Ấn đường Hề Duy nhảy lên: "Cha, con không hiểu rõ ý của người."
Hề Bá Niên nhìn con trai: “Quan hệ giữa nhà chúng ta và nhà bác Hạng vẫn cực tốt, nhưng cho dù tốt hơn nữa thì cũng là người die.nda.nle.qu.ydon ngoài, rất nhiều hạng mục hợp tác khởi công đều không thuận tiện. Hề Hi và A Việt cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm cũng không tệ, A Việt tuổi trẻ tài cao, tuấn tú lịch sự, cũng là biết gốc biết rễ, Hề Hi ở cùng với cậu ta sẽ không thua thiệt."
"Cha, chuyện khác có thể bàn, duy chỉ có chuyện này không được," thái độ Hề Duy kiên quyết, "Con sẽ không để cho Hề Hi kết thân với người khác, trừ phi chính em ấy thích, lại nói Hạng Việt cũng không đồng ý."
"Cậu ta đồng ý hay không......" Hề Bá Niên ý vị thâm trường nhìn sang "Hề Duy, con phải hỏi mới biết."
Trong lòng Hề Duy lộp bộp rơi xuống, có dự cảm xấu.
***
Sáng ngày hôm sau Hề Hi vừa mới rời giường lại nhìn thấy điện thoại di động có tin nhắn Hạng Việt gửi tới, dặn dò bên ngoài trời mưa lqd nhiệt độ giảm xuống, mặc dầy chút. Hề Hi chân trần nhảy xuống giường, vén rèm cửa lên, nhìn thấy bên ngoài quả thật trời đang mưa, còn không nhỏ.
Nhấn một dãy số gọi đi, trong chốc lát đã thông: "Đã dậy?" Anh ở đầu bên kia hỏi, giọng nói nhu hòa êm tai, hết sức dễ nghe. Hề Hi “Ừ” một tiếng: "Anh đang làm gì vậy? Chuẩn bị đi bệnh viện?"
Anh nói không phải: "Mới vừa chạy bộ xong, đang định đi tắm."
"Oh, muốn tắm à~" Cô kéo dài âm cuối: "Trên người mặc quần áo không?"
"Sao em háo sắc thế." Hạng Việt bật cười. Hề Hi “Hứ” một tiếng: "Em chỉ hỏi anh có mặc quần áo hay không, sắc chỗ nào! Bác sĩ Hạng, suy nghĩ của anh đừng xấu xa như thế có được không?" Còn trả đũa! Hạng Việt im lặng, Hề Hi còn nói: "Ai, em có chút nhớ anh, anh nhớ em không?"
Cô mềm mại hỏi như vậy, giống như kẹo đường, hương vị ngọt ngào mềm dẻo, ngọt thẳng vào trong lòng người. Hạng Việt nói nhớ, Hề Hi hỏi nhớ bao nhiêu, anh nói: "Tối hôm qua trong mộng đều là em."
"Bác sĩ Hạng sẽ không phải mộng xuân YY em chứ?"
Gấu nhỏ này! Hạng Việt tức giận: "Nói hươu nói vượn! Đã ăn sáng chưa?"
Thấy anh thẹn quá thành giận, Hề Hi lại không dám đùa, vội vàng ngừng lại trả lời: "Em vừa tỉnh, răng còn chưa đánh! Bác sĩ Hạng, buổi lqd trưa mời anh ăn cơm nha, có hẹn không?"
"Trước buổi trưa anh có ca phẫu thuật, buổi trưa không nhất định có thể hoàn thành, buổi tối đi, buổi tối anh ở nhà nấu cơm cho em ăn."
"Nhanh như vậy đã đến bước này...... Có phải quá nhanh hay không?" Cô vẫn dụt dè đấy. Hạng Việt dở khóc dở cười: "Được rồi, đừng nhiều lời nữa, anh tắm xong còn phải đi bệnh viện, em cũng nhanh đánh răng rửa mặt đi học đi, đừng tới trễ."
Buổi chiều Hề Hi không có lớp, buổi sáng sau khi tan học từ chối lời mời đi chơi của Hạ Y, lái xe tới cửa hàng. Cô cũng coi như đã chịu tội xong, hết năm ngoái Hề Duy đã không cấm cô lái xe nữa, chiếc Maserati xinh đẹp kia cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Cửa hàng thú cưng buôn bán cũng không tệ lắm, mấy khu dân cư bên cạnh cũng chỉ có một cửa hàng này của cô, doanh thu hàng leq.uyd.on tháng đều tốt hơn so với dự tính. Trong cửa hàng đồ dùng thú cưng này có hai nhân viên bán hàng, phòng khám bệnh bên kia trừ chị Phương là chị họ của Đào Bân ra còn có hai bác sỹ thú y khác, cộng thêm hai mỹ dung sư*, hai trợ thủ, tương đương với tổng cộng trong tiệm có chín nhân viên, cho dù phải chi nhiều tiền lương nhưng cửa hàng lớn, làm ăn khá, ít người thì không làm được.
*mỹ dung sư: nhân viên làm đẹp cho thú cưng
Khi Hề Hi đến, trong cửa hàng đang cực kì bận rộn, bên trong đều là khách hàng. Làm bà chủ, thấy buôn bán tốt như vậy trong lòng nhất thời rất có nhiệt tình, lập tức vén tay áo lên đi hỗ trợ. Trước tiên ở cửa hàng đồ dùng thú cưng bên này giúp đỡ thu tiền, lại sang phòng khám bệnh bên kia làm trợ thủ cho người ta, chờ làm xong hết mọi việc, cô rất có khí thế ngoắc tay: "Tiểu Ngụy, cô sang quán lqd món cay Tứ Xuyên sát vách bảo bọn họ đưa chút thức ăn tới đây, muốn ăn gì cứ việc gọi, tôi mời khách!"
"Cô chủ, hôm nay cô xuân phong đắc ý nha!" Mỹ dung sư Tiểu Mỹ nhạo báng. Hề Hi cười cười: "Cái gì đắc ý không đắc ý, tôi là thấy mọi người khổ cực nên khao mọi người."
Trần Phương rửa tay đi ra, nghe được nói: "Khao không dám nhận, chiều nay lớp con tôi họp phụ huynh, có thể để cho tôi tan việc trước hai giờ không?"
Hề Hi biết tình huống của cô ấy, hiện tại chồng đi theo xe tải đường dài, bố chồng và mẹ chồng về quê ở, chỉ còn một mình cô ấy dẫn theo hai đứa bé, hết sức không dễ dàng, vì vậy khoát khoát tay: "Được, về sau trong cửa hàng chúng ta chỉ cần có lý do chính đáng, tôi đều cho nghỉ không trừ lương," không đợi những người khác hoan hô, cô lại thêm một câu, "Phải là chính đáng nha, có lý có cứ mới được, tùy tiện là không tính đâu, ừ, nghỉ ốm cũng không tính, nếu không tôi sẽ thua thiệt lớn."
Cô nói có duyên, tất cả nhân viên phục vụ đều cho mặt mũi tươi cười, đồng thời trong lòng cũng đều cảm thấy cô chủ nhỏ này thật sự là người tốt.
Buổi chiều lúc gần ba giờ, Hạng Việt gọi điện thoại cho cô nói đã làm phẫu thuật xong, Hề Hi lập tức khởi động xe chạy đến bệnh lqd viện tìm anh, trong tay còn cầm thức ăn mang từ quán ăn. Hạng Việt đang ở trong phòng làm việc giao phó công việc cho trợ thủ, thấy cô tới, trước tiên trên mặt lộ ý cười, từ trên ghế đứng lên, bước tới nhận túi thức ăn: "Sao đóng gói nhiều thế?" Anh vừa mới nhìn qua, có đến bảy, tám hộp đồ ăn.
Hề Hi vẫy vẫy tay bị siết đau: "Cũng không bao nhiêu, đều là đồ em thích ăn."
Hạng Việt bị nghẹn xuống, trước tiên ý bảo Tiểu Giang đi ra ngoài, chờ phòng làm việc không có người mới vuốt vuốt chóp mũi của cô: "Mang cho anh ăn, sao đều là em thích?"
Cô nói: "Em lại không biết anh thích ăn cái gì?" Còn rất đúng lý hợp tình. Hạng Việt vừa tức vừa buồn cười: "Theo đuổi anh lâu như vậy, chúng ta cũng có vài chục năm quen biết rồi, em ngay cả anh thích ăn cái gì cũng lqd không biết.....” Anh chậc chậc lắc đầu: "Như thế không được đâu..., làm bạn gái quá không chuyên nghiệp."
"Nói em không chuyên nghiệp, vậy làm bạn trai, bác sĩ Hạng, anh biết em thích ăn cái gì không thích ăn cái gì không?"
Hạng Việt vén sợi tóc bên môi cô ra, rất tùy ý mà nói: "Anh biết rõ em không ăn rau thơm, không ăn cá nheo cá mè cá chạch, không ăn nội tạng động vật, không ăn gừng, không ăn củ sen, ưmh, giống như cháo táo đỏ cũng không thích ăn, thích ăn thịt, thích uống canh thịt dê, thích ăn cay, thích ăn cá viên thịt bò viên, thích ăn củ từ, còn thích ăn chuối tiêu, quả xoài, anh đào, đúng rồi, em còn không ăn rau chân vịt, rau cải cũng không thích ăn, những thứ khác về sau sẽ từ từ phát hiện thôi."
Nói xong, nhìn cô nghẹn họng nhìn trân trối, anh khẽ mỉm cười, tương đối có dáng vẻ nam thần: "Anh nói những thứ này có đúng không?"
Hề Hi khó khăn “Ừ” một tiếng: "Sao anh lại biết?" Trời ơi, vừa so sánh với anh, cô bị nghiền thành mảnh vụn!!! (ToT)
Hạng Việt cao thâm khó lường: "Chỉ cần dùng tâm, luôn có thể phát hiện."
Ý ở ngoài lời chính là cô đối với anh không đủ dụng tâm...... Hề Hi tức giận, nhưng sự thật thắng hùng biện, trận này cô bại hoàn toàn! Sớm biết đã không khiêu khích, đây là tự làm mất mặt mà!
Gấu nhỏ có chút u buồn, nhưng vẫn không thể không vì mình giải thích một chút: "Lúc hai chúng ta ăn cơm chung em cảm thấy thanh.hưng giống như cái gì anh đều ăn được, chưa từng thấy anh có cái gì không thích." Cho nên cũng không phải là cô không dụng tâm, thật sự là thực đơn của anh không có điểm gì đặc biệt.
Hạng Việt nói không sao: "Về sau anh từ từ nói cho em biết."
Thức ăn Hề Hi đóng gói đều là món cay Tứ Xuyên, lúc ăn, Hạng Việt nói với cô: "Cái này, cái này còn có cái này anh không ăn."
Nhìn anh chỉ cần tây, nấm mèo, đậu phụ...... Cô...... "Gạt người! Em đã thấy anh ăn rất nhiều lần!"
Hạng Việt nói: "Ăn không có nghĩa là thích, dưới tình huống có thể lựa chọn, anh sẽ không chủ động ăn những thứ này." Hề Hi thật lqd muốn quỳ: "Bình thường trên bàn ăn cũng không có ai ép anh ăn mà!" Người khác gọi món, không ăn còn ai có thể nói cái gì?
"Cái này không giống nhau." Anh nói.
"Có chỗ nào không giống nhau?"
"Anh không thích để lộ thứ mình yêu thích ở trước mặt người ngoài."
Hề Hi: "...... =!" Lần đầu ý thức được, thì ra là người này phiền toái như vậy.
Hạng Việt lại đi thăm bệnh nhân, chưa tới bốn giờ đã tan việc rồi. Anh và Hề Hi đều lái xe, suy tính trên mọi phương diện, hai người lập tức từ bỏ chiếc Lamborghini sang trọng “trông khá mà không dùng được” kia, chuyển sang đi Maserati của cô, ít nhất không gian trong xe đủ rộng, lát nữa đi siêu thị mua đồ không đến nỗi không có chỗ để.
Trên đường anh lái xe, cô ngồi ghế trước nhắn tin với Du Khả Dương, Hạng Việt liếc cô một cái lại một cái, cuối cùng không nhịn được: "Từ lúc ở văn phòng đã nhắn, em nói chuyện phiếm với ai đấy?"
Hề Hi nói: "Du Khả Dương, cô ấy bị cảm không ai bồi, một mình nằm trong phòng thật đáng thương."
"Vị hôn phu kia đâu?"
Lại gửi một tin nhắn xong, cô than thở: "Đừng nói nữa, tên Triệu Giang đó không đáng tin chút nào, anh ta không tốt với Du Khả Dương, thời gian trước hai người còn cãi nhau nữa, ném Du Khả Dương ở lối đi bộ tự mình lái xe rời đi."
Hạng Việt kinh ngạc: "Thẩm Nam biết Triệu Giang, cậu ấy nói Triệu Giang không tệ, cho dù có chút tật xấu của phú nhị đại nhưng tính khí cũng không phải xấu."
"Anh chắc chắn hai ta nói đúng một người?"
Anh giơ tay gõ đầu cô: "Thẩm Nam cũng không cần nói dối." Còn nói: "Chuyện này chỉ có thể nói rõ tính cách anh ta và Du Khả Dương không hợp, nếu như vậy, ban đầu tại sao Du Khả Dương lại đồng ý đính hôn?"
Hề Hi nói: "Em cũng không biết, khi đó đều nói tốt lắm, mấy người bọn em cùng nhau chống lại ép hôn, Du Khả Dương cũng rất tích cực, sau đó cô ấy và Triệu Giang gặp mặt một lần lại nói muốn thuận theo tự nhiên, hỏi cô ấy nguyên nhân, cô ấy cũng không nói." Cô nghĩ đến đêm giao thừa đó, Hạ Y nói với cô mấy người Từ Trạch muốn “mượn rượu điên khùng” cái gì, thật ra thì lúc ấy cô đã lqd cảm thấy có chút không thoải mái, cảm giác Du Khả Dương làm như vậy không đúng, nếu đã đính hôn với Triệu Giang, cũng không nên xảy ra quan hệ với Từ Trạch. Chỉ là dù sao chuyện này cũng liên quan đến trong sạch của người con gái, rốt cuộc đêm đó xảy ra chuyện gì hay không cô cũng không rõ, cũng không thể nói với Hạng Việt được.
Hạng Việt thấy cô khẽ nhíu mày, vỗ vỗ đầu dưa của cô: "Đừng suy nghĩ nhiều, ai không có một vài chuyện riêng tư, mỗi lqd người đều có đường đi của mình, em có thể chăm sóc bản thân cũng không tệ rồi."
"Bác sĩ Hạng, chăm sóc tốt em không phải là trách nhiệm của anh sao?"
Hạng Việt rất thích cô thỉnh thoảng nũng nịu như vậy, nói chút lời ngon tiếng ngọt, trước lúc đèn xanh, anh nghiêng người hôn cô một cái, nghe thấy xe phía sau bấm còi thì mới lui trở lại, tiếp tục lái xe.
Hề Hi che miệng thầm nghĩ, người này quả nhiên thâm trầm.