Cưng Chiều Em Nhất

Chương 46



Edit: Thanh Hưng

Người ta nói băng dày ba thước, trông cậy vào gấu nhỏ lập tức có thể nghĩ thông mọi chuyện là không có khả năng. Hạng lqđ.tha.nhh.ưng Việt cực kỳ biết chuyện này nên không nhắc đến, Hề Duy ở trong lòng Hề Hi có thể còn quan trọng hơn bạn trai là anh đây, điểm ấy bác sĩ Hạng vẫn có thể tự mình hiểu rõ, tuy nhiên rất không muốn thừa nhận -_-

Từ nhà ăn đi ra đã hơn 9 giờ gần 10 giờ rồi. Vốn dĩ Hề Hi quấn lấy Hạng Việt nói muốn đi nhà anh, nào biết hơi giương mắt lại nhìn thấy phía trước cách đó không xa dưới đèn đường có một bóng dáng cao gầy đang đứng đó, mặc dù gương mặt mơ hồ nhưng bởi vì quá quen thuộc cho nên lập tức nhận ra cái người đang đứng nghiêng nghiêng kia là anh trai Hề Duy.

Cũng không biết vì sao trong phút chốc nước mắt lại không hề báo hiệu lập tức rơi xuống, kích thích dưới đáy lòng biến thành hành động, Hề Hi buông cánh tay Hạng Việt ra chạy về chỗ anh trai đang đứng, đầu nhào vào trong lòng Hề Duy nức nức nở nở khóc lên, giống như bị ủy khuất cực lớn.

Bác sĩ Hạng bị vứt tại chỗ: "... -_-" Nếu không phải biết kia đúng là anh em ruột, một cảnh này nhìn thế nào cũng có chút giống tình tiết nam phụ bị nữ chính bỏ lại một lần nữa lao vào ôm ấp khoa trương lại giả tạo của nam chính...

May mà bác sĩ Hạng nội tâm cường đại, bị bạn gái bỏ lại cũng không tức giận, ung dung đi qua, thấy Hề Duy sắc mặt nhu hòa ghé vào bên tai Hề Hi thấp giọng an ủi, trong mắt là yêu mến rõ ràng, dưới đèn đường hơi mờ mịt hai người ôm nhau giống như một bức tranh duy mỹ, lộ ra di.ễn.đà?nl.ê.qu;ý.đô?n  ấm áp cùng... Được rồi, trong lòng bác sĩ Hạng có chút không thoải mái rồi.

Hề Hi khóc một trận mới từ từ ngừng, lúc này thút tha thút thít, lấy khăn tay trong tay anh trai lau nước mũi, đáng yêu giống như đứa trẻ.

Hề Duy có chút buồn cười, ngón cái chạm vào khóe mắt em gái, lại điểm điểm chóp mũi của cô: "Lớn như vậy lại vẫn khóc nhè, bẽ mặt hay không, hửm?"

"Sao em lại bẽ mặt ~" Cô mím môi, lên án, "Hiện tại anh có bạn gái lập tức không tốt với em nữa, người khác bắt nạt em anh cũng không quản, chỉ biết nói em!"

Cái gì gọi là “Dục gia chi tội”*, đây là bản hiện thực. Hề Duy có chút bất đắc dĩ: "Chuyện này anh sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng, đừng nóng giận có được hay không?"

*dục gia chi tội: muốn gán tội cho người khác

Nào biết cô đột nhiên trở mặt: "Không được! Hôm nay em ở lại nhà Hạng Việt! Anh đi tìm bạn gái anh mà song túc song phi đi thôi!"

Sắc mặt Hề Duy khẽ biến thành âm trầm, Hề Hi có chút sợ, quyết đoán tránh anh trai ra chạy đến trốn tránh sau lưng Hạng Việt, lại vẫn đáng xấu hổ thò đầu về phía anh trai làm mặt quỷ, ngây thơ vô cùng!

Hạng Việt buồn cười, cảm thấy bạn gái bởi vì Thẩm Vi mà liều mạng, trước kia có bao giờ thấy cô như vậy? Trước mặt anh trai Hề Duy, cô nhóc này vẫn luôn dịu ngoan như tiểu bạch thỏ ấy.

Có thể thấy đối với bạn gái của anh trai, thành kiến trong lòng gấu nhỏ không phải lớn bình thường. Trước kia vẫn cố gắng kiềm chế, nước sông không phạm nước giếng, hôm nay hẳn là hành động cầu tốt thiện ý của Thẩm Vi đã làm cô gái nhỏ bạo phát rồi □□.

Cho nên nói, có người anh trai chăm sóc em gái thực không phải là chuyện gì tốt.

Hề Dy cũng có chút đau đầu: "Về nhà trước, chuyện này anh khẳng định sẽ cho em câu trả lời thỏa đáng, nghe lời."

"Anh có thể bảo chị ta nói xin lỗi em không? Làm lẽ em cũng không ghét bỏ đâu."

Gấu nhỏ này! Hề Duy còn chưa nói gì Hạng Việt đã nhịn không được đưa tay gõ đầu cô: "Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, làm khó dễ anh trai em em rất vui phải không?"

"Sao em lại làm anh ấy khó xử, rõ ràng là bạn gái anh ấy không có ý tốt!"

Hạng Việt giảng đạo lý cho cô: "Em là em gái ruột của Hề Duy, cô ấy nịnh bợ em còn không kịp sao lại không có ý tốt, trừ phi đầu óc cô ấy ngốc nghếch như heo."

“Ngốc nghếch như heo”, bốn chữ này thành công lấy lòng gấu nhỏ, Hề Hi hừ hừ hai tiếng: "Dù sao em không thích chị ta lén lút làm vẻ ta đây, vừa nhìn đã biết là tâm cơ kỹ nữ."

Bây giờ Hạng Việt và Hề Duy đều đã xác định, cô nhóc này là mượn cơ hội sinh sự, cố ý bới móc đấy! Nói trắng ra vẫn là vì lqđ.tha.nhh.ưng có thành kiến với Thẩm Vi, nói sâu hơn, cô không phải có thành kiến với Thẩm Vi, mà là có thành kiến với người phụ nữ mà Hề Duy thích, hôm nay là Thẩm Vi, lần sau nếu Hề Duy thích một người phụ nữ khác, loại thành kiến này tự nhiên sẽ dời đi.

Hề Duy là tâm tình gì thì Hạng Việt không biết, nhưng trong lòng Hạng Việt đã có chút sầu lo, vừa rồi lúc ăn cơm biểu hiện của cô cũng không rõ ràng, anh cho rằng cô chỉ là nhất thời không kịp phản ứng mà thôi, nhưng hiện tại hiển nhiên không phải như vậy.

"Hề Duy, đêm nay Hề Hi theo tôi trở về trước, cậu đi tìm Thẩm Vi nói chuyện." Hạng Việt quyết đoán nói.

Làm một người anh trai luôn bảo vệ em gái, Hề Duy đâu nguyện ý để cho em gái đi nhà bạn trai qua đêm! Tuy lần trước anh ta rất độ lượng đồng ý nhưng lần đó là bởi vì ngoài tầm tay với của mình, đương nhiên muốn lqđ.tha.nhh.ưng nói chút dễ nghe ổn định bạn tốt mới đồng ý với anh ta (HV). Mà lúc này, em gái đang ở ngay trước mắt, bảo anh ta trơ mắt nhìn một người đàn ông đưa cô về nhà, đây là chuyện đùa gì thế!

Vừa muốn trầm giọng phản đối lại đón được anh mắt chân thành tha thiết của bạn tốt, bỗng nhiên Hề Duy lại có chút do dự.

"Anh, em cùng Hạng Việt về nhà, anh đi tìm Thẩm Vi đi, bảo chị ta nói xin lỗi em, em lập tức sẽ không tức giận nữa!" Ngữ khí hiên ngang lẫm liệt, giống như cô rất khoan dung vậy.

Rõ ràng cực kỳ không phân rõ phải trái, nhưng kì lạ bộ dáng của cô nhóc này làm người ta vừa thấy đã thương, lại là vừa mới khóc, hốc mắt vẫn hồng, dịu dịu dàng dàng, đáng thương đáng yêu, thật sự làm cho người ta không thể từ chối.

Hạng Việt và Hề Duy đều đã có chút bó tay với cô, Hề Duy lại một lần nữa nhận thức rõ ràng người em gái gấu này có bao nhiêu không phân rõ phải trái. Anh ta có chút bất đắc dĩ, Hạng Việt đơn giản đưa chìa khóa xe cho Hề Hi, ý bảo cô vào trong xe trước đi, sau đó lôi kéo Dề Duy vừa đi vừa nói chuyện.

Cũng không biết anh và Hề Duy nói gì, một lát sau, Hề Duy lái xe đi trước, Hạng Việt mở cửa xe ngồi vào nhìn thấy Hề Hi cụp mắt ngồi ở trên ghế trước im lặng không nói, quanh người đều lộ ra vẻ cô đơn tịch mịch không thể nói rõ, so với hình tượng xù lông như con nhím nhỏ vừa rồi khác nhau rất lớn.

Hạng Việt nhịn không được thở dài, lại cảm thấy cô đáng thương, đưa tay sờ sờ đầu của cô: "Đi thôi, trước tiên đi siêu thị mua kem đánh răng."

Đầu cô cọ cọ vào lòng bàn tay anh, mang theo cảm giác quyến luyến. Miệng hỏi: "Kem đánh răng của anh hết rồi à?" Trọng tâm đề tài không hề nhắc tới anh trai và Thẩm Vi.

Hạng Việt nói: "Không phải mua cho anh, không phải em chê kem đánh răng của anh hương vị kỳ lạ sao? Đi mua vị em thích."

"Nha, vậy đi đường Bình An đi, nơi đó có chợ đêm, ban đêm mười hai giờ cũng chưa dọn hàng, thuận tiện đi mua hai bộ quần áo để thay, hiện tại trời đã dần dần nóng lên, dép lê cũng nên thay đổi."

"Hàng hóa vỉa hè?" Hạng Việt có chút kinh ngạc.

Hề Hi cảm thấy anh ngạc nhiên: "Không nên coi thường hàng hóa vỉa hè, có vài thứ cũng không có khác gì cửa hàng chuyên doanh bán đâu, dép lê có thể đi vừa chân không được sao, ngày mai em muốn đi viện phúc lợi, cho dù đồ tốt cũng không ai biết, quần bò và T-shirt là được, thuận tiện hơn váy nhiều." Hôm nay cô mặc trên người đích thị là váy chiffon màu gạo, làn váy tầng tầng lớp lớp sa mỏng xinh đẹp, mặc lên người mười phần tiên khí, đặc biệt đẹp mắt.

Hạng Việt không nỡ để cho bạn gái mặc hàng hóa vỉa hè, không phải kỳ thị cái gì, chỉ là cô nhóc này từ nhỏ đã là rượu vàng ngọc quý được nuông chiều mà lớn lên, bác sĩ Hạng vẫn luôn muốn cưng chiều cô, để anh trơ mắt nhìn cô mặc những bộ quần áo giá rẻ này thì anh lại có cảm giác tội ác.

"Hiện tại thời gian vẫn còn sớm, rất nhiều cửa hàng chuyên doanh vẫn còn đang buôn bán." Anh lấy điện thoại ra bấm một dãy số, sau khi đối phương nhận máy thì đơn giản nói vài câu, cúp điện thoại, Hạng Việt vừa l.ê/qu?ý.đô,n khởi động xe vừa nói: "Cửa hàng đồ dùng xa xỉ trên đường Kim Lân vẫn còn đang buôn bán, đi chỗ đó chọn mấy bộ quần áo để mặc trước sau đó chúng ta lại đi đường Bình An đi dạo chợ đêm mua dép lê."

Tâm tình ủ dột của Hề Hi bởi vì bạn trai cẩn thận mà có một chút hòa hoãn, trên mặt dần dần có ý cười. Thỉnh thoảng Hạng Việt sẽ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, nhân lúc dừng đèn xanh đưa tay sờ sờ mặt cô hoặc là xoa bóp lỗ tai của cô, thậm chí sẽ nghiêng người qua hôn môi cô, những động tác vô cùng thân thiết này làm cho Hề Hi rất thích, cô từ từ trầm tĩnh lại, sau đó bắt đầu muốn nói chuyện.

"Vừa rồi anh em rất mất hứng đúng không?"

"Ở trên đời này, hẳn chỉ riêng em là người mà Hề Duy sẽ không tức giận với."

Hề Hi nở nụ cười: "Làm sao có thể? Anh ấy cũng không phải là thánh nhân, em không nghe lời như vậy, vừa rồi nói chuyện lại quá phận, không tức giận mới là lạ, nhưng mà anh ấy mặt than nên chỉ không biểu hiện ra ngoài mà thôi."

Hạng Việt cũng cười theo: "Vừa rồi không phải là cố ý?"

"Em mới không nhàm chán như thế." Hề Hi xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói có chút sâu xa: "Thật ra em biết Thẩm Vi không có ác ý, nhưng em khống chế không nổi ý nghĩ muốn chửi bới chị ta, em có phải rất xấu lqđ.tha.nhh.ưng hay không?"

Đối mặt với cái ót này, Hạng Việt không thể nhìn được biểu tình trên mặt cô, miệng anh cũng rất nhạt nhẽo nói: "Có cái gì xấu đâu? Cũng là Thẩm Vi không tốt, lén lút."

Hề Hi quay đầu nhìn anh: "Vừa rồi anh còn giúp anh em đối phó với em đấy!"

Anh tức cười: "Anh như thế sao có thể xem là đối phó với em, chỉ là cảm thấy Hề Duy kẹp ở giữa không dễ dàng mới giúp nói câu công đạo. Chính em cũng nói, để cho Thẩm Vi giải thích với em lại vẫn làm lẽ, có phải không nên hay không?"

Hề Hi lại lắc đầu: "Anh không hiểu, đây là chiến tranh của phụ nữ."

“Phụ nữ”, cái từ này nói ra từ trong miệng cô luôn luôn có loại cảm giác trẻ con giả vờ làm người lớn, Hạng Việt nhịn cười, tò mò hỏi: "Cô ấy giải thích với em thì có thể chứng minh cái gì?"

"Chứng minh em thắng cuộc đua lần này, anh em để ý nhất vẫn là em."

Hạng Việt muốn nói, cứ cho là anh em để ý nhất là em nhưng anh ta vẫn muốn kết hôn với người phụ nữ em thắng kia, vậy thì có ý nghĩa gì? Nhưng lời này lúc này không thích hợp để nói, chỉ sợ sẽ làm mọi việc hoàn toàn đảo ngược.

"Anh em đã nói với anh không chỉ một lần, em là mạng của cậu ấy."

Hề Hi “Ừ” một tiếng: "Em biết."

Lúc này Hạng Việt dừng xe vào ven đường, cởi dây an toàn ra, nghiêng người xoa đầu của cô, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại khóc rồi, hửm?"

"Trong lòng em khó chịu."

Cô gái nhỏ mười chín tuổi, từ nhỏ đã không có mẹ, cha cưới mẹ kế, đối với cô yêu thương có thừa nhưng quan tâm lại không đủ, lại có mẹ kế thỉnh thoảng làm tổn thương thần kinh của cô, trong sinh hoạt chỉ có anh trai Hề Duy là duy nhất của cô, mặc dù Hạng Việt không có cách gì cảm động lây, nhưng vẫn ít nhiều có thể lý giải phần cảm tình này, khi đang là duy nhất biến thành lqđ.tha.nhh.ưng muốn cùng người khác chia sẻ, thường thường tâm tính con người sẽ trở nên cực kỳ yếu ớt.

Hạng Việt không biết sau khi Hề Duy nghe nói Hề Hi kết giao với anh sẽ có cảm giác gì, nhưng nghĩ đến, khả năng cũng là cực kỳ không thoải mái đi?

Chỉ là dù sao Hề Duy cũng là một người đàn ông thành thục, cho dù là trải qua biến cố gia đình hay là hiện nay em gái yêu đương, anh ta luôn luôn có thể tự mình điều tiết khai thông, không giống cô gái nhỏ trước mắt này, mặc dù thân thể đã gần thành thục rồi nhưng kỳ thật tư tưởng vẫn chỉ là đứa bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.