Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 95: Sự thật thường rất tàn nhẫn



Người đang đứng trước cửa sổ chậm rãi quay người, khi nhìn thấy hai người vừa mới đến thì nhẹ nở nụ cười: “Mạch Tử, Mạch Bảo, hai người về rồi?!”

Mạch Bảo đã trước một bước bổ nhào vào người đàn ông mặc áo trắng, thân thiết kêu: “Chú tế ti!”

Tiêu Thành Vũ nâng tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt nhỏ nhắn non mềm của Mạch Bảo, gương mặt lạnh như băng lóe lên ý cười nhàn nhạt.

“Mạch Bảo đã lớn rồi! Tính thời gian thì cũng đã hơn một năm không gặp Mạch Bảo, hai người ở thành phố Z vẫn ổn chứ?”

Mạch Tử gật đầu: “Mọi việc đều tốt!” Tiêu Thành Vũ ngồi lên kỷ trà trong thư phòng, rót cho Mạch Tử một tách trà.

(Kỷ trà)

1

“Lần này về em định ở bao lâu?”

Mạch Tử cám ơn nhận lấy ngồi xuống ghế trúc bên cạnh Tiêu Thành Vũ:

“Đại khái khoảng mười ngày!”

Mạch Bảo tâm tính hiếu động, ngồi một lúc thì chán liền chạy ra bên ngoài viện bắt bướm, tìm dế. “Mạch Tử, thuốc của ông Tân đưa cho em, em uống chưa?”

Tiêu Thành Vũ nâng tay ra hiệu, Mạch Tử đưa tay ra: “Đều uống!”

“Gần đây cảm giác có tốt hơn chưa? Còn ho nặng lắm không?”

Cảm giác được mạch tượng hỗn loạn truyền đến từ đầu ngón tay, Tiêu Thành Vũ không để lộ cảm xúc hỏi.

Gần đây Mạch Tử cảm thấy cảm giác đau đớn trong buồng phổi tăng mạnh, số lần ho ra máu cũng nhiều hơn. Thân thể của mình mình biết, vẫn luôn cảm thấy khác thường nên Mạch Tử mới quyết định quay về thôn để nhờ Tiêu Thành Vũ kiểm tra toàn diện.

May mà gần đây công ty không quá bận nên Trương Đại Đầu cho Mạch Tử được nghỉ ngơi mười ngày.

Mạch Tử đem tình trạng gần đây của cơ thể nói cho Tiêu Thành Vũ nghe. Tiêu Thành Vũ nghe xong thì thu tay về: “Nguyên bản thân thể của em đã không tốt, sau khi sinh con thì lại không được điều dưỡng, bệnh tình mới không cách nào thuyên giảm. Gần đây phải cố gắng nghỉ ngơi, đừng làm lụng vất vả quá mức, anh sẽ đổi phương thuốc khác cho em!”

Uống thuốc lâu như vậy không những không có chuyển biến tốt mà bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng, mà bệnh trạng của Mạch Tử lại cực kỳ tương tự với cha mình, có phải cổ độc phát tác sớm hơn thời hạn không?

Mạch Tử lo lắng nói: “Anh Tiêu, em uống thuốc lâu như vậy, bệnh lại không có chuyển biến. Ba của em thời kỳ cuối thường xuyên ho ra máu, có phải em…”

Tiêu Thành Vũ an ủi vỗ lên mu bàn tay Mạch Tử: “Em đừng suy nghĩ nhiều, cổ độc lúc nào cũng phát tác vào năm bốn mươi tuổi, em sẽ không sao đâu!”

Thấy thái độ của Tiêu Thành Vũ rất thản nhiên, tảng đá đè nặng trong lòng của Mạch Tử mới thoáng buông xuống. Thật ra Mạch Tử không hề sợ chết, chỉ là nghĩ đến đứa con còn thơ dại không ai chăm sóc, Mạch Tử liền cảm thấy mình nhất định phải sống để Mạch Bảo vẫn có chỗ dựa.

U buồn trên mặt Mạch Tử tan đi, thấy mặt trời ngoài cửa sổ đã ngã về tây, vội đứng dậy từ biệt: “Anh Tiêu, không còn sớm nữa, em phải về đây!”

Tiêu Thành Vũ đi vào trong phòng ôm hai cái chăn bông ra: “Mấy hôm trước trời đổ mưa, đệm chăn của em hẳn là bị ẩm, buổi tối nên dùng cái này đi!”

Mạch Tử cám ơn nhận lấy rồi gọi con trai đi về.

Tiêu Thành Vũ đứng bên cửa sổ nhìn thân ảnh một lớn một nhỏ khuất dần, nỗi đau đớn trong mắt trào dâng, lại dần dần biến thành vẻ tàn khốc, sắc bén như dao.

Mạch Tử vừa về nhà liền bị hàng xóm Trương Đại Gia kéo đi, biết Mạch Tử và Mạch Bảo mới về nên trong nhà không có sẵn lương thực, vì thế Trương Đại Gia cố ý nấu nhiều cơm hơn.

Hàng xóm láng giềng bao nhiêu năm, đã sớm thân thiết như người một nhà. Ở bên ngoài bao nhiêu năm, quay trở về trong thôn, tuy khung cảnh đơn sơ nhưng thư dật ấm áp.

Mạch Tử và Mạch Bảo đã lâu không ăn được những thứ thức ăn tươi ngon không chút hóa chất, hai cha con thi nhau nhét đầy miệng, ăn đến dính đầy dầu mỡ khiến cho một nhà Trương Đại Gia ôm bụng cười ha ha.

Mạch Tử và Mạch Bảo đánh chén no nê rồi thì ôm cái bụng tròn vo quay về nhà. Mạch Bảo ngồi xe cả một ngày nên sau khi rửa mặt xong liền bò lên giường ngủ khì. Mạch Tử ngồi trong sân, mở di động ra nhìn tin nhắn trong điện thoại. Tuy đã xem không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không nhịn được mà lấy ra xem đi xem lại.

Từ sau khi Diệp Tử Phàm nhận được cú điện thoại ở khu vui chơi bỏ về, Mạch Tử rất ít khi gặp lại Diệp Tử Phàm nữa.

Nghe bên ngoài đồn đãi khu nhà phía nam công ty Thiên Lực bồi thường cho dân cư khu đất cũ là một công trình rác rưởi. Mạch Tử rất lo lắng gọi điện thoại cho Diệp Tử Phàm, Diệp Tử Phàm chỉ an ủi Mạch Tử hai ba câu, hàn huyên một chút rồi vội vàng cúp điện thoại.

Tuy Diệp Tử Phàm có bảo không cần phải lo lắng nhưng Mạch Tử vẫn mơ hồ cảm thấy việc này rất khó giải quyết. Diệp Tử Phàm thì vùi đầu bận rộn với việc của khu phía nam, rất ít khi đến tìm Mạch Tử mà chỉ thỉnh thoảng gọi vài cuộc điện thoại.

Mạch Tử có thể cảm giác được Diệp Tử Phàm rất bận rộn nên không đành lòng quấy rầy hắn.

Đêm trước khi về thôn, Mạch Tử cũng chỉ nhắn cho Diệp Tử Phàm một cái tin ngắn báo thời gian trở về, đến khi lên xe mới nhận được tin nhắn hồi đáp của Diệp Tử Phàm.

Mấy ký tự ít ỏi mang theo quyến luyến không nỡ, ngữ khí y như trẻ con khiến cho Mạch Tử dở khóc dở cười.

Trong thôn không hề kết nối với thế giới bên ngoài, những thiết bị tiên tiến như di động mang đến đây thì chỉ còn tác dụng để báo thời gian.

Mạch Tử nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, không nhịn được mà nhớ đến người đàn ông tà mị chiếm giữ cả thể xác và tâm hồn của mình.

Mạch Tử không dễ dàng gì mới quay về, dưới sự mời gọi nhiệt tình của người dân trong thôn, mang theo con trai bữa nay ăn ở đằng đông mai ăn ở đằng tây, bận rộn đến quên cả trời đất.

Ngày ngày cứ trôi qua trong sự tiếp đãi nhiệt tình của bà con láng giềng, đảo mắt đã qua năm ngày. Chỉ còn hai ngày nữa thì Mạch Tử phải quay về thành phố, lúc này Mạch Tử mới nhớ ra là mình vẫn chưa lấy thuốc ở chỗ Tiêu Thành Vũ.

Mạch Bảo cùng mấy đứa bé khác trong thôn rủ nhau đi bắt cá chạch, Mạch Tử rảnh rỗi bèn đi đến khu nhà trúc ngoài bìa rừng.

Từ đằng xa đã thấy thân ảnh mặc áo choàng trắng đứng bên cạnh một gốc cây hoa quế, dáng vẻ chẳng khác nào thần tiên không vướng một chút bụi trần. Dung nhan tuyệt thế lãnh đạm như băng không mang theo chút cảm xúc, bàn tay trắng nõn nâng một cái hộp, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng từ bên trong hộp bốc ra vài hạt gạo ném xuống bãi đất trống, một đám bồ câu đưa thư nhàn nhã bay đến tranh nhau ăn.

Mạch Tử chậm rãi đi vào, đàn bồ câu nghe thấy tiếng bước chân thì cảnh giác tung cánh bay đi, một vài sợi lông vũ rơi xuống, những cánh chim bay đi, thân ảnh thuần sắc trắng lộ ra, càng thêm phiêu phiêu linh động.

Tiêu Thành Vũ nhìn thấy Mạch Tử, sắc mặt lạnh như băng lúc lộ ra ý cười nhàn nhạt.

Mạch Tử đi lên vài bước: “Anh Tiêu, em đến lấy thuốc, hai ngày nữa em phải về thành phố rồi!”

Tiêu Thành Vũ phất tay hất đi vài chiếc lá rơi trên áo, đáp: “Còn thiếu mấy vị thuốc, hôm nay sẽ chế xong, mai anh sẽ bảo người mang đến cho em!”

Mạch Tử khoát tay: “Ngày mai em lại đến, dù sao cũng rảnh rỗi không có việc gì! Muốn ở lâu với anh Tiêu thêm một chút!”

Tiêu Thành Vũ cười khẽ: “Vậy nếu không có việc gì thì đánh vài ván cờ với anh đi!”

Mạch Tử rất hứng thú mà vui vẻ đi vào trong phòng lấy bàn cờ ra.

Trong đình viện ngập tràn sắc hoa, một bàn cờ, một bình trà xanh, hai người ngồi đối diện thong thả hạ cờ. Chỉ có tiếng lá cây bị gió thổi sàn sạt cùng với tiếng những quân cờ chạm vào bàn cờ quanh quẩn trong đình viện.

Trời dần về chiều, ánh sáng màu vàng chanh xuyên qua những kẽ lá cây chiếu xuống bàn cờ tạo thành một tấm lưới bằng ánh sáng, bao phủ luôn cả hai con người đang chăm chú đánh cờ vào bên trong.

Mạch Tử thả quân cờ trong tay xuống cười nói: “Kỳ nghệ của anh Tiêu đúng là tinh xảo, em đây cam bái hạ phong!”

Khóe miệng Tiêu Thành Vũ hơi cong lên tạo thành một nụ cười xinh đẹp: “Đã lâu không chơi cờ, không ngờ lại đánh lâu như thế. Không còn sớm nữa, em về đi!”

Tiêu Thành Vũ đứng lên từ trên ghế đá, phủi vạt áo rồi đi vào nhà trúc.

Mạch Tử biết tình tình của Tiêu Thành Vũ vốn đã đạm mạc, lại nhậm chức Tế ti trong thôn, tương đương như lãnh tụ của cả thôn. Người dân trong thôn đối với anh chỉ có kính sợ chứ rất ít ai dám thân thiết với Tiêu Thành Vũ.

Tiêu Thành Vũ tuy bề ngoài rất lạnh lùng không quan tâm đến nhân tình thế thái nhưng Mạch Tử biết anh là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.

Năm đó Mạch Tử khư khư cố chấp, vi phạm chủ huấn ăn trộm Đản Tử Cổ sinh hạ Mạch Bảo, theo thôn quy thì phải bị trừng phạt nặng, nếu như không phải Tiêu Thành Vũ khoan hồng thì Mạch Tử có lẽ sớm đã không còn trên nhân thế nữa.

Mạch Tử nguyên bản cũng giống như các thôn dân khác vừa kính lại vừa sợ Tiêu Thành Vũ, nhưng sau khi hạ sinh Mạch Bảo, ở lại trong thôn nghỉ ngơi thì mới dần dần nhận ra Tiêu Thành Vũ không hề máu lạnh vô tình tàn khốc như lời đồn.

Thật ra mỗi người đều có cách thức biểu đạt cảm xúc khác nhau, bề ngoài lạnh lùng không đồng nghĩa với nội tâm cũng như thế.

Mạch Tử ngồi ở trong sân lẳng lặng nhìn căn nhà trúc đóng chặt cửa, mới chậm rãi đứng dậy đi về. Nhưng vừa mới đi được một đoạn thì Mạch Tử sờ vào túi mới chợt nhận ra mình đã để quên chìa khóa nhà trên bàn đá, bất đắc dĩ đành phải quay trở lại.

Mạch Tử vừa mới bước vào trong đình viện thì thoáng thấy hai bóng người đang đứng, người đàn ông đứng bên cạnh Tiêu Thành Vũ, Mạch Tử nhận ra là người quản sự chuyên cung cấp dược liệu Trần Tường.

Trong giỏ trúc Trần Tường cầm trên tay chứa đầy thảo dược, Tiêu Thành Vũ cầm lấy đặt ở trên bàn.

Thấy là người quen nên Mạch Tử định đi vào chào hỏi, vừa mới bước một bước chân vào viện thì liền bị lời nói của Trần Tường khiến cho toàn thân cứng đờ.

“Tế ti, Tuân Nùng Thảo tính mạnh, dùng liều lượng lớn như vậy chỉ e là…”

Tiêu Thành Vũ cầm lên một nhánh cỏ bốn lá màu lam, mày liễu hơi nhăn lại: “Tôi biết, nhưng nếu không dùng thứ này thì không đủ sức chống lại cổ trùng. Cổ độc phản phệ nghiêm trọng, các khí quan đã suy kiệt, chỉ có lấy độc trị độc, có lẽ còn có thể trì hoãn phát tác!”

Sắc mặt Trần Tường ngưng trọng: “Như vậy cũng chỉ là kéo dài được nhất thời, theo như mạch án ông Tân gửi về thì Mạch Tử đã là nỏ mạnh hết đà, cho dù có dùng đến thứ này cũng rất khó chống đỡ được độc phát!”

Họ đang nói gì vậy?

Hai tai Mạch Tử ong ong không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào.

Ngọn lửa hy vọng ngay khi nghe thấy cuộc nói chuyện của cả hai người họ đã hoàn toàn tắt ngấm, nỗi tuyệt vọng ập đến khiến cho Mạch Tử cảm thấy trời đất đảo lộn, toàn thân như ngã vào vực sâu không đáy.

Chân bước hụt một bước đạp trúng một cành cây khô, một tiếng ‘rắc’ giòn vang khiến cho hai người trong đình giật mình.

“Ai!” Tiêu Thành Vũ lạnh lùng quát một tiếng, quay đầu lại thì thấy Mạch Tử đang ngẩn người ra trước viện, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Tiêu Thành Vũ âm thầm nhíu mày, nói với Trần Tường: “Ông Trần, đi về trước đi!”

Trần Tường gật đầu, khi đi ngang qua Mạch Tử thì vẻ thương tiếc lóe lên trong ánh mắt khiến cho Mạch Tử càng thêm tuyệt vọng.

Mạch Tử sợ hãi nhìn Tiêu Thành Vũ, run rẩy mở miệng: “Anh Tiêu, em còn bao nhiêu thời gian?”

Dáng vẻ đầy tuyệt vọng của Mạch Tử khiến cho lòng Tiêu Thành Vũ hơi nhói đau: “Mạch Tử, em yên tâm đi, anh nhất định sẽ trị khỏi cho em!”

Mạch Tử nhìn chằm chằm Tiêu Thành Vũ, ánh mắt ảm đạm nhưng giọng nói thì sắc nhọn: “Anh Tiêu, anh nói cho em biết em còn bao nhiêu lâu nữa? Một năm?”

Thấy Tiêu Thành Vũ trầm mặc không đáp, Mạch Tử cảm thấy không khí xung quanh lạnh buốt, sự tuyệt vọng bao trùm khắp toàn thân, thân thể lảo đảo suýt nữa thì ngã quỵ xuống đất.

“Anh Tiêu, anh nói đi, rốt cục thì em còn bao nhiêu thời gian nữa?”

Tiêu Thành Vũ biết không còn cách nào giấu diếm được nữa, bất đắc dĩ đành phải nói thật: “Nửa năm!”

Thì ra mình chỉ còn lại có nửa năm!

Mạch Bảo còn quá nhỏ như vậy thì sao có thể không có bàn tay của mình chăm sóc!

Khó khăn lắm mới nối lại được tình xưa, nay lại phải âm dương chia cách!

Cảm giác không cam tâm trào dâng, nhưng có không cam tâm thì như thế nào? Con người làm sao có thể khống chế được số mệnh của mình…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.