Lưu Hàn quản lý dự án khu nghỉ mát rất tốt, nhưng Dương Kỳ Ngôn vẫn
cảm thấy kỳ lạ, có công ty nào sẽ bỏ ra một số tiền lớn cho họ như vậy?
Anh định đi qua Mỹ một chuyến, anh vẫn còn một số bạn tốt, nếu anh mở
lời, chuyện tiền bạc luôn luôn có. Nhưng Lưu Hàn lại nói cho anh biết,
cậu ta tìm được người đầu tư.
Anh thấy nghi ngờ, nên phái người đi điều tra.
Không ngờ người đứng sau công ty bỏ vốn đầu tư lại là Mạnh Hoành
Nghiệp, ông ta mượn danh nghĩa của công ty kia cho anh đầu tư. Nhưng là
tại sao chứ? Nếu như ông ta muốn liên kết với Trình Diệc Nhiên chèn ép
anh, vậy thì tại sao toàn bộ tiền vốn lại ở đúng chỗ rồi?
Thật ra anh là một người kiêu ngạo, Trình thị từng bước ép sát, anh
hoàn toàn có đối sách. Anh nhận dự án liên tục, Trình thị lại đoạt đi
liên tục, cứ như vậy chắc chắn họ sẽ bị căng thẳng tài chính, dù có rất
nhiều ngân hàng cho họ vay, nhưng luôn luôn nhận khoản kỳ hạn sao? Anh
dự định để công ty của Trình Diệc Nhiên bị tất cả các doanh nghiệp lớn
nhỏ quấn lấy, chắc chắn Trình thị sẽ không chống đỡ được lâu, đến lúc đó anh mang theo một số tiền lớn quay về, ai thua ai còn chưa biết được.
Nhưng mà, Mạnh Hoành Nghiệp làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Hơi nhức đầu, Dương Kỳ Ngôn đóng laptop lại, cầm áo khoác đi ra ngoài. Anh nghĩ rằng anh nên quay về nghỉ ngơi một chút.
Mới ra khỏi văn phòng, Dương Kỳ Ngôn liền đụng phải Dương Tĩnh mới từ thang máy đi ra.
“Anh hai, anh muốn đi đâu?”
Dương Kỳ Ngôn thấy là Dương Tĩnh, đôi mắt lạnh lung trong trẻo liền
có tia ấm áp, “Chóng mặt, tính đi về nghỉ một chút, sao em lại tới đây?”
Dương Tĩnh cười rồi bước lên khoác tay vào cánh tay của Dương Kỳ Ngôn, “Em tính là để anh mời em ăn cơm.”
“Em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn món Nhật Bản, đi tới nhà hàng lần trước chúng ta đến được không? Nhà hàng này có món cá hồi trà xanh cũng được lắm.” Lúc này
Dương Tĩnh rất khả ái, thậm chí còn cười nói với nhân viên gặp ở hành
lang. Ở trước mặt người ngoài cô thường lạnh như băng nhưng ở trước mặt
anh trai Dương Kỳ Ngôn thì cô luôn ấm áp.
“Ừ.”
Thật ra Dương Kỳ Ngôn cũng không thích món Nhật Bản, rất nhiều lần
anh đi cùng khách hàng hoặc đi cùng Dương Tĩnh thì anh ăn cũng không
nhiều, hơn nữa, anh ghét quỳ gối trên đệm để dùng cơm.
Ngồi trên xe, Dương Kỳ Ngôn nhíu mày nhìn để Dương Tĩnh cài dây an toàn, con bé này luôn quên cài dây an toàn.
Dương Tĩnh le lưỡi, ngoan ngoãn cài dây an toàn. Trong lòng lại ngầm
phản đối, không phải ai cũng ngốc như cái cô Mạnh Ảnh kia. Có một lần
Dương Kỳ Ngôn chở Mạnh Ảnh ra ngoài, một chiếc xe tải tiến đến, vì để
tránh va chạm, Dương Kỳ Ngôn đánh tay lái để tránh nhưng xe lại đâm sầm
vào gốc cây bên đường. Dương Kỳ Ngôn không bị thương gì nhiều, nhưng lúc đó vì Mạnh Ảnh không cài dây an toàn, mém tí đã bị những mảnh kính vỡ
găm vào tim, trên trán rách một đường chảy rất nhiều máu, thật sự làm
Dương Kỳ Ngôn rất hoảng sợ. Đó là lần đầu tiên Dương Kỳ Ngôn mất bình tĩnh trước mặt người khác, nếu như Mạnh Ảnh không tỉnh lại sẽ khiến người tài xế kia bị chôn cùng.
Cũng may là Mạnh Ảnh tỉnh lại rất nhanh, cũng phục hồi rất mau, không lâu sau liền xuất viện, những ngày Mạnh Ảnh nằm viện Dương Kỳ Ngôn cũng không trở về công ty, cả ngày ngồi túc trực ở bên giường của cô ta, cứ
như là đem hết ôn nhu cả đời của anh ra vậy. Một số lần, Dương Kỳ Ngôn
kiên quyết muốn cùng Mạnh Ảnh trọn đời trọn kiếp, cũng có vài lần, Dương Tĩnh cảm thấy mình rất rất căm hận Mạnh Ảnh. Mặc dù khi gặp cô thì Mạnh Ảnh luôn mỉm cười, nhưng cô luôn mặt lạnh nhìn lại, dù Dương Kỳ Ngôn đã nhiều lần nhắc nhở cô, nhưng cô vẫn như cũ không muốn lộ vẻ điềm đạm
hòa nhã với Mạnh Ảnh, ngược lại ngày càng tệ hơn.
“Em nghe nói có công ty đầu tư một khoản tiền lớn vào dự án khu nghỉ
mát Thành Tây ở thành phố S?” Khôn khí yên lặng giữa hai người khiến cô
hơi bực mình, Dương Tĩnh tìm một chủ đề nào đó để nói.
“Ừ.” Dương Kỳ Ngôn tập trung nhìn tình trạng giao thông trước mắt, qua loa đáp một tiếng.
Thấy Dương Kỳ Ngôn không thích nói chuyện phiếm, Dương Tĩnh cười cười quay đầu đi, cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kể từ sau khi Mạnh Ảnh rời đi, bộ dạng của anh hai luôn lãnh đạm,
ngay cả nhà cũng không trở về, cũng bởi vì lần đầu anh đưa Mạnh Ảnh về
nhà, Mẹ không hề giống như anh tưởng tượng, dịu dàng chấp nhận Mạnh Ảnh, mà là thái độ khác thường, bà tỏ vẻ không đồng ý ngay trước mặt Mạnh
Ảnh, thậm chí dùng mọi cách để bắt bẻ Mạnh Ảnh. Nhớ có vài lần, Mạnh Ảnh khóc, nhưng Dương Kỳ Ngôn là một người con rất hiếu thuận, nên lúc đó
anh cũng không ở trước mặt Mẹ dỗ dành cô ta, cho dù cô ta vừa khóc vừa
chạy đi, anh cũng không đuổi theo, mà ở trong nhà trấn an Mẹ. Bởi vì anh biết rõ nếu để Mẹ yên lòng, anh với Mạnh Ảnh mới có thể có tương lai.
Nếu như anh đuổi theo, Mẹ chắc chắn sẽ đau lòng, cho dù sau này anh gây
sức ép trong nhà để cưới Mạnh Ảnh, Mẹ vẫn sẽ không thương Mạnh Ảnh. Anh
hy vọng vợ của mình có thể được Mẹ yêu thương, cũng hy vọng vợ của mình
có thể kính yêu Mẹ. Không may là sau đó, chỉ trong vòng một tháng ngắn
ngủi Mạnh Ảnh đã chia tay anh, vì vậy anh giận lây sang Mẹ, dù anh chưa
từng nói ra, nhưng cô biết rõ.
Không khí im ỉm vẫn tiếp tục cho đến khi bữa ăn kết thúc, Dương Kỳ
Ngôn thanh toán xong đi ra, vẻ buồn bã của Dương Tĩnh hiện hết lên trên
mặt, giận dỗi đá những viên gạch bên đường. Cô ghét anh vì một cô gái mà không quan tâm đến người nhà, Mẹ ở nhà thở dài thở ngắn, nhưng anh cũng không thèm về nhà. Vì Mạnh Ảnh, công ty bây giờ bị Trình Diệc Nhiên tấn công, cô thật sự tức muốn chết rồi!
Dương Kỳ Ngôn không có có tâm tư dỗ dành cô, mở cửa xe, “Đi thôi, anh đưa em về.”
Dương Tĩnh đứng nguyên tại chỗ hơi tức giận nhìn Dương Kỳ Ngôn, “Ai thèm anh đưa về!”
Dương Kỳ Ngôn biết ở nhà đã tập hư Dương Tĩnh, hở tí là cố tình gây
sự, anh không nói gì bước lên xe. Khi sắp khởi động xe thì quay ra ngoài nói với Dương Tĩnh: “Anh đi đây, tự em đi về nhớ cẩn thận.” (Ten: ông anh thiệt lạnh như đá luôn :)) tội cô em Dương Tĩnh =]])
Nhìn xe của Dương Kỳ Ngôn chạy vào dòng xe, Dương Tĩnh hung hăng dậm chân một cái,“Dương Kỳ Ngôn!” (Ten: ố ồ, cho đáng đời =]])
Về đến căn hộ của mình, Dương Kỳ Ngôn thả mình lên giường lớn, nhìn
khuôn mặt cười tươi như hoa của Mạnh Ảnh trong khung hình ở đầu giường
tự nhiên cảm thấy đau đầu hơn, đưa tay chụp lấy khung hình ném vào ngăn
tủ.
Gần đây anh luôn cảm thấy mệt mỏi, trong lòng buồn bực thở không nổi. Anh cũng rất ít khi vui vẻ, kể từ ngày Mạnh Ảnh nói cô chọn Trình Diệc
Nhiên là tâm của anh đã chết. Cho tới bây giờ anh cũng không biết mình
có thể yêu một người đến như vậy, yêu đến mức nếu như cô trở về, anh sẽ
không chút do dự mà chấp nhận cô. Thế nhưng, anh biết rõ cô sẽ không trở về.
Mỗi đêm anh luôn ở lúc đang lạc lối trong giấc mộng thì bừng tỉnh,
anh còn nhớ những ngày Mạnh Ảnh vui vẻ ở bên anh. Bây giờ anh hơi hối
hận, nếu như khi đó anh dịu dàng một chút thì thời gian họ ở bên nhau sẽ lâu hơn một chút, nhưng lúc đó anh luôn tuôn ra những lời lẽ lạnh nhạt, luôn khiến cô buồn bã, luôn khiến cô mấy đi tinh thần. Bây giờ nghĩ
lại, những ngày đó thật xa vời, nếu như anh biết được có một ngày cục
diện sẽ như thế này, anh nhất định sẽ kết hôn với cô sớm một chút.
Anh rất hối hận, nếu như biết em sẽ rời đi anh nhất định yêu em nhiều hơn, cũng vì em khiến anh có cảm giác em không thể là anh không thể giả dối, vậy nên anh đã phớt lờ đi, cuối cùng cũng mất em. Thế nhưng, em rõ ràng đã nói yêu anh, em rõ ràng đã nói yêu anh mà! (Ten: chỗ này ta chả hiểu chi hết k thể là anh k thể giả dối là sao T^T)
Trình Diệc Nhiên tốt như vậy sao? Rốt cuộc anh thua kém hắn ta ở chỗ nào?
So sánh như vậy thật chẳng có ý nghĩa gì, Dương Kỳ Ngôn luôn có lý
trí, những thứ này anh tự nhiên hiểu được, nhưng những lúc cô đơn anh
luôn nghĩ đến sự so sánh vô nghĩa này.
Có lẽ đây chính là vận mệnh, dù anh là người luôn theo chủ nghĩa duy
vật, nhưng anh vẫn phải thừa nhận với chính mình, anh đã thua vận mệnh.