Cưng Chiều Em Nhất

Chương 16



Edit: Thanh Hưng

Hạng Việt biết cô là lo lắng nếu Hề Duy biết thì nguy rồi, nếu như lại bị nhéo bím tóc*, con vịt đã nấu chín rồi cũng có thể sẽ lại bay mất, được không bù nổi mất, cho nên mới nóng lòng giải thích. Không by Thanh Hưng nhịn được cười một tiếng, dịu dàng nói: "Yên tâm đi, anh không nói cho anh trai em." Cũng là thương tiếc cảnh ngộ tối nay cô gặp phải, trước cửa nhà bị để tử thi trẻ con này thực sự làm cho lòng người sợ hãi, dù là anh, cũng sẽ không thờ ơ hờ hững, gấu nhỏ không bị sợ đến phát khóc đã là rất giỏi rồi.

*nhéo bím tóc: bắt được điểm yếu

Hề Hi bày tỏ hài lòng đối với thái độ của anh, ngửa mặt nhìn anh, mang theo một chút kiêu ngạo nhỏ: "Em biết ngay anh là người tốt!"

"Tiêu chuẩn người tốt của em cũng quá thấp." Anh thuận miệng trêu chọc cô. Cô lại nói: "Anh không hiểu, người tốt ở trong mắt em cũng không nhiều, phần lớn cũng thuộc về phạm vi “không xấu” mà thôi."

Đối với lòng người, cô tự có một bộ tiêu chuẩn phán xét.

Vốn tầm mắt Hạng Việt vẫn dừng lại bên trong phòng, nhìn Thẩm Nam dẫn theo hai người kia một phen lê*quý*đôn vén lên tất cả thảm bên trong nhà dùng công cụ mang theo kiểm tra xem có bị trang bị máy nghe lén hoặc camera hay không, nghe được lời của cô nghiêng đầu buồn cười nói: "Không ngờ trong mắt em nhân phẩm của anh tốt như vậy."

Hề Hi cũng không thèm để ý nhà mình bị người tùy ý lục soát loạn lên, cô nhún vai nói: "Em cũng không ngờ mình lại tin tưởng anh như vậy."

Cho dù lời này đơn giản, lại làm cho người ta rất thỏa mãn, Hạng Việt sờ sờ đầu của cô: "Em hôm nay muốn ở đâu? Nếu như không muốn đi Thành Nam, trong nội thành anh cũng có nhà trọ." Anh không có ý định để cho cô đi ở khách sạn, người quá phức tạp, không an toàn.

Hề Hi không do dự, nói thẳng đi nhà trọ, còn quan tâm giải thích: "Chuyện này anh em bảo giữ bí mật, nếu đi Thành Nam, khẳng định không gạt được mẹ Cát và bác Hạng."

Hạng Việt biết cô kiêng kỵ quan hệ của cha mẹ với Hề Bá Niên, gật đầu nói được. Sau một lát Thẩm Nam dẫn người ra ngoài nói: "Không phát hiện đồ vật gì, không có người đi vào."

Đây coi như là một tin tức tốt, nói rõ người nọ còn không phải là “không gì không làm được, không chút kiêng kỵ”. Hề Hi đi về phòng dọn dẹp hành lý, Thẩm Nam để hai người còn lại đi xuống lầu trước, anh ta và Hạng Việt ở lại phòng khách nói chuyện, Hạng Việt hỏi: "Anh nói xem chuyện này coi là gì?"

Thẩm Nam nói là đe dọa: "Nhất định là đắc tội với người khác, không phải cô ấy thì chính là người trong nhà cô ấy, trị an nơi này không tệ, người bình thường không thể đưa tử anh* tới được." Anh ta muốn hút thuốc lá, bị bạn tốt nhìn sang một cái, lại ngượng ngùng giắt thuốc lá vào vành tai: "Muốn tìm được người này cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu người ta dám khiêu khích như vậy, khẳng định đã nghĩ kỹ đường lui, camera có thể đã bị động tay động chân, đợi lát nữa Cương Tử đến, cậu ta đã làm cảnh sát tám năm, đến lúc đó để cho cậu ta tới phòng giám sát xem một chút."

*tử anh = tử thi trẻ con

"Chuyện như vậy đừng để cho người khác biết."

"Cậu yên tâm, không đề cập tới cái khác, chỉ nói là bị ăn trộm chứ sao."

Hạng Việt gật đầu đồng ý giải thích của anh ta: "Mới vừa rồi tôi không nhìn kỹ, trong hộp trừ tử anh còn có thứ gì khác không?"

Thẩm Nam liếc nhìn phòng ngủ Hề Hi, nhỏ giọng nói với anh: "Có tờ giấy, phía trên là dùng máy tính photoshop chữ “CHẾT” máu chảy dầm dề ra ngoài, đừng nói, kết hợp với cái tử anh đó, còn rất ghê người."

Sắc mặt Hạng Việt có chút không tốt, trực tiếp nói với anh ta: "Cậu sắp xếp hai vệ sĩ cho tôi, cô ấy giống như em gái ruột của tôi, cậu phải cho người phụ trách bảo vệ cô ấy thật tốt."

Thẩm Nam liếc mắt: "Em gái ruột?" Rõ ràng cũng không tin, trừ mẹ ruột và chị họ, cho tới bây giờ anh ta còn chưa từng thấy Hạng Việt quan tâm người phụ nữ nào như vậy, là tật xấu lqd của anh ta (HV), luôn giữ khoản cách với phụ nữ, làm sao có thể sẽ biểu diễn một màn anh trai em gái phô trương thế này!

Hạng Việt cảnh cáo trừng một cái, Thẩm Nam ý tứ giơ giơ tay: "Được, trở về tôi sẽ sắp xếp người, ngày mai sẽ đưa tới cho cậu."

Hề Hi thu thập hai rương hành lý đi ra ngoài, trên lưng còn đeo hai cái túi màu hồng, nhìn qua tựa như học sinh cấp 3, non nớt không thôi. Đợi cô đi vào phòng bếp, Thẩm Nam nhỏ giọng hỏi Hạng Việt: "Em gái bao lớn?"

"18."

Ánh mắt Thẩm Nam nhìn bạn tốt lập tức thay đổi, gương mặt “Anh em, trâu già ăn cỏ non” à, Hạng Việt lười phản ứng lại anh ta, đi theo vào phòng bếp, thấy Hề Hi đang đựng đồ trong tủ lạnh vào túi ny lon, anh nhìn sang, là một chút nguyên liệu nấu ăn.

"Đợi lát nữa đi ra ngoài sẽ cắt điện, không biết đến lúc nào có thể quay về ở, những thứ này để trong tủ lạnh sẽ hỏng, vừa đúng lúc có thể mang đến chỗ anh ăn." Cô quay đầu lại nhìn anh một cái, chủ động giải thích.

Hạng Việt thấy được cô suy nghĩ rất chu đáo tỉ mỉ, thấy nguyên liệu trong tủ lạnh cũng không ít, kinh ngạc: "Sao anh em mua nhiều đồ như vậy?" Anh cảm thấy rau dưa thịt cái gì vẫn là tươi mới tốt.

Hề Hi đang nhét cải trắng và súp lơ vào trong túi, nghe được thì giải thích: "Không phải là của anh em mua, là em mua, nơi này không phục vụ giao hàng tận nơi, bình thường em không muốn đi ra ngoài đều tự mình nấu cơm ăn."

Đây thật sự là điều mới mẻ của gấu nhỏ trong nhận thức của Hạng Việt, vốn tưởng là cô gái nhỏ xinh đẹp duy nhất tại lê quý đôn mười ngón tay không dính nước dương xuân, không ngờ vẫn sẽ tự mình nấu cơm, thật sự ngoài dự đoán của mọi người, rõ ràng lúc anh tới lần trước, trong tủ lạnh của cô trống rỗng vô cùng.

Chờ thu thập xong xuôi, Hề Hi rút điện thoại trong nhà, khóa kỹ cửa sổ, kéo rèm cửa sổ lụa trắng xuống, lại mở khóa cửa bằng vân tay ra, cuối cùng kéo cầu dao cúp điện, khóa cửa lại rời đi.

Hạng Việt và Thẩm Nam giúp cô xách đồ vào thang máy, đột nhiên Hề Hi có chút phiền muộn: "Em đây có tính là thế lực ác phải cúi đầu hay không?"

Lời nói rất trêu chọc, Thẩm Nam phốc bật cười: "Em gái, em không thể chấp nhặt với kẻ không có hiểu biết, cái này không mất mặt!"

"Em cảm thấy người có thể làm loại chuyện buồn nôn này nhất định là phụ nữ!" Cô bày ra bộ dáng suy nghĩ sâu xa.

Hạng Việt cảm thấy suy nghĩ của gấu nhỏ là không có căn cứ, nhưng mà vẫn phối hợp hỏi tại sao, Hề Hi nói: "Bình thường đàn ông đều là chân đao chân thương, bắt cóc, gọi điện thoại đe dọa, theo dõi cái gì, nếu không thì là nổ bom linh tinh, dùng phương thức tương đối tàn khốc, dùng tử thi còn là trẻ con," cô ghét bỏ sờ sờ cánh tay của mình, "Nếu không phải là phụ nữ, vậy người này nhất định là một kẻ biến thái."

Cô tự giác phân tích đạo lý rõ ràng, Thẩm Nam lại phải cố gắng nén cười, nếu như không phải là cố kỵ mặt mũi cô gái nhỏ, Hạng Việt lại ở một bên nháy mắt, anh ta rất muốn vui vẻ cười to, nín cười nói: "Em gái, em lqd phân tích thật có đạo lý, vậy ưm lại suy nghĩ kỹ một chút có đắc tội qua người phụ nữ nào hay không ha."

Hề Hi lại không ngốc, nhìn bộ dáng này của Thẩm Nam cũng biết mình bị cười nhạo, cô trừng mắt nhìn anh ta, mím môi không nói. Chờ thang máy đến, tự mình chạy ra ngoài trước, Thẩm Nam lộ vẻ tức giận hừ hừ lỗ mũi, nói thầm: "Cô nhóc này tính khí thật lớn."

Nhà trọ của Hạng Việt cách nơi này của Hề Hi không tính là xa, 20 phút đi xe. Anh ở tầng 15, là một tầng một hộ, cũng là thang máy mỗi tầng đều có một mật mã riêng. Trong nhà có ba gian phòng, một phòng ngủ chính, một thư phòng và một phòng tập thể dục. Thiết bị lắp đặt đơn giản hào phóng, rộng rãi hợp lý, nhìn qua rất thoải mái.

Thẩm Nam không đi theo tới đây, anh ta muốn ở lại chờ người bạn cảnh sát kia tới để điều tra camera giám sát, để cho một người trợ thủ tên là Lữ Minh lái xe đi theo, vừa là bảo vệ, cũng là giúp đỡ xách hành lý. Đồ Hề Hi mang theo có chút nhiều, không gian chiếc xe yêu thích của Hạng Việt có hạn, không nhét lọt, mới vừa rồi đã bị khinh bỉ qua.

Tiễn Lữ Minh đi, Hạng Việt trực tiếp nhấc hành lý của Hề Hi tới phòng ngủ chính, nói với cô: "Nơi này mỗi tuần đều có người tới đây quét dọn, tối nay anh ở phòng khách, em ngủ ở nơi này." Anh mở ngăn tủ quần áo bên trái ra: "Ngăn này trống không, em có thể dùng." Lại lấy ra mấy bộ drap giường mới, hỏi: "Thích cái nào?"

Hề Hi lại gần nhìn một chút, chọn cái có hoa văn màu xanh dương, Hạng Việt mở túi chân không ra, lấy drap hiện tại trên giường xuống, giúp cô trải giường chiếu. Hề Hi ở một bên giúp đỡ, rất nhanh đã bày xong, vỏ gối cũng bọc vào, Hạng Việt lại cầm thảm ra ngoài, buổi tối có chút lạnh, giúp đỡ mở máy điều hòa không khí trong phòng ngủ ra, điều chỉnh tốt nhiệt độ, lại tìm đôi dép mới, để cho cô đi tắm.

"Được rồi, thời gian cũng không sớm, em tắm rồi nằm ngủ đi, mang bàn chải đánh răng theo chưa?"

Hề Hi nói mang theo, anh gật đầu một cái, kéo ngăn tủ quần áo bên phải ra, lấy ra quần áo tắm rửa của mình, còn by Thanh Hưng có tấm thảm lập tức đi ra ngoài. Nơi này tuy rằng lúc trước anh ở nước ngoài nên đã lâu không có ai ở, nhưng vẫn có người quét dọn, trang phục cũng đúng giờ giặt sạch, hiện tại trực tiếp mặc dùng cũng không thành vấn đề.

Trong phòng ngủ chính có phòng tắm, Hề Hi mở hòm hành lý ra, cầm áo ngủ còn có đồ rửa mặt đi tắm rửa trước, không cần bồn tắm, trực tiếp tắm. Mười phút đã tắm xong, lúc lau tóc thì mới nhớ tới quên mang máy sấy rồi, mở cửa đi ra ngoài, Hạng Việt đang ở trong phòng bếp nhét đồ vào tủ lạnh, là nguyên liệu nấu ăn cầm từ nhà cô tới, còn có túi thức ăn chín dì Trần gói cho.

Nghe tiếng động, anh quay đầu lại, thấy Hề Hi mặc quần áo ngủ màu hồng ra ngoài, tóc ướt nhẹp còn nhỏ nước: "Không mang máy sấy?" Anh hỏi. Hề Hi gật đầu: "Em quên, anh có không?"

"Em cứ nói đi?"

Hiển nhiên là không có, cô không có lựa chọn khác: "Vậy để chính nó tự khô thôi." Đi tới xem xét trong tủ lạnh, đề nghị: "Làm chút đồ ăn khuya đi, em đói rồi." Lấy túi bánh trôi ở ngăn đông lạnh ra: "Lấy cái này, lại dùng lò vi sóng hâm nóng thức ăn dì Trần đã làm sẵn."

"Gần mười một giờ đêm ăn bánh trôi?" Hạng Việt không đồng ý: "Đối với dạ dày không tốt, chờ một chút em sẽ đi ngủ, vẫn là uống sữa tươi thôi."

"Muốn ăn bánh trôi ~" Hề Hi giương đôi mắt đen nhìn anh, giống như nếu như anh không đồng ý thì chính là rất tàn nhẫn, loại lqd tố cáo không tiếng động này người bình thường thật không chống đỡ nổi, hai phút sau đó Hạng Việt thỏa hiệp: "Nếu như viêm dạ dày anh sẽ không để ý tới em."

Hề Hi không nhìn cảnh cáo của anh, vui vẻ ra mặt: "Em biết ngay anh là người tốt."

Hạng Việt xin miễn cho kẻ bất tài, cảm giác được phát phiếu người tốt giống như là bị ức hiếp. Anh vỗ vỗ đầu của cô: "Đi lau khô tóc đi, làm xong bánh trôi anh sẽ gọi em."

Hai người ngồi trong phòng ăn ăn khuya, mặc dù Hạng Việt cho là ban đêm ăn bánh trôi không khỏe mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cũng ăn mấy cái. Hề Hi hỏi anh nhà này mua lúc nào, anh nói khoảng 3-4 năm rồi: "Lúc mua cũng không nghĩ tới mình sẽ đi làm ở gần đây, coi như là vô tâm trồng liễu."

Từ tổng viện quân khu tới đây chỉ mất năm phút đồng hồ đi xe, quả thật rất gần.

Hề Hi hỏi: "Anh từ trong nhà chuyển ra?" Thấy anh gật đầu, cô nói: "Chắc mẹ Cát rất thất vọng."

Hạng Việt cười: "Từ trung học anh đã bắt đầu ở trường, sau đó lại thường xuyên ở nước ngoài, mẹ anh đã sớm lqd thành thói quen."

"Em ước có mẹ, khẳng định sẽ không dời ra ngoài ở."

Anh từ chối cho ý kiến, gắp sủi cảo tôm cô thích ăn cho cô: "Nhanh ăn đi, để lạnh ăn sẽ không tốt."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.