Lúc Mạnh Ảnh thức dậy, Trình Diệc Nhiên đã không còn ở trên giường.
Tìm một vòng trong phòng cũng không thấy bóng dáng của anh, thời gian
qua bất kể có bận rộn nhiều hay không anh vẫn cùng cô dùng bữa sáng.
“Sáng sớm cậu chủ đã rời nhà, nói là đi công tác, buổi sáng lúc cô
còn đang ngủ, cậu chủ đợi thật lâu để gặp cô nhưng cô vẫn chưa dậy, sợ
lỡ chuyến bay nên đi trước.”
Lão quản gia vừa thong thả đem bữa sáng mang lên bàn, vừa ôn hòa đáp.
Mạnh Ảnh gật gật đầu.
Anh đi công tác sao? Như thế nào trước khi đi cũng không nghe anh đề
cập qua? Cô luôn luôn không có hứng thú với công việc của anh, anh ở nhà cũng không nói đến chuyện công tác, hôm nay đi vội vàng như vậy cũng
không biết là có chuyện gì quan trọng, lại cần Tổng giám đốc đích thân
xuất hiện. Ở với anh cùng một chỗ lâu như vậy, cho tới bây giờ Mạnh Ảnh
chưa từng thấy anh đi công tác, có Lưu Tử Ngạo bọn họ, Trình Diệc Nhiên
căn bản không cần vội vàng.
“Anh ấy có nói khi nào thì quay về không?” Trình Diệc Nhiên không có ở đây, một mình cô ăn sáng một chút khẩu vị cũng không có, dứt khoát để
bánh mì xuống cầm tờ báo sáng bên cạnh lên xem.
“Cậu chủ nói, ngày mai sẽ trở lại.”
“Dạ.”
Cũng không lâu lắm.
Tùy ý lật báo xem, mới nhìn mấy hàng, trong lòng Mạnh Ảnh bỗng nhiên khó chịu một trận.
Anh đang thu mua Dương thị!
Gọi điện thoại cho anh, anh rõ ràng không nhận, gửi tin nhắn cũng không trả lời.
Mạnh Ảnh không biết anh đã chuẩn bị bao lâu chuyện này, cũng không
hiểu lần này anh đi có phải đang trốn cô hay không. Nếu đúng như vậy,
thì Dương thị lại gặp phiền phức. Nếu không đúng như vậy, thì cô gặp rắc rối. Cô không biết anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, anh đối với cô
rất tốt, cô rõ ràng hiểu được, nhưng trừ lần đó ra, một chút cô cũng
không hiểu anh. Chung đụng lâu như vậy, anh đối với cô từ trước đến nay
đều là nhẹ lời mềm giọng, không hề giống người ngoài nói quá ác như vậy. Có lẽ là anh khoan dung do tính tình trẻ con của cô, cho nên, cô có một lần quên mất, anh cũng không phải là người đàn ông đơn bình thường, anh ở đây là thần thánh.
Thời gian chờ đợi đúng là hành hạ con người, nhưng trừ chờ đợi ra,
cái gì cô cũng không làm được. Cô không biết có đúng là anh đi thành phố S hay không, nếu đúng như vậy, thì mọi thứ thật sự gặp rắc rối to rồi.
Một đêm chưa ngủ, trợn tròn mắt đến hừng đông. Ngoài phòng có một
tiếng động cô liền đứng lên xem, có phải là anh đã quay về hay không,
thế nhưng một lần nữa cô lại thất vọng.
Cửa phòng có động tĩnh, Mạnh Ảnh biết rõ anh đã quay về, rúc vào trong chăn không nhúc nhích, làm bộ đang ngủ say.
Trình Diệc Nhiên rón rén đi đến bên giường, cởi áo khoác, vén chăn lên nằm vào trong.
“Diệc Nhiên? Anh đã về rồi sao?”
Mạnh Ảnh rúc vào trong lòng anh, ôm lấy eo của anh, giọng điệu thân mật.
“Có nghĩ tới anh không?” Trình Diệc Nhiên ôm chặt cô, trong mắt tràn đầy nhu tình.
“Có.” Hiếm khi Mạnh Ảnh ôn nhu, ôm cổ của anh, hôn anh một cái thật kêu.
Trình Diệc Nhiên cúi đầu cười, nhưng cũng không tiến thêm một bước
động tác. Thấy anh bất động thật lâu, Mạnh Ảnh ngẩng đầu, anh đã ngủ say rồi, đôi mắt thâm quầng nhiều, xem ra là cực kỳ mệt mỏi đi.
Mạnh Ảnh không ngủ được, thức dậy dặn phòng bếp hầm súp anh thích uống, lại tự mình xuống bếp nấu mấy món anh thích ăn.
Thật ra tay nghề của Mạnh Ảnh cũng không tệ lắm, chỉ là cô không
thích xuống bếp, cho nên Trình Diệc Nhiên rất ít khi ăn được cơm cô làm, trước kia còn có thể dụ dỗ cô xuống bếp nấu cơm cho anh, nhưng đòi mấy
lần cũng thật nhàm chán nên sau cũng không nói cô xuống bếp nữa.
Trình Diệc Nhiên tỉnh dậy đã là mấy giờ sau, xuống lầu thấy Mạnh Ảnh ở phòng bếp rất vui vẻ. Mạnh Ảnh đoán là anh có thể sẽ thức dậy muộn, cho nên chọn mấy món ăn chế biến phức tạp để làm, thấy anh rời giường, lông mày cong cong cười nói, “Đi ra ngoài chờ một chút, lập tức có liền.”
Trình Diệc Nhiên từ phía sau ôm cô, “Vợ à, về sau em mỗi ngày đều vì
anh xuống bếp được không?” Giọng điệu thích thú vừa mơ hồ vừa có chút
làm nũng, Mạnh Ảnh buồn cười đẩy tay anh đang để bên eo mình, “Buông ra
nha, em đang bận mà.”
Trình Diệc Nhiên buông cô ra, xắn tay áo của mình, “Anh tới trợ giúp.”
“Đều đã chuẩn bị xong, anh đi ra ngoài dọn chén đũa đi.”
Trình Diệc Nhiên ngoan ngoãn nghe lời đi ra ngoài dọn chén đũa.
Đầu bếp người giúp việc bất an nhìn một màn này, hôm nay ông chủ muốn để cho bọn họ thất nghiệp sao? Chuyện dọn chén để ông chủ làm hình như
không ổn lắm a, bọn họ có quá ẩu hay không?
Lão quản gia định đi qua hỗ trợ, Trình Diệc Nhiên nheo mắt ngăn ông lại.
Một bữa cơm hai người cùng ăn ấm áp vô cùng, sau khi ăn xong Trình
Diệc Nhiên lại chủ động đòi rửa chén, Mạnh Ảnh cười cười, “Cùng làm đi.”
Người giúp việc cảm thấy mình chắc mau thất nghiệp, ông chủ cùng vợ đoạt công tác của các cô…
Ông chủ là huyền thoại của thành phố Z nha, lại đang mặc tạp dề… rửa chén.
Mạnh Ảnh quay ra ngoài phòng bếp nhìn những người liên quan đang chờ, giễu giễu nói:“Ông Trình, tiểu Lan sắp khóc.”
“Tại sao?”
“Bởi vì ngài đoạt công tác của cô ấy.”
Trình Diệc Nhiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua gương mặt khổ sở của cô gái nhỏ, cười cười, nói nhỏ: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Tăng thêm tiền lương cho cô ấy a.” Mạnh Ảnh trợn mắt liếc anh một cái, thực ngốc!
Hai người rửa chén xong, Trình Diệc Nhiên quay ra cửa phòng bếp nhìn
một nhóm người, buồn cười nói: “Tất cả đi xuống đi, tôi sẽ tăng thêm
tiền lương cho mọi người.”
Một đám người đang sầu não nghe xong lại càng buồn bực, chẳng lẽ ông chủ muốn đuổi bọn họ?
Hai người ôm nhau như nhìn thấy phim truyền hình thật bổ mắt, Mạnh
Ảnh công tác chuẩn bị thật lâu, cười nói, “Diệc Nhiên, anh không nhận
điện thoại của em, không trả lời tin nhắn của em.”
“Tiểu nhân biết sai, xin hỏi phu nhân tìm tiểu nhân có chuyện
gì?” Thường ngày nhìn thấy anh nghiêm túc âm trầm với nhân viên, nếu như thấy bộ dáng bây giờ của ông chủ mình chắc sẽ bị dọa điên.
“Em có thể có chuyện gì? Chẳng phải là kiểm tra anh, xem anh có ngoan hay không.”
“Vậy anh đây có đủ ngoan hay không?” Trình Diệc Nhiên trưng ra gương mặt tuấn tú khổ sở.
Trình Diệc Nhiên con ngươi dần dần sâu, hướng phía Mạnh Ảnh môi hôn.
Mạnh Ảnh nghiên mặt, nụ hôn rơi lên mặt cô, người nào đó hiển nhiên
không hài lòng, còn muốn hôn, lại bị Mạnh Ảnh lấy tay cản trở.
“Không thành thật khai báo thì không cho hôn.”
Trình Diệc Nhiên không tiếng động lộ ra nụ cười, “Được, anh khai báo.”
“Anh đi công tác ở đâu vậy?” Mạnh Ảnh ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh cố ý dùng giọng điệu nghiêm túc hỏi anh.
“Thành phố S.”
Tâm Mạnh Ảnh chợt lạnh, trên mặt lại cười, “A, thì ra là đi chỗ đó
sao, ở đó ngoại trừ bãi biển Thành Tây ra, không có gì đặc sắc a.” (Ten: ta chém đó =,=)
“Đúng vậy, cho nên mới một ngày liền quay về.” Trình Diệc Nhiên cười
ấm áp, tâm đã từ từ chuyển lạnh, thất vọng dường như khiến anh hít thở
không thông.