- Thiên Nhi ~ - Thiên Băng nhảy vồ lấy Thiên Nhi, khiến cô suýt nữa mất đà mà ngã ra phía trước.
Thiên Nhi quay lại nhìn bạn thân của mình nở nụ cười, mới sáng sớm mà đã làm phiền người khác rồi, đúng là chỉ có Thiên Băng.
- Uầy Thiên Nhi nè, bây giờ tao mới biết là mình có chị dâu.
- Ừkm! – Thiên Nhi gật đầu, điềm nhiên lấy hộp sữa từ trong cặp ra uống.
Thiên Băng thấy vẻ bình tĩnh uống sữa của Thiên Nhi thì khinh thường, tiếp tục nói.
- Và bây giờ tao mới biết, chị dâu không những bằng tuổi tao, mà lại còn là bạn thân của tao.
*Phụt* Thiên Nhi không ngần ngại mà phun toàn bộ chỗ sữa có trong miệng mình ra ngoài. Rồi ho khù khụ, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói như cười của Thiên Băng.
- Nha, Thiên Nhi, mày phun sữa mà cũng chuẩn thật đấy, phun đúng vào con chó luôn mới sợ.
Chết! Lại có chuyện gì rồi. Thiên Nhi nhanh chóng đứng thẳng người dậy, đập vào mắt cô là hình ảnh bạn Hoàng Yến, khuôn xinh đẹp nhờ son phấn đã mất hết, thay vào đó là mặt bị nhem nhuốc do sữa làm trôi phấn và trôi nước kẻ mi khiến co màu trắng, đen, đỏ lẫn lộn.
Chả là Hoàng Yến thấy Thiên Nhi và Thiên Băng đang đi đến, liền bước đến gần dự định mỉa mai… ai ngờ bị một tràn sữa kết hợp với nước bọt của Thiên Nhi tuôn thẳng vào mặt.
Tú Cẩm thấy dáng vẻ của Hoàng Yến thì vội vàng lấy giấy lau mặt cho Hoàng Yến, vừa lau vừa lườm chằm chằm Thiên Nhi, và Thiên Băng.
Thiên Nhi cười ngượng lên tiếng
- Xin lỗi! – Dù sao thì cũng là do cô có lỗi trước.
Thế nhưng lời xin lỗi càng khiến cho Hoàng Yến và Tú Cẩm căm ghét hơn, hai ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, như muốn moi tim nuốt sống cô vậy. Thiên Băng thấy thế thì mỉa mai.
- Thiên Nhi ơi, Thiên Nhi à!. Cậu ngoan thật đây, làm sai còn biết đường xin lỗi. Chứ không như ai kia, có lỗi mà vẫn cố tình mắc lại. KHÔNG thèm xin lỗi người ta một câu.
Thiên Nhi nhíu mày kéo tay áo của Thiên Băng, cô không muốn gây thêm rắc rối. Rồi tốt bụng lên tiếng:
- Các cậu có cần bồi thường gì không? Để tớ chi trả.
Hoàng Yến cùng Tú Cẩm không nói một lời mà bỏ đi, để mặc Thiên Nhi và Thiên Băng ở lại. Thiên Nhi lên tiếng thắc mắc:
- Sao thế nhỉ, bồi thường còn không lấy?
- Kệ đi, lòng tốt của mày chúng nó không biết hưởng đâu, theo tao vào lớp, tao kể chuyện này hay lắm.
- …Ừkm
Tuy nói thế nhưng cô vẫn có linh cảm xấu. Hơi nhíu mày, cô cất nỗi lo lắng trong lòng, bước theo Thiên Băng.
****
- Em Bùi Thiên Nhi lên phòng hiệu trưởng. Xin nhắc lại, em Bùi Thiên Nhi lên phòng hiệu trưởng. – Loa phát thanh trong trường vang lên, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào Thiên Nhi, khiến cô không tài nào cười nổi.
- Ái chà chà, bạn Thiên Nhi của chúng ta cũng có lúc được gọi lên phòng hiệu trưởng cơ! – Thiên Băng đang đứng bên cạnh Thiên Nhi nở nụ cười thách thức.
Thiên Nhi nhếch nhếch khóe môi, đau đầu xoa thái dương. Sao dạo này sóng gió toàn ập đến với cô thế nhỉ? Không biết có chuyện gì xảy ra nữa đây.
- Thiên Nhi~ - Thiên Băng nũng nịu gọi tên cô, thật sự mà nói thì nghe phát ớn * Rùng mình *
- Hử?
- Tao đi cùng mày nhé. Mày biết đấy tao chỉ là lo lắng cho mày thôi. Mày xem, mày chân yếu tay mềm thế này, nhỡ đâu có người bắt nạt thì tao đau lòng lắm luôn ý. Tao…
- Dừng! Mày không nói không ai bảo mày câm – Thiên Nhi còn không biết ý đồ của nhỏ? Chẳng qua là muốn trốn tiết thôi chứ gì. Muốn thì cứ nói lại còn làm màu. Bộ thế giới của cô chưa đủ màu sắc hả?
- Hề hề, chỉ có mày là hiểu tao – Thiên Băng bám lấy Thiên Nhi không rời, rồi lôi kéo cô đến phòng hiệu trưởng. Có chuyện hay để xem rồi, làm sao mà thiếu nhỏ cho được?
*****
Trong phòng hiệu trưởng, một người đàn ông nghiêm nghị đang nhìn cô cháu gái của mình bị ức hiếp mà đau lòng.
- Nào, cháu ngoan của ông không khóc nữa, không lại mất xinh bây giờ.
- Hức hức, nhưng mà… cháu sợ lắm, bạn ấy… bạn ấy lấy hộp sữa đổ lên đầu cháu, rồi còn bắt cháu phải đi mua hộp sữa mới cho bạn ý – Hoàng Yên vừa nức nở, vừa nói. Dáng vẻ muốn có bao nhiêu đáng thương, liền có bấy nhiêu đáng thương.
Tú Cẩm đứng bên cạnh mà cũng thấy nể bạn thân của mình. Có thể nghĩ ra kịch bản hay như vậy, không phải ai cũng làm được. Nhớ đến kịch bản mà Hoàng Yến vừa nói, Tú Cẩm liền nói với giọng tràn ngập uất ức:
- Đúng đó ạ! Hiệu trưởng không biết đâu, không chỉ có Thiên Nhi mà còn có Thiên Băng bắt nạt bạn ấy nữa ạ. Hoàng Yến lương thiện, dễ thương như thế mà Thiên Băng dám nói bạn ấy không khác gì nói với một con chó! Đúng là không thể nào chấp nhận được!
Hiểu trưởng chợt khựng lại khi nghe thấy tên Thiên Băng. Ông hơi run hỏi lại:
-Ý… cháu là Hoàng Thiên Băng.
Tú Cẩm dường như vẫn không nhận ra sự khác biệt của hiệu trưởng, tiếp tục nói thêm:
- Hiệu trưởng nhất định phải đòi lại công bằng cho Yến, không thể nào để Yến chịu uất ức được.
* CẠCH!!! *
Hiệu trưởng đập bàn, mắt tràn ngập sự tức giận, quát lên:
-Ta cấm hai cháu động chạm đến Hoàng Thiên Băng, nếu không muốn bị coi là kẻ thù của gia tộc Hoàng gia.
Hoàng Yến cùng Tú Cẩm thấy sự tức giận của hiệu trưởng thì cũng giật mình. Tuy không hiểu những gì ông nói nhưng hai người cũng gật đầu tỏ vẻ nghe lời.
- Vâng cháu biết rồi ạ!
Hiệu trưởng hài lòng nhìn cô cháu gái của mình. Ông thật sự lo lắng, kết bạn với Thiên băng là tốt, nhưng đối đầu với Thiên Băng, ông thật sự không chắc… quãng đời về sau sẽ bình yên.
Hoàng Yến tuy ở ngoài là dáng vẻ vâng lời, nhưng trong lòng lại suy nghĩ khác. Nếu không nhận được sự giúp đỡ của ông thì sẽ nhờ người khác. Hiện tại, xử lý con chó Thiên Nhi đã! Hoàng Yến nở nụ cười nguy hiểm.
********
Tại trụ sở Hoàng gia
- Hoàng Diệc Thần! Con giải thích sao về chuyện này? – Hoàng Nghiêm Gia khó hiểu nhìn con trai mình. Ông cứ tưởng con trai của mình không ham sắc. Nhưng có vẻ như… ông đã nhầm rồi.
Diệc Thần dường như đã biết trước mọi chuyện, chỉ bình thản nhâm nhi cốc sữa. Thật sự, anh đã bỏ caffe từ hai năm trước rồi.
- Cha yên tâm, con sẽ giúp cho công ty đó xứng đáng để tập đoàn của chúng ta đầu tư – Diệc Thần nói với giọng chắc chắn. Đúng vậy, anh đã tính toán hết trong đầu rồi, nên bây giờ mới có thể bình thản được như thế.
Hoàng Nghiêm Gia nhìn ánh mắt nghiêm nghị của con trai thì cảm thấy yên lòng. Con trai ông, làm sao mà ông không hiểu rõ? Một khi nó đã nói thế, có nghĩa là nó đã sắp xếp cả rồi. Thở dài một hơi, đây chính
là đứa con trai mà ông tự hào nhất.
- Được rồi, ta mong chờ kết quả của con. Nhưng hãy nhớ rằng, nếu lần này thất bại. Hôn sự của con cũng từ đó mà thành lập.
- Vâng thưa cha! – Diệc Thần nở nụ cười tự tin, hôn sự của anh? Chỉ có anh mới có quyền quyết định mà thôi!!!