn, đôi môi của Diệp Tử Phàm đã đè xuống. Thân thể bị giữ lấy gắt gao, Diệp Tử Phàm dùng đầu gối giữ chân Mạch Tử, một tay đè lại bả vai, một tay nắm chặt lấy cổ tay của Mạch Tử, không cho Mạch Tử có bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Đầu lưỡi vói vào tham lam tàn sát bừa bãi, hai thân thể dán chặt vào nhau không một khe hở khiến cho Mạch Tử gần như không thở nổi. Thân thể xích lõa của Diệp Tử Phàm như truyền đến lửa nóng khiến cho da thịt của Mạch Tử cũng nóng bỏng.
Cảm nhận được vật cứng rắn để giữa bắp đùi càng lúc càng lớn, Mạch Tử hoảng sợ mở to hai mắt, mãnh liệt giãy dụa nhưng sức mạnh kém quá xa khiến cho Mạch Tử không cách nào làm gì được.
Động tác trên đôi môi của Diệp Tử Phàm càng lúc càng vội vàng, bàn tay đặt trên vai Mạch Tử không an phận bắt đầu tìm cách cởi bỏ lớp y phục vướng víu. Cố gắng tìm nút cởi một lúc mới nhận ra Mạch Tử mặc một cái áo thun, Diệp Tử Phàm bực bội kéo phắt cái áo lên, một ngụm ngậm lấy hạt anh đào xinh đẹp trước ngực Mạch Tử.
Mạch Tử khẽ kêu lên tiếng cố gắng tránh né, Diệp Tử Phàm lại càng thêm ra sức mút cắn, cảm thụ hạt anh đào mềm mại trong miệng từng chút một cứng rắn, thân thể người con trai dưới thân dần dần mềm mại yếu ớt, Diệp Tử Phàm càng thêm đắc ý, động tác cả tay và miệng càng lúc càng nhanh hơn.
Mạch Tử khó chịu mà liên tục lắc đầu, đôi môi không chịu không chế mà hé mở phát ra tiếng ngâm nga kiều mỵ. Thần trí đang mê loạn chợt cảm nhận được hạ thân mát lạnh, Mạch Tử lập tức hoàn hồn mà thét lên: “Diệp Tử Phàm, buông tôi ra!”
Diệp Tử Phàm tựa hồ như không nghe thấy, vung tay lên cởi bỏ quần dài của Mạch Tử, hạ thân lạnh lẽo, bộ vị đầy bí ẩn triệt để lộ ra. Diệp Tử Phàm vỗ về chơi đùa dục vọng đã hơi ngẩng đầu của Mạch Tử, khẽ cắn lên vành tai phấn nộn, lời nói tràn ngập dục vọng quanh quẩn bên tai Mạch Tử: “Mạch Tử, hôm nay dù có chết anh cũng phải ăn được em!”
Diệp Tử Phàm cởi bỏ mảnh vải cuối cùng trên người mình, đem thứ cực nóng dán lên hạ thân của Mạch Tử. Mạch Tử vừa ngượng lại vừa hoảng, trong lúc hoảng hốt mở miệng ra cắn lên bả vai Diệp Tử Phàm.
Diệp Tử Phàm tà tà cười, kéo vai mình ra khỏi hàm răng của Mạch Tử, sau đó thân thể trượt một đường xuống dưới khẽ liếm lên da thịt của Mạch Tử, mỗi nơi đôi môi lướt qua đều để lại một chuỗi dấu ấn màu hồng nhạt.
Mạch Tử liên tục giãy dụa, trên da thịt truyền đến cảm giác như bị điện giật khiến cho Mạch Tử đầu choáng mắt hoa, tư duy hỗn loạn không thôi.
Chợt cảm nhận được làn da không hề trơn nhẵn, Diệp Tử Phàm hơi ngẩng đầu nhìn thì thấy dưới rốn của Mạch Tử khoảng ba lóng tay có một vết sẹo khá lớn. Vết sẹo dài cỡ chừng mười phân, Diệp Tử Phàm vừa nghi hoặc vừa đau lòng.
Rốt cục năm năm qua Mạch Tử đã trải qua những gì?
Động tác của Diệp Tử Phàm dừng lại, dục vọng đang che lấp lý trí của Mạch Tử dần dần tan đi, Mạch Tử ngẩng đầu thì thấy Diệp Tử Phàm đang nhìn chằm chằm vào bụng của mình.
Thoáng chốc, Mạch Tử cảm thấy đại não trống rỗng, nâng đầu gối thúc vào ngực của Diệp Tử Phàm, Diệp Tử Phàm lảo đảo ngã người, Mạch Tử mượn cơ hội chồm dậy định chạy ra khỏi bồn tắm, nhưng vừa mới chớm người bước ra thì đã bị nắm mắt cá chân kéo ngược trở lại.
Lúc này nước trong bồn tắm bị ai người giằng co làm cho còn lại chẳng được bao nhiêu, nước cũng đã lạnh lẽo, hai người một phen dây dưa đến thở hồng hộc, bộ dáng rất là chật vật.
Mạch Tử thở gấp gầm nhẹ: “Diệp Tử Phàm, anh có chừng có mực thôi, đừng ép tôi hận anh!”
Diệp Tử Phàm liếm đôi môi kho khốc, tà tà cười lại xông đến. Mạch Tử đã có phòng bị, hai tay giơ trước ngực chặn Diệp Tử Phàm tấn công.
Mạch Tử vốn thể nhược không phải là đối thủ của Diệp Tử Phàm, thế nhưng trùng hợp tay phải của Diệp Tử Phàm lại bị thương không dùng lực được, toàn bộ đều chỉ dựa vào tay trái, mất mất một phần sức mạnh nên thể lực của hai người xem như là tương đương nhau, khó phân được trên dưới.
Trong khi hai người đang giằng co thì chợt giọng nói non nớt của Mạch Bảo truyền đến từ bên ngoài cửa.
“Ba ơi, điện thoại của ba kêu lâu lắm rồi nè!”
“Mạch Bảo, ba đang tắm!”
“Mạch Bảo, ba đang tắm cho chú!”
Hai tiếng hô đồng thời truyền đến.
Mạch Tử không ngờ Diệp Tử Phàm dưới tình huống như vậy mà còn dám lên tiếng, tức giận hạ giọng quát: “Câm miệng!”
Diệp Tử Phàm cong khóe môi, đầy thích thú nhìn người con trai đang bối rối trước mặt.
Mạch Bảo đứng ngoài cửa thì bĩu môi khó chịu, tắm mà không cho con tắm chung! Thế là bàn tay đầy thịt liên tục đập cửa: “Mở cửa, mở cửa! Con cũng muốn tắm! Con cũng muốn tắm!”
Tình thế đang hỗn loạn như thế này mà con trai lại không quên đến chen một chân, Mạch Tử vừa tức vừa hoảng, còn cái kẻ khởi xướng thì đầy thích thú thưởng thức vẻ bối rối của mình. Mạch Tử điên tiết liền hung hăng chọc vết thương của Diệp Tử Phàm một cái.
Cánh tay Diệp Tử Phàm đau xót, lực trên tay giảm xuống mấy phần, Mạch Tử nhân cơ hội hung hăng xô Diệp Tử Phàm ra rồi nhảy ra khỏi bồn tắm, cầm lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn cho Diệp Tử Phàm mặc vào trên người để tạm che đi cảnh xuân vô hạn.
Diệp Tử Phàm tiếc hận thu hồi ánh mắt, nằm yên không nhúc nhích trong bồn tắm để mượn làn nước lạnh lẽo dập bớt đi xao động trong lòng.
Mạch Tử thoáng nhìn lại quần áo trên người, sau đó mới vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Mạch Bảo thấy ba của bé chạy ra khỏi buồng vệ sinh rồi nháy mắt biến mất trong phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ngơ ngác. Bé nhìn vào phòng tắm thì thấy Diệp Tử Phàm đang nằm trong bồn tắm, hoan hô chạy vào: “Chú Diệp, con cũng muốn tắm!”
Diệp Tử Phàm nhéo cái má bầu bĩnh của Mạch Bảo, trong lòng thầm tính toán làm sao đá bay cái bóng đèn nhỏ này để sớm ngày ăn được Mạch Tử ngày nhớ đêm mong.