Cưng Chiều Em Cả Đời

Chương 17: Cơn Thịnh Nộ



“Đã đi rồi sao?” Hà Nhu Quân nhìn theo lão đại đang đi ra, có chút mờ mịt nhìn Lưu Tử Ngạo, lời của anh còn chưa nói hết nha.

Vốn đang nghĩ lão đại không đến công ty nhưng anh lại gặp ở đây quả thực là trời giúp anh. Ai ngờ giữa chừng xuất hiện tiểu Mạnh Ảnh!

Ngón tay thon dài của Lưu Tử Ngạo vuốt cằm, ánh mắt thâm thúy nhìn Trình Diệc Nhiên biến mất ở cửa chính, một lúc sau mới cười cười, vỗ vỗ vai Hà Nhu Quân, quay người bước vào trong tìm người đẹp khiêu vũ.

Gương mặt tuấn tú của Hà Nhu Quân từ từ vặn vẹo.

Lão đại, sao anh lại trọng sắc khinh huynh đệ như vậy a… Anh đã nói làm xong dự án này sẽ cho em nghỉ phép, giữa chừng anh bỏ đi là sao?!

Nghĩ tới việc không có kỳ nghỉ mà ngày nghỉ còn bị hoãn vô thời hạn, trong lòng Hà Nhu Quân âm thầm mắng Trình Diệc Nhiên.

“Hà Nhu Quân có vẻ rất buồn bực nha…”

Lâm Du thở dài dựa vào ngực chồng, vui vẻ nhướng mày.

Bây giờ trong mắt Lý Trí chỉ có vợ mình, làm gì còn tâm tư để ý chuyện người khác, lại miễn cưỡng đến mời rượu những người khác, lại phu diễn vài cái đi lên mời rượu người, cười và ôm eo cô đi ra ban công, “Em nói gì với chị dâu sao?”

Lâm Du nhướng mày, “Không có a.”

Lý Trí đương nhiên sẽ không tin cô, nhưng cũng không có ý định truy cứu. Anh biết rõ cô có chừng mực, miễn là không ảnh hưởng đến những chuyện quan trọng, cho tới bây giờ anh vẫn tùy ý cô.

Nhưng mà, trò đùa này lại quá trớn đối với Trình Diệc Nhiên.

“Em làm sao vậy?” Trình Diệc Nhiên rốt cuộc cũng bắt kịp cô, cô mang giày rất cao, váy lại dài, Trình Diệc Nhiên sợ cô té ngã, không dám đuổi theo quá nhanh. Chạy một đoạn đường rất dài, đến khi Mạnh Ảnh hết chảy nổi rồi tự dừng lại, Trình Diệc Nhiên mới bắt lấy cô.

“Hừ!” Mạnh Ảnh hất bàn tay đặt trên vai cô, lạnh lùng hừ một tiếng.

Chuyện tự mình làm mà còn không biết, lại hỏi cô.

Trình Diệc Nhiên thật sự không hiểu, mặc dù anh biết rõ cô luôn có tính trẻ con từ xưa tới nay.

“Bên ngoài rất lạnh, chúng ta về nhà rồi hãy nói nhé?” Trình Diệc Nhiên cởi áo vest của mình ra choàng lên vai cô, nắm lấy vai cô.

“Cút ngay!” Mạnh Ảnh kéo áo vest xuống rồi ném mạnh lên mặt Trình Diệc Nhiên, trừng mắt lạnh lùng nhìn anh.

Lúc này Trình Diệc Nhiên đã không đủ kiên nhẫn để dỗ ngọt cô, bước tới nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, dùng sức kéo cô lại trước mặt anh.

“Muốn phát cáu cũng phải có mức độ! Về nhà!”

Đúng lúc tài xế lái xe đến dừng lại bên cạnh họ, từ lúc Trình Diệc Nhiên mới chạy theo cô, tài xế vẫn lái xe đi theo.

Trình Diệc Nhiên mở cửa xe đẩy Mạnh Ảnh vào, anh cũng nhanh chóng đi vòng qua bên kia mở cửa xe ngồi vào.

Mạnh Ảnh còn đang giãy giụa muốn mở cửa xe đi ra ngoài, bị Trình Diệc Nhiên nắm cổ tay kéo lại.

“Đừng có lộn xộn!” Giọng Trình Diệc Nhiên lạnh như băng, quay sang tài xế nói, “Lái xe.”Ánh mắt của tài xế vừa lúc nhìn vào gương chiếu hậu, liền run lên một chút, lập tức khởi động xe.

Mạnh Ảnh bị quát, ngây người một lúc, lập tức nâng cằm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không để ý tới người nào đó ngồi kế bên đang phát hỏa.

Trình Diệc Nhiên có chút mệt mỏi ấn lên huyệt thái dương, nhìn cô gái nhỏ quay đầu lại với mình, liền phát lên trong chốc lát, chỉ cảm thấy muốn giết người.

Tài xế trẻ tuổi ngồi trong xe hơi lạnh lẽo nhấn chấn ga. Nhiệt độ trong xe cực thấp, cậu còn chưa có vợ, không muốn bị chết cóng như vậy đâu.

Về đến nhà, Trình Diệc Nhiên cương quyết ôm cô gái nhỏ không chịu xuống xe ra ngoài.

Lão quản gia từ xa đã thấy vẻ mặt lạnh lùng của Trình Diệc Nhiên ôm Mạnh Ảnh đang giãy giụa không đi vào, thầm thốt lên một tiếng không ổn.

Trình Diệc Nhiên ôm thật chặt Mạnh Ảnh đang không ngừng khóc lóc la hét đi lên lầu, dọc đường đi đụng ngã không ít gia dụng, nhưng ai cũng không dám tùy tiện đến gần anh, người giúp việc cũng đã tránh ở cửa. Ông chủ giống như muốn giết bà chủ vậy.

Lão quản gia kiên trì tiến lên, “Cậu chủ, có chuyện gì từ từ nói.”

Trình Diệc Nhiên không ngừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn ông. Lão quản gia thở dài một hơi, yên lặng lui xuống.

Bước nhanh đến phòng ngủ của Mạnh Ảnh, Trình Diệc Nhiên dùng lực đá lên cửa thật mạnh, sau đó ném Mạnh Ảnh lên giường lớn.

“Đồ khốn!” Mạnh Ảnh lệ rơi đầy mặt giãy giụa ngồi dậy.

Mạnh Ảnh chưa kịp đứng lên đã bị Trình Diệc Nhiên ngăn lại, Trình Diệc Nhiên đã giận tới cực điểm, nhưng nhìn cô nước mắt ràn rụa, lòng lập tức chùng xuống, đưa tay ra lau khô nước mắt trên mặt cô.

Mạnh Ảnh quay đi chỗ khác, Trình Diệc Nhiên đành phải lấy hai tay giữ mặt cô lại, cúi đầu hôn từng cái lên nước mắt của cô.

Mạnh Ảnh càng phát ra khóc đến thương tâm, nghĩ đến đôi môi đang hôn cô đã hôn qua những người phụ nữ khác, Mạnh Ảnh cảm thấy buồn nôn, hai tay không bị khống chế dùng sức đẩy Trình Diệc Nhiên.

“Khốn kiếp, cút ngay! Buồn nôn!”

Trình Diệc Nhiên nghe vậy, từ từ lui ra một chút, đôi mắt yên lặng nhìn cô. Nếu như Mạnh Ảnh liếc nhìn anh một cái, chắc chắn có thể thấy trong mắt Trình Diệc Nhiên toát ra vẻ đau lòng.

“Buồn nôn?” Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng thì thầm lời Mạnh Ảnh nói.

Mạnh Ảnh thừa lúc Trình Diệc Nhiên hoảng hốt, xoay người đứng lên đẩy anh ra, nhảy xuống giường bỏ chạy.

Thế nhưng, cô chưa kịp chạy đến cánh cửa, đã thấy da đầu đau rát.

Trình Diệc Nhiên một cái tay luồn vào tóc cô cố định đầu cô lại, tay còn lại ôm eo cô. Dùng sức kéo cô vào ngực mình, mặc cho cô kêu khóc, liên tục hôn xuống.

Mạnh Ảnh hung hăng cắn môi anh, nhưng anh cứ như không cảm giác được đau đớn, thô bạo cạy hàm răng của cô ra, quấn chặt lưỡi cô không buông. (Ten: ụaaaa… >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.