Cưng Chiều Em Cả Đời

Chương 46: Vui Vẻ



Trình Diệc Nhiên nói mãi theo mãi cuối cùng cũng khuyên được Mạnh Ảnh chuyển về nhà ở.

Có lẽ là do mang thai, Mạnh Ảnh thật sự mập lên một chút, trông thấy thần sắc khá tốt.

Phần lớn công việc Trình Diệc Nhiên đều đem về nhà làm, thỉnh thoảng ra khỏi thư phòng đi nhìn vợ yêu một tí.

Trong nhà có nữ chủ nhân, không khí tốt lên rất nhiều, không còn vắng vẻ như trước, vì lúc trước khi Trình Diệc Nhiên ăn cơm xong liền trở về phòng, trong phòng khách không còn chút sức sống. Bây giờ thì không như vậy, Mạnh Ảnh đã quay về, đôi khi đứng ở ban công đọc sách, thỉnh thoáng ở phòng khách xem TV, người giúp việc có chuyện gì cũng sẽ hỏi ý cô, cả nhà họ Trình phủ đầy không khí ấm áp bên trong.

Mà vẻ mặt của Trình Diệc Nhiên cũng ôn hòa rất nhiều, đối mặt với tất cả mọi bắt bẻ của Mạnh Ảnh, anh cũng chỉ mỉm cười trả lời, ngoan ngoãn phục tùng.

Mạnh Ảnh vẫn tiếp tục thuê bác Lý, chăm sóc cho Mạnh Ảnh, sau nhiều năm trưởng thành như vậy, cô cảm thấy bác Lý là bậc trưởng bối thật sự quan tâm đến cô.

Trình Diệc Nhiên vẫn giữ được tâm trạng vui vẻ, dù đang ở công ty.

Những dự án trong tay Lý Trí đều được xử lý rất tốt, có lẽ Hà Nhu Quân sẽ quay về công ty ngay, mà gần đây tâm trạng của Trình Diệc Nhiên vui vẻ hiếm thấy, Lý Trí quyết định thừa dịp này xin nghỉ phép. Mặc dù ngày lâm bồn dự tính của Lâm Du còn rất lâu, nhưng phải lợi dụng đúng thời điểm, anh định đưa cô đi Australia dưỡng thai, cô không thích mùa đông, nơi đó bây giờ là mùa hè, chắc là cô sẽ thích, gần đây bận rộn chuyện của Dương thị nên thời gian anh dành cho cô không nhiều.

Trình Diệc Nhiên liếc nhìn Lý Trí đang ngồi thảnh thơi trên ghế sofa đọc báo, lấy bút ký tên lên đơn xin nghỉ phép, đậy nắp bút lại rồi tiện tay ném nó sang một bên, “Ba tháng? Cái kiểu xin nghỉ này của ông cũng chỉ có tôi dám phê chuẩn.” Ngụ ý là về sau ông phải bán mạng cho tôi nhiều vào!

Lý Trí lãnh đạm cười, “Bán mạng cho ông nhiều năm như vậy, xin nghỉ ba tháng là ông đã lời rồi.”

Trình Diệc Nhiên chau mày, phất phất tay, “Được rồi, ông đi đi, ở đây tôi rất bận nên sẽ không ra sân bay tiễn ông đâu.”

Lý Trí cầm đơn xin nghỉ phép, khi đẩy cửa đi ra ngoài, đúng lúc gặp Hà Nhu Quân đến báo cáo với Trình Diệc Nhiên.

“Đã lâu không gặp, Nhu Quân.” Mới nghĩ tới chuyện tương lai ba tháng nữa cậu ta phải ở công ty mệt mỏi rã rời làm trâu làm ngựa, vẻ mặt của Lý Trí lại càng vui vẻ hơn.

Hà Nhu Quân bị vẻ mặt ôn hòa của Lý Trí làm cho hoảng sợ, trực giác trong lòng cho thấy anh ta có âm mưu gì đó. Nhưng trên mặt vẫn cố nặn ra nụ cười miễn cưỡng, “À, đã lâu không gặp.”

Lý Trí mỉm cười vỗ vỗ vai anh, xoay người đi vào thang máy.

“Đến rồi sao? Ngồi đi.” Thấy Hà Nhu Quân đi vào, Trình Diệc Nhiên đứng dậy rót cho cậu một ly rượu vang đỏ.

Hà Nhu Quân nhàn hạ dựa vào ghế sofa, nhận lấy ly rượu từ từ nhấm nháp. A, rượu này quả thật là cực phẩm.

“Lão đại, Lý Trí tới làm gì?” Trực giác của Hà Nhu Quân thấy Lý Trí hôm nay ôn hòa quá mức, tất có âm mưu. Nhấp một ngụm rượu, Hà Nhu Quân thuận miệng hỏi.

Trình Diệc Nhiên cũng rót cho mình một ly, ngửi rượu, thờ ơ nói, “Xin nghỉ.”

Hà Nhu Quân suy nghĩ hai chữ này, một hồi lâu mới sợ sệt hỏi: “Bao lâu?” Chỉ mong không phải như anh nghĩ, Lý đen tối lần này xin nghỉ phép, anh có linh cảm là sẽ rất lâu.

Trình Diệc Nhiên khóe miệng hiện lên một nụ cười, chậm rãi nhâm nhi rượu vang, “Không lâu lắm.”

Hà Nhu Quân thở phào nhẹ nhõm.

“... Cũng cỡ ba tháng.” Trình Diệc Nhiên nhàn nhạt nói bổ sung cho xong.

“Phụt!” Tất cả rượu trong miệng rượu Hà Nhu Quân phun hết ra ghế sofa cao cấp bằng da thật của Trình Diệc Nhiên.

Chúa ơi, ba tháng? Đây là họ muốn hợp tác làm anh mệt đến chết sao?! Lý Trí xin nghỉ phép, vậy thì công việc của anh ta chẳng phải là muốn anh tiếp nhận hay sao? Tại sao hồi đó anh lại giữa chừng xin nghỉ phép chứ?

Trình Diệc Nhiên cảm thấy Hà Nhu Quân đã lấy lòng anh thành công, vậy nên không có ý định truy cứu việc cậu làm dơ ghế sofa bằng da thật trắng tinh của mình.

Hà Nhu Quân giãy nảy như người sắp chết, “Loại yêu cầu vô lý này, lão đại anh chắc là không đồng ý a, anh ấy muốn là được à.”

Xoay xoay ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ xoay từng vòng theo thành ly, Trình Diệc Nhiên duỗi ngón trỏ lắc vài cái, “Anh đồng ý.”

“Lão đại, em không ở đây một tháng, rốt cuộc là anh bị phù thũng sao?!” Chuyện rối rắm vậy mà cũng phê chuẩn!! Lúc anh không ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?

Hà Nhu Quân hết sức chán nản, lã chã chực khóc.

Trình Diệc Nhiên vui vẻ, đặt ly rượu một bên trên bàn, nghiên người sát vào Hà Nhu Quân, “Sẽ tăng thêm tiền lương cho cậu, cậu khổ sở cái gì chứ!”

Hà Nhu Quân kêu rên một tiếng, sau đó ai oán liếc qua Trình Diệc Nhiên, phát hiện mình không có đủ dũng khí đánh lại anh, im lặng đẩy cửa đi ra ngoài. Trong lòng gào thét: Tiểu gia tôi không quan tâm chút tiền đó nha!! Tiểu gia tôi có cả đống tiền nha!!

Lâm Du cảm thấy đi ra ngoài một chuyến muốn đem theo nhiều thứ quá, cô đi qua nhìn người giúp việc thu dọn vài thứ một chút, nhưng sao cô vẫn cảm thấy chưa đủ.

Lâm Du đã mang thai hơn 7 tháng, cả người cử động hết sức bất tiện.

“Em muốn lấy cái gì? Để anh.” Lý Trí vừa vào phòng ngủ liền thấy Lâm Du nhón chân lấy đồ, tim muốn ngừng đập một giây, bước nhanh đi tới từ phía sau ôm cô, giọng nói không chút bình tĩnh nào.

Lâm Du nghe thấy tiếng ông chồng nhà mình, miệng nở một nụ cười dịu dàng, yên tâm lui về phía sau tựa vào lồng ngực rộng lớn của anh.

“Em muốn lấy máy cạo râu cho anh, cái kia trong phòng tắm cái bị hư rồi.” Anh chỉ luôn dùng hiệu máy cạo râu này, Lâm Du lo là lúc ở Australia sẽ không mua được, anh dùng những hiệu khác lại không thuận tay.

Lý Trí lướt qua cô, nhẹ nhàng cầm lấy máy cạo râu trong hộp xuống, kéo cô đến bên giường ngồi xuống, dịu dàng cảnh cáo cô, “Về sau không cần phải làm những việc nguy hiểm như vậy nữa, em làm thêm mấy lần nữa anh sẽ lên cơn đau tim mất.”

Lâm Du rất thích được anh lo lắng, lấy máy cạo râu từ trong tay anh, cười nói: “Biết rồi mà. Lúc nãy là em không chú ý, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Lý Trí nhìn cái vali to trên mặt đất, cau mày nói: “Sao em mang nhiều đồ như vậy? Chúng ta có thể qua đó mua mà.”

“Thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy bộ quần áo của em và anh, cùng với ít dược phẩm hằng ngày thôi.” Lúc đó cô thấy cái vali to như vậy cũng cảm thấy nhiều đồ quá, nhưng khi cô kiểm tra lại thì lại thấy đồ mang theo không nhiều lắm, mà khi thấy ít thì cô lại thêm cái này cái kia vào.

Lý Trí thấy cô muốn cúi xuống mở vali ra bỏ máy cạo râu vào, lập tức ngồi xổm xuống lấy đồ từ tay cô, mở vali ra bỏ vào. Đóng vali lại xong mà anh vẫn chưa đứng lên, quỳ một gối trên đất, vươn tay ra nắm lấy tay Lâm Du, rất lo lắng nói ra: “Lý phu nhân, sau này em muốn làm chuyện gì thì làm ơn trực tiếp nói với anh một tiếng, anh rất lo khi thấy em cứ như vậy, em vì anh mà suy nghĩ một chút, có được không?”

Lâm Du phát ra tiếng cười vui vẻ, đưa tay ra nhéo nhéo mặt anh, “Biết rồi, biết rồi, anh cứ hay căng thẳng như vậy!”

Lý Trí thấy cô cứ nghĩ là không có gì đáng lo như vậy, rất bực mình. Nhưng thật khó mà nói được gì, thấy cô cười rực rỡ như vậy, cũng không tranh luận gì với cô, sau này lúc nào anh cũng ở bên cô là được rồi, ai bảo mình chính là người làm cho cô hoài thai chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.