Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 87: Thiên sứ hay ác ma?



Lâm Dương ngẩng đầu, đập vào mắt là một đôi mắt phượng hẹp dài sâu thăm thẳm như đáy hồ thu, phẳng lặng không một gợn sóng. Trên gương mặt tuấn dật của người đàn ông này đang treo một nụ cười rất ấm áp, nụ cười ấy tựa như mang theo sức mạnh diệu kỳ xoa dịu đi mọi nỗi đau. Nhìn thấy nụ cười ấm áp này, nỗi đau đớn thấu tận tâm can dường như đã vơi đi không ít.

Người đàn ông kia dùng ánh mắt đầy chờ mong nhìn Lâm Dương chăm chú khiến cho Lâm Dương hơi ngượng ngùng mà gãi đầu: “Không có ai ngồi đâu!”

Người đàn ông kia mỉm cười, nghiêng người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lâm Dương, một mùi hương gỗ như có như không nhẹ nhàng thoang thoảng quanh đầu mũi. Lâm Dương hít một hơi, mùi hương thật tao nhã, giống như người đàn ông trước mắt này, nho nhã nhưng không mất đi phong vận.

“Một mình?” Giọng nói du dương của người đàn ông truyền vào trong tai Lâm Dương.

Lâm Dương bình sinh là người không giỏi giao tiếp, có chút chất phác, miệng cũng kém, lần đầu tiên mới có người chủ động đến làm quen như vậy nên chỉ biết gật đầu mà không biết nói gì. Người nọ cũng không để ý, vẫn mỉm cười ôn hòa: “Lần đầu tiên đến đây à?”

Lâm Dương có hơi bối rối, hai bàn tay đặt trên đùi vô thức siết chặt ống quần, lời nói ra cũng chẳng còn lưu loát: “Phải… tôi… lần đầu tiên đến!”

“Đừng lo lắng, cứ thoải mái thả lỏng người đi!” Người đàn ông kia cười nói.

Lâm Dương xấu hổ gật đầu. “Tôi thấy cậu dường như có gì đó phiền não?”

“Rõ như vậy ư?” Lâm Dương theo bản năng đưa tay lên xoa mặt.

Người đàn ông chỉ vào giữa chân mày của Lâm Dương: “Chân mày của cậu không hề giãn ra, luôn mang theo vẻ u buồn.”

Lâm Dương âm thầm sợ hãi trước ánh mắt sáng như sao của người đàn ông kia, cảm giác chua xót nghẹn trong đáy lòng dường như lại bùng phát. Nhưng chuyện tình cảm vớ vẩn của mình, có người nào rảnh rỗi mà muốn nghe?

Người đàn ông kia dường như nghe được tiếng lòng của Lâm Dương, tiếp tục mở miệng hỏi: “Có việc gì phiền não, nếu không ngại thì cậu hãy tán gẫu với tôi, nói không chừng tôi có thể giúp cậu giải tỏa được tâm sự?!”

Bị ánh mắt tinh tế lẫn dịu dàng của người đàn ông nhìn chăm chú, lời nói nhẹ nhàng như gió xuân, tạo cho Lâm Dương cảm giác ấm áp thoải mái. Lâm Dương không còn bối rối như lúc nãy nữa, thân thể cũng dần dần thả lỏng.

Lâm Dương chậm rãi mở miệng: “Tôi thích một người, nhưng người đó đã có người thương rồi!”

“Thế người mà người đó thích cũng có tình cảm với người đó chứ?”

Mạch Tử có thích học trưởng không?

Lâm Dương từ lâu đã biết Từ Hoằng Nghị đã yêu thích Mạch Tử rất nhiều năm, nhưng còn Mạch Tử… Nếu như Mạch Tử có tình cảm với Từ Hoằng Nghị thì tại sao đến giờ hai người đó mới chính thức hẹn hò? Nhưng nếu không thích thì vì sao Mạch Tử lại muốn hẹn hò với học trưởng?

“Hẳn là có đi! Gần đây họ đang hẹn hò!”

“Vậy cậu ưu sầu vì cái gì? Là vì muốn mà không được? Hay là không thể buông tay?”

Lâm Dương khẽ cười khổ: “Có lẽ là cả hai!”

Người đàn ông kia an ủi vỗ vai Lâm Dương: “Thế gian này, khó cầu nhất chính là hai chữ ‘tình yêu’! Nếu như cậu cảm thấy không cam tâm, không nỡ buông tay, vì sao lại không thử tiếp tục theo đuổi?”

Lâm Dương cúi đầu xuống nhìn vào lòng bàn tay của mình, đường chỉ tay tình duyên quanh co khúc chiết đã nói thẳng con đường tình yêu của Lâm Dương rất nhấp nhô khó đi!

“Tôi đã thử rồi! Nhưng anh ấy không yêu tôi, không thể chấp nhận tôi!”

“Vậy cậu định buông tay?”

“Dù tôi không muốn buông tay thì có thể làm được gì?”

Người đàn ông kia chỉ vào ngực Lâm Dương: “Cậu thật sự có thể buông tay? Nếu như đã buông được thì sẽ không từ chối nhiều người tiếp cận như vậy!”

“Anh… sao anh lại biết?” Lâm Dương hoảng hốt nhìn người đàn ông nọ.

Người đàn ông nhích lại gần Lâm Dương nhướng mày cười: “Cậu là một người rất hấp dẫn, ngay từ khi cậu bước chân vào đây thì đã thu hút sự chú ý, nếu không thì tôi cũng đâu có đến đây ngồi!”

Thấy người đàn ông kia dùng ngữ khí ái muội nói chuyện, hai gò má của Lâm Dương nóng lên: “Tiên sinh, anh đừng có giễu cợt tôi!”

“Cậu đừng tự hạ thấp mình, người kia không yêu cậu chỉ vì anh ta còn chưa phát hiện ra chỗ tốt của cậu!”

Thật sao?

Đợi ở bên cạnh Từ Hoằng Nghị nhiều năm như vậy, con người của mình như thế nào, hẳn là anh ấy đã biết rất rõ. Nếu như anh ấy có một chút tình cảm nào với mình, ngay khi mình bày tỏ tình cảm thì anh ấy đã chấp nhận chứ không phải nhẫn tâm cự tuyệt rồi lại hẹn hò với người khác!

Lâm Dương khẽ lắc đầu: “Không, nhiều năm như vậy, anh ấy chỉ đối xử tốt với tôi, chăm sóc tôi như một người học trưởng đối với đàn em của mình mà thôi.”

Lâm Dương nhớ đến khi Từ Hoằng Nghị nói những lời này cùng với ánh mắt lạnh lùng vô tình, trái tim lại bắt đầu quặn đau. Lâm Dương theo bản năng cầm ly rượu lên mới phát hiện ra ly rượu đã cạn trơ đáy, sắc mặt Lâm Dương kém đi, chần chờ một chút rồi lại đặt ly rượu xuống.

Người đàn ông rất săn sóc mà gọi bồi bàn đến, thấp giọng thì thầm mấy câu, chẳng bao lâu có người đã mang đến hai ly rượu Cocktail không biết tên. Ly rượu có chân mảnh dài, rượu bên trong chia thành từng tầng nhiều màu sắc như những tấm lụa sặc sỡ, lại tựa như cầu vồng đang phát ra ánh sáng đầy mộng ảo.

Người đàn ông kia đẩy một ly đến trước mặt Lâm Dương bảo Lâm Dương nếm thử.

Lâm Dương ngượng ngùng xua tay: “Không, không, không! Tiên sinh, thật ngại quá!”

Người kia nở nụ cười ấm áp: “Quen biết tức là có duyên, chỉ có một ly rượu thôi, cậu đừng khách sáo!”

Lâm Dương thấy nếu mình còn từ chối nữa thì có vẻ như đang tỏ ra kiêu ngạo, do dự một chút vẫn cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.

Tầng rượu trên cùng màu đỏ, khi vào miệng thì có vị thơm ngọt, chỉ là vị ngọt đậm quá mức khiến cho Lâm Dương khẽ cau mày.

Người đàn ông kia mỉm cười nhắc nhở Lâm Dương: “Cậu phải uống nhiều hơn mới có thể hoàn toàn cảm nhận được hương vị bên trong.” Nói rồi bưng ly rượu lên uống một ngụm, híp mắt đầy thích thú.

Lâm Dương cũng học theo uống nhiều hơn, khi những tầng màu sắc khác được uống vào trong miệng nháy mắt hòa quyện lại làm một, chua ngọt đắng cay trộn lẫn, muôn vàn hương vị không ngừng biến hóa. Một ly rượu lóa mắt như thế, uống vào trong miệng lại tạo thành hương vị thật kỳ diệu, Lâm Dương không khỏi kinh ngạc.

“Rượu… này…”

“Lust!” Người đàn ông tựa lưng vào ghế ngồi, một tay chống cằm mỉm cười nhìn Lâm Dương.

“Lust?! Dục vọng?”

Người đàn ông gật đầu: “Muôn vàn biến hóa, đủ loại hương vị, cảm giác của dục vọng chẳng phải là như thế này sao?”

Lâm Dương không nói nữa, chỉ là tinh tế uống rượu thưởng thức lời nói của người đàn ông kia.

Có lẽ là do rượu khá mạnh nên chẳng bao lâu sau Lâm Dương liền cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, lúc này mới giật mình nhận ra loại rượu này mạnh đến thế nào.

Lâm Dương ngã nằm ở trên bàn, mơ mơ hồ hồ nghe thấy giọng nói của người đàn ông kia thanh thúy vang lên từ nơi nào đó rất xa, tựa như từ trên trời truyền xuống, chất giọng vốn đang ôn hòa ấm áp nay lại đầy mị hoặc giống như hoa anh túc, tuy cực kỳ xinh đẹp động lòng người nhưng nếu chạm vào thì sẽ vạn kiếp bất phục.

“Tình nhược bất đắc, dục khả trầm luân! Khốn tâm bất thành, hoặc khả tù thân!”

(Dịch ngu by Ru: Nếu không có được tình yêu thì cứ trầm luân trong dục vọng, nếu không có được trái tim của người ta thì hãy cướp lấy/ cầm tù thể xác)

Trong một căn phòng ở lầu hai của quán bar, Diệp Tử Phàm và Lục Thất song song đứng trước cửa sổ thủy tinh. Lục Thấy đầy hứng thú nhìn Lâm Dương đang nằm gục dưới quầy bar ở lầu một.

“Không lẽ Diệp tổng tài đây là muốn ăn miếng trả miếng?”

Diệp Tử Phàm châm một điếu thuốc, đặt bên môi nhẹ hút một hơi:

“Tôi đây không giống như người nào đó đâu!”

Lục Thất nhe răng bĩu môi nhìn xuống dưới: “Vậy vì sao còn tiếp xúc với cậu ta? Không phải vì anh muốn trả thù Từ Hoằng Nghị bắt cóc Tiểu Mạch Tử à?”

“Mượn đao giết người, cậu không hiểu sao?” Diệp Tử Phàm mang theo một chút trào phúng nhìn Lục Thất.

Lục Thất một tay chống cằm suy tư, giật mình ngộ ra: “Anh muốn mượn tay cậu ta để diệt trừ tình địch!”

Diệp Tử Phàm từ chối cho ý kiến gật đầu.

“Nhưng Từ Hoằng Nghị đâu có thích cậu ta? Lâm Dương ở bên cạnh anh ta bao nhiêu năm, nếu như Từ Hoằng Nghị có chút tình cảm đặc biệt nào thì đâu có hẹn hò với Mạch Tử?” Lục Thất nghi hoặc nhìn Diệp Tử Phàm.

Diệp Tử Phàm cong môi cười lạnh: “Từ Hoằng Nghị có tình cảm với Lâm Dương hay không tôi mặc kệ, chỉ cần Lâm Dương có thể trói chặt Từ Hoằng Nghị ở bên người, không để cho hắn ta đi quấy rầy Mạch Tử là được!”

Lục Thất chép miệng: “Tôi thấy hơi bị khó! Tên nhóc Lâm Dương kia nhìn thế nào cũng không có năng lực đè được Từ Hoằng Nghị!”

Diệp Tử Phàm không đáp lại lời Lục Thất, nhướng mày tà tà cười: “Dược hiệu đêm đó như thế nào?”

Vừa nghe thấy Diệp Tử Phàm nhắc tới chuyện đêm đó, Lục Thất nhất thời liền xổ lông, dậm chân quát: “Diệp Tử Phàm, anh còn dám nhắc tới chuyện đêm đó! Thứ thuốc kia là thứ hàng nát gì, nó… nó…”

Lục Thất càng nói càng tức giận đến mức không thể nói tiếp được, sắc mặt cũng trở nên xanh mét, răng nghiến ken két, bộ dáng kia rõ ràng là chỉ hận không thể nghiền Diệp Tử Phàm ra thành bột cám.

Bị Lục Thất dùng ánh mắt giết người nhìn chằm chằm, Diệp Tử Phàm không buồn sợ hãi mà chỉ nhàn nhạt nói: “Lục Thất, cậu thấy Long Ngũ giống như kẻ bị đè sao? Cho dù tôi có hạ thuốc Long Ngũ thì cậu cũng chẳng dám dùng sức mạnh với anh ta.”

Lời của Diệp Tử Phàm xem như chọc trúng chỗ hiểm của Lục Thất, tính tình của Long Ngũ như thế nào, Lục Thất rõ hơn bất kỳ ai. Nếu không phải thứ thuốc hôm đó quá mạnh, Lục Thất lại dùng đủ loại cầu xin, sống chết quấn lấy Long Ngũ thì sao có thể cùng Long Ngũ trải qua một đêm xuân.

Thấy Lục Thất im lặng không nói, Diệp Tử Phàm hừ lạnh một tiếng: “Cậu đúng là cái đồ vô ơn. Uổng công tôi hao hết tâm tư mới lừa được Long Ngũ đến đó, cậu lại còn không biết cảm kích.”

Thấy trên mặt Diệp Tử Phàm đã hiện ra vẻ tức giận, Lục Thất vội vàng cười làm lành: “Là lỗi của thằng em này. Thằng em ở đây chịu tội với Diệp tổng!”

Diệp Tử Phàm nhướn mày nhìn Lục Thất: “Lời nói ngày đó còn nhớ không?”

Lục Thất ngơ ngác: “Nói cái gì?”

“Sao nhanh như vậy đã quên rồi?”

Lục Thất giật mình nhớ ra trước khi mình vội vàng rời đi quả thật có hứa hẹn với Diệp Tử Phàm, hôm nay anh ta nhắc lại hiển nhiên là muốn mình thực hiện lời hứa. Lục Thất có chút không tình nguyện nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Diệp Tử Phàm đành ngoan ngoãn không dám phản đối.

Diệp Tử Phàm đưa một cái hộp qua: “Tìm cơ hội thích hợp đưa cho Lâm Dương.”

“Đây là gì?”

Lục Thất cầm lấy, hộp giấy chỉ thuần một màu trắng, bên trên trắng tinh chẳng có bất kỳ ký hiệu gì. Lục Thất tò mò lắc thử hộp giấy thì mơ hồ nghe thấy tiếng lộc cộc ở bên trong.

Lục Thất kinh ngạc mở to hai mắt: “Lẽ nào đây là thứ thuốc kia? Anh định đưa thứ này cho Lâm Dương?”

Diệp Tử Phàm cười mà không nói, Lục Thất khẽ đấm nhẹ lên vai hắn: “Mệ cho anh phải tính toán nhiều như thế!”

Khóe mắt Diệp Tử Phàm chợt lóe lên vẻ tàn khốc: “Từ Hoằng Nghị kia đám dụng vào người của tôi, tất nhiên tôi phải cho hắn ta nếm thử mùi vị bị đè ở bên dưới!”

Lục Thất nhìn thoáng qua Lâm Dương đang nằm bẹp dưới quầy bar, vuốt cằm: “Lâm Dương này và Từ Hoằng Nghị tương đương nhau, cậu ta trông còn giống như kẻ ở bên dưới hơn. Hơn nữa, sao anh dám khẳng định Lâm Dương sẽ không chủ động hiến thân.”

Diệp Tử Phàm ngoắc ngón tay, Lục Thất đưa lỗ tai qua, Diệp Tử Phàm châu đầu qua thì thầm vài tiếng, hai người liếc nhau một cái, nhất thời nở nụ cười gian xảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.