Cưng Chiều Dựng Phu

Chương 98: Bánh bao phá lễ đính hôn



Hai người đang cấu véo nhau đến quên cả trời đất thì chợt ‘đinh’ một tiếng, cửa quán mở ra, cái chuông nhỏ trên cửa rung lên.

Hai cô nàng đang nhe răng nhếch miệng lập tức trưng ra nụ cười tao nhã lễ độ, đợi nhìn rõ người khách mới vừa đến quán thì hai người lại đá mắt nhìn nhau.

Sao trùng hợp vậy? Lại là hai người đàn ông.

Một thanh tú uyển chuyển, một hòa ái mê người.

Sau khi hai vị khách gọi món xong, Tiểu Viên Thiểm lại hỏi Tề Lưu Hải: “Muốn cá tiếp không? Nếu bồ thắng mình trả lại bác Mao cho?” Tề Lưu Hải nhớ đến bác Mao bị dùng thủ đoạn cướp đi thì tim lại đau, nghiến răng đáp: “Cá, mình cá bọn họ không phải là tình nhân.”

“Đổi cách cá đi, lần này bồ đừng nói mình giở trò để ăn tiền của bồ, cá xem hai nhóm khách này có quen biết với nhau không đi?”

“Sao được? Nếu quen biết thì vì sao không chào hỏi?”

“Ai biết, dù sao mình cảm thấy họ quen biết nhau!” Tề Lưu Hải cẩn thận đánh giá bốn vị khách ngồi ở hai cái bàn cách nhau rất xa, một ngồi trong góc, một lại ngồi sát gần cửa sổ. Từ sau khi ngồi xuống cả bốn người chẳng những không trao đổi, thậm chí ngay cả ánh mắt còn không chạm vào nhau, sao có thể quen biết như lời Tiểu Viên Thiểm nói.

“Không thể nào, họ nhất định không quen nhau!”

“Vậy bồ dám cá không?”

“Cá!”

Sau khi nhìn thấy tin tức Diệp Tử Phàm đính hôn, Mạch Tử không đến công ty nữa mà đi đến quảng trường thường hay đến cho bồ câu ăn. Lúc này Mạch Tử thật sự không muốn đi, những ánh mắt thương hại của đồng nghiệp trong cơ quan sẽ chỉ khiến cho Mạch Tử cảm thấy mình lại trở thành thứ rác rưởi bị vứt bỏ.

Còn về nhà, Mạch Tử cũng không muốn, khắp mọi nơi đều tràn ngập bóng dáng hơi thở của người nọ, chỉ cần nhắm mắt lại thì trong đầu đều ngập tràn bóng dáng tiêu sái kia.

Mạch Tử vừa định tìm một chỗ thanh tĩnh thì lại trùng hợp gặp Chu Thừa Trạch đang chụp hình chim bồ câu ở quảng trường.

Chu Thừa Trạch vốn biết quan hệ giữa hai người, đồng thời cũng đã đọc được tin tức, nhìn thấy Mạch Tử thất hồn lạc phách đứng trên quảng trường thì muốn an ủi nên cường ngạnh kéo Mạch Tử đến tiệm cà phê nhỏ gần quảng trường này.

Lúc này khách trong quán không nhiều, ngoại trừ bọn họ chỉ có hai người khách đang ngồi tại một cái bàn trong góc cách họ khá xa, quán cà phê rất thanh tĩnh thích hợp để tâm sự.

Chu Thừa Trạch nhìn Mạch Tử đang ngẩn người ngồi đối diện, tuy ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng thần sắc vẫn lộ ra đau thương nhàn nhạt.

“Mạch Tử, tôi không biết nên an ủi cậu như thế nào, thôi thì cậu cứ nghĩ thoáng một chút đi!”

Mạch Tử nhếch môi cố nặn ra một nụ cười: “Thân phận địa vị của anh ấy chung quy vẫn phải kết hôn sinh con!”

Vẻ thương hại hiện lên trong mắt Chu Thừa Trạch khiến cho Mạch Tử rất khó chịu, vì thế xoay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn để cho người ngoài nhìn thấy nỗi đau của mình.

Một người cúi đầu trầm tư, một người lại thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, không ai nhận ra có một ánh mắt sáng quắc đang nhìn về phía họ.

“Boss, em di tình biệt luyến à?”

“Nói cái khỉ gì vậy?”

“Vậy vì sao em cứ nhìn hai người đàn ông bàn bên kia thế?”

“…”

“Em không nói lời nào chính là thừa nhận!”

“Lý Hàn Mặc, anh nói đủ chưa?”

“Boss, em thật sự không cần anh nữa sao?”

“Nãy giờ em đang nhìn để xác định xem người bên kia có phải là Mạch Tử không?”

“Boss, Mạch Tử là ai? Em thích người khác rồi sao?”

“…”

“Quả nhiên là như vậy! Đúng là em di tình biệt luyến!”

“Cậu ta là người của Diệp Tử Phàm, anh ghen tuông vớ vẩn gì thế hả?”

“Boss, anh không cho phép em gọi tên gã đàn ông nào khác ngoài anh, đặc biệt là cái thằng cha gian trá như hồ ly đó!”

“Anh đúng là đồ nhỏ mọn, chuyện đã qua bao lâu rồi mà vẫn còn mang thù?”

“Ai bảo hắn ta dám ngáng chân anh!”

“…”

“Hôm nay Diệp Tử Phàm đính hôn, tiểu tình nhân của hắn ta ảm đạm đau thương rơi vào vòng tay an ủi của kẻ khác, đúng là bị báo ứng!”

“… chỉ sợ không đơn giản như vậy đâu!”

“Boss, ý của em là?”

“Diệp Tử Phàm và Lưu Đình Đình tổ chức đính hôn, người hẳn là nên phát điên vẫn không có bất kỳ phản ứng nào thì cũng đủ khác thường rồi!”

“Em muốn nói…”

Chu Thừa Trạch lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt tái nhợt của Mạch Tử, trên gương mặt ảm đạm mang theo vẻ bi thương nhàn nhạt, hai mắt phủ đầy sương mù. Chu Thừa Trạch như cảm thấy trước mắt mình hoa lên, gương mặt đau thương đẫm nước mắt khắc sâu trong ký ức như hiện lên, dần dần hòa làm một với con người trước mặt…

A Tự…

Năm đó A Tự cũng đã đau khổ vì gã đàn ông kia như vậy!

Thật sự phải làm thế này sao?

Một chút chần chừ lóe lên trong mắt nhưng rồi rất nhanh liền bị sự hận thù thay thế!

Nếu không phải tại gã đàn ông đó thì người mà mình yêu thương nhất đâu phải nằm dưới mặt đất lạnh lẽo.

Một đóa hoa xinh đẹp còn chưa kịp nở rộ cứ như vậy mà lụi tàn, vĩnh viễn rời xa mình…

Không… tuyệt đối không thể tha cho bọn họ…

Ngọn lửa hận thù trào dâng từ đáy mắt, cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt bắn đến, Mạch Tử hơi khó chịu, theo bản năng quay lại nhìn Chu Thừa Trạch sắc mặt hơi vặn vẹo.

“A Trạch, anh sao thế? Trên mặt tôi dính gì à?” Mạch Tử nghi hoặc sờ lên mặt mình kiểm tra.

“Không… không có!” Chu Thừa Trạch bối rối thu ánh mắt về, bàn tay đang nắm chặt đặt trên đùi chậm rãi mở ra rồi lại nắm lại, lặp đi lặp lại mấy lần, nắm tay siết lại để lộ ra khớp ngón tay trắng nhợt chứng minh nội tâm đang dao động mãnh liệt. Chu Thừa Trạch mở tay ra nhét vào túi áo.

“Mạch Tử, uống nước đi!”

Bàn tay rút ra khỏi túi áo, lấy ly nước chanh trên bàn đưa cho Mạch Tử, Mạch Tử cám ơn rồi cầm lấy đặt trên môi nhưng môi vừa mới chạm vào miệng ly thì chợt cảm thấy bả vai trầm xuống, bên tai vang lên một giọng nói ôn hòa: “Mạch Tử, thật trùng hợp, sao cậu lại ở đây?”

Mạch Tử theo bản năng bỏ ly nước xuống quay đầu lại nhìn người vừa mới đến…

Những dải lụa trắng đỏ đan xen, những tấm thảm rải đầy cánh hoa hồng đỏ, đại sảnh được trang trí bằng vô số hoa bách hợp thuần khiết, trong xa xỉ vẫn mang theo thanh lịch và lãng mạn.

Tuy chỉ là một buổi lễ đính hôn nhưng vẫn long trọng xa hoa. Người chủ trì mời hai nhân vật chính lên trên sân khấu, nam tuấn dật bất phàm, nữ tú lệ uyển chuyển.

Lời dạo đầu còn chưa kịp nói ra thì liền bị một giọng nói non nớt vang lên cắt ngang.

“Cha, con không cho cha cưới cô quái dị đó!”

Bên ngoài đại sảnh vọt vào một thân ảnh bé xíu tròn xoe chạy bạch bạch qua thảm hoa tươi lên thẳng lễ đài.

Nhìn cái nấm nhỏ tròn xoe nhưng tràn đầy phẫn nộ như một chú báo con, Diệp Tử Phàm theo bản năng nhìn ra ngoài đại sảnh thì ngoại trừ nhân viên phục vụ lẫn vài bảo vệ ra không thấy thân ảnh gầy gò kia đâu mới khẽ thở một hơi nhẹ nhỏm.

Bé con mở to đôi mắt đen lúng liếng đầy phẫn nộ nhìn Diệp Tử Phàm, cánh tay nhỏ béo múp giơ lên chỉ vào Lưu Đình Đình đang vận một bộ xiêm y trắng như tuyết: “Cha từng nói cha muốn làm cha con, cha từng nói người mà cha yêu nhất chỉ có ba của con, vì sao cha lại kết hôn với cô quái dị này?”

Mạch Bảo vọt vào đại sảnh, mới đầu khách đến dự còn tưởng là con nhà ai chạy lung tung, thấy bé con lao thẳng lên lễ đài còn nói ra những lời khiến cho người khác sửng sốt thì lúc này mọi người mới giật mình nhận ra, đứa bé này là đến phá buổi lễ. Đại sảnh còn đang ồn ào bất chợt yên tĩnh đến quỷ dị, căn cứ vào tâm lý có chuyện nhất định phải hóng, một đám người cố gắng mở to mắt, rướn cổ chờ được xem tiết mục hay.

Trên ghế khách quý ngay sát lễ đài, từ thành phố B đặc biệt đến tham gia tiệc đính hôn của Diệp Tử Phàm chính là hai vợ chồng Diệp Hoài An, Tô Mạt cùng với em gái của Diệp Tử Phàm, Diệp Tử Đồng.

Tô Mạt ngơ ngác hỏi Diệp Tử Đồng đang lộ ra vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa bên cạnh: “Đồng Đồng, đứa bé đó vừa gọi ai là cha?”

“Thì ông con trai bảo bối của mẹ, ông anh gay Diệp Tử Phàm của con chứ ai!”

Tô Mạt cau mày nhìn cô con gái: “Đồng Đồng, con ăn nói kiểu gì thế?”

Diệp Tử Đồng bĩu môi: “Ổng không phải gay thì là gì? Con nhà người ta chạy đến cửa tìm rồi kìa. Xem ra Diệp Tử Phàm lại chơi trò Trần Thế Mĩ rồi!”

Tô Mạt nguyên vốn tưởng rằng thằng con trai của mình cuối cùng cũng cải tà quy chính rời khỏi thế giới kia, ảo tưởng chẳng bao lâu sau sẽ được ôm cháu trai, bị đứa bé xinh xắn đột nhiên xuất hiện triệt để phá nát mộng đẹp. Trên gương mặt cao quý hiện ra vẻ phẫn nộ: “Con cái nhà ai đây? Không được dạy dỗ, cũng chẳng ai chịu trông nom!”

Diệp Tử Đồng lo lắng nhìn đứa bé nhỏ xíu đang giằng co với anh trai mình trước lễ đài, với hiểu biết của cô về ông anh mình thì nếu không phải có quá nhiều người đang ở đây thì chỉ e là anh đã sớm lôi đứa bé này xuống tét mông rồi.

Nhưng chuyện tiếp theo lại khiến Diệp Tử Đồng trừng to hai mắt, cặp lông mi giả cũng vì quá mức khiếp sợ mà tạo thành độ cong quái dị: “Mẹ, người kia là anh trai của con thiệt hả?”

Tô Mạt cũng khiếp hãi không thôi, bà hoàn toàn không ngờ được một Diệp Tử Phàm luôn ghét trẻ con lại nửa quỳ một gối xuống, giọng nói cũng dịu dàng chưa từng thấy: “Mạch Bảo, con nghe chú giải thích đã!”

Mạch Bảo hiển nhiên không dễ thỏa hiệp, gương mặt nhỏ nhắn đỏ gay gắt phẫn nộ quát:

“Con không nghe! Chú là đồ lừa đảo! Sau này không thèm tin chú nữa!

Chú từng nói muốn làm cha Mạch Bảo, chú nói chú yêu nhất là ba của con, sao chú lại gạt người ta?”

Mạch Bảo cực kỳ tủi thân, bé thích chú Diệp như vậy, tin tưởng chú Diệp như vậy, sao chú Diệp lại lừa dối bé chứ? Nước mắt tích cóp bao lâu nay rốt cuộc vỡ đê, những giọt nước mắt trong veo không ngừng rơi xuống, Mạch Bảo há to cái miệng nhỏ gào khóc đầy thương tâm, còn không quên dùng ánh mắt lên án lừa gạt người đã lừa dối mình.

Diệp Tử Phàm đau lòng muốn chết, ôm bé con vào trong lòng trấn an: “Mạch Bảo ngoan, con đừng khóc mà!”

Một khóc ầm ĩ, một nôn nóng an ủi.

Những lời Mạch Bảo nói quá lung tung lộn xộn, nào là “cha” lúc lại là “ba” khiến cho mọi người trong phòng đầy mờ mịt, châu đầu ghé tai đoán thân phận của bé.

Diệp Tử Đồng nhìn Tô Mạt, hơi lẩm bẩm: “Mẹ, đứa nhỏ này là con riêng của anh con hả?”

Trong tiền thức Tô Mạt bắt đầu che chở con trai: “Sao có thể, nhất định là có người cố tình gây phiền toái cho anh con!”

Diệp Tử Đồng trợn trắng mắt: “Muốn phá rối cần gì phải dùng đứa bé nhỏ xíu như vậy! Mẹ, mẹ không nhìn ra sao? Đứa nhỏ này giống y chang anh của con còn gì?!”

“Con nhìn kiểu gì thế? Trước kia Tiểu Phàm khả ái hơn thằng bé đó nhiều, sao con biết được…”

Diệp Hoài An vẫn trầm mặc từ đầu đến cuối bất chợt vỗ bàn, đầy bất mãn nhìn hai người phụ nữ đang ríu rít bên cạnh.

“Đã là lúc nào rồi mà hai người còn tâm tư nói linh tinh, còn chưa ngại dọa người sao?”

Tô Mạt và Diệp Tử Đồng nhất thời ngưng bặt, thấp thỏm bất an ngồi một bên.

Diệp Hoài An âm trầm đi lên lễ đài, giơ tay chỉ vào bé con đang còn vùi đầu vào lòng Diệp Tử Phàm khóc tấm tức, giọng nói trầm thấp mang đầy áp lực: “Con mau giải thích cho ta, chuyện này là như thế nào?”

Diệp Tử Phàm ôm Mạch Bảo đứng lên, bé con trong lòng tuy hai mắt vẫn còn nhòa lệ nhưng vẫn không quên lễ phép cúi chào: “Con chào ông!”

Đôi mắt của bé con ngây thơ trong sáng như mang theo ma lực, lập tức khiến cho khuôn mặt áp suất thấp của Diệp Hoài An bị vuốt xuôi. Có lẽ là do trong nhà đã quá lâu không có trẻ con, bị một bé bánh bao tròn vo đáng yêu ân cần thăm hỏi khiến cho Diệp Hoài An lúng túng không biết nên trả lời như thế nào. Gương mặt quanh năm âm trầm dưới ánh mắt ngây thơ trong sáng kia cố gắng nâng mày, cong khóe mắt cố gắng tạo ra vẻ ôn hòa, biểu cảm nửa vời thoạt nhìn rất mắc cười.

Mạch Bảo cũng không sợ người lạ nghiêng đầu nhìn Diệp Hoài An, hơn nửa buổi không thấy ông cụ đáp lại thì trong mắt bé liền lộ ra vài phần thất vọng cùng tủi thân.

Diệp Tử Phàm vui vẻ, gương mặt Poker ngàn năm không đổi của ông già nhà mình rốt cuộc cũng lộ ra được chút ôn hòa, dáng vẻ mất tự nhiên nhưng lại rất đáng yêu.

“Ba, cháu nó đang chào ba kìa!”

Diệp Hoài An vội vàng hoàn hồn lại, ông thế mà lại thất thố trước mặt trẻ con, vội gãi mũi che giấu sự xấu hổ, cuống quýt đáp: “Được… được! Chào cháu!”

“Ông ơi, ông là ba của chú Diệp ạ? Hai người trông rất giống nhau, đều rất đẹp!”

Gương mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài cực kỳ khả ái, giọng nói êm ái dễ nghe như châu ngọc, tựa như có một bàn tay nào đó đang vuốt ve đến nơi mềm mại nhất trong lòng của Diệp Hoài An.

Người đứng đầu Diệp gia ngày thường cổ hủ lạnh lùng không ưa nói chuyện lại để lộ ra thần tình hòa ái khiến cho Tô Mạt lẫn Diệp Tử Đồng đều ngây người. Diệp Tử Đồng lập tức giơ ngón cái: “Mẹ, bánh bao nhỏ này không đơn giản đâu!”

Đôi môi đánh son đỏ tinh xảo của Tô Mạt kinh ngạc đến mở thành hình chữ O, hơn nửa buổi mới lấy lại được tinh thần, lẩm bẩm nói: “Ba của con bị bánh bao nhỏ thu phục rồi, đứa bé đó nhìn thiên chân vô tà nhưng lại có thể giết người trong vô hình!”

Đôi mắt của Diệp Tử Đồng đảo một vòng, kéo tay Tô Mạt đi qua.

“Mẹ, chúng ta thử đi trải nghiệm xem khả năng sát thương của bánh bao nhỏ này đến cỡ nào?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.